Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1052: Tiền đã đến túi đương nhiên là muốn rời đi rồi

Thượng Hải.
Vương Minh Dương chuẩn bị rời công ty thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
“ Hừm, chuyện gì vậy?”
Khi nhìn thấy thông báo tin nhắn điện thoại, Vương Minh Dương hoàn toàn trợn tròn mắt.
“ Con mẹ nó, chuyện gì xảy ra vậy, số tiền này là từ đâu ra.”
Nội tâm Vương Minh Dương lúc này bình tĩnh không nổi, hắn thân là phú hào, bao nhiêu tiền đều đã xem qua. Thế nhưng không hiểu sao tự dưng trong thẻ có thêm một tỷ, cái này có gì đấy không đúng.
Ngồi không cũng được một tỷ, miếng bánh to thế này rớt từ trên trời xuống, ai mà bình tĩnh cho được.
Đúng lúc này, có điện thoại gọi tới.
“ Minh Dương, đã thấy tiền chuyển đến chưa.” Lâm Phàm hỏi.
“ Con mẹ nó! Người anh em, đến cùng là cậu làm cái gì vậy, tiền này là cậu chuyển tới sao?”
“ Không phải, tôi đòi của Mã Thanh Châu đó, cái tên này không phải từng hãm hại anh hay sao. Sáu trăm triệu hiện tại đã tăng lên một tỷ, tuy rằng có khi thiếu, nhưng cứ như vậy đi.” Lâm Phàm nói.
Vương Minh Dương nghe được lời này, hoàn toàn bùng nổ.
"Cái gì? Cậu đi đòi của Mã Thanh Châu sao? Đại ca à, cậu muốn làm cái gì vậy, không được, tôi nhất định phải trả tiền về. Cậu nhất định phải lành lặn trở về cho tôi!” Vương Minh Dương cảm giác chuyện này không xong, anh ta làm sao không biết tên Mã Thanh Châu kia là người như thế nào.
Lâm Phàm đòi gã ta một tỷ, vậy còn có thể an toàn trở về từ Thanh Châu được sao?
"Đừng! Tuyệt đối đừng, ngày mai tôi sẽ trở về, tiền này anh cứ cầm cho tôi. Được rồi, tôi còn có việc nên tắt máy trước đây."
Tút tút tút.
Âm thanh máy bận.
Thời khắc này, hưng phấn trong lòng Vương Minh Dương không còn sót lại chút gì, thay vào đó chính là căng thẳng và lo lắng.
Từ chỗ Mã Thanh Châu lấy tiền, đây chẳng khác nào hành vi đoạt thức ăn trong miệng hổ, nguy hiểm quá lớn.
Thời khắc này, cả hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía này.
Mã Gia bỏ ra một tỷ, đây không phải số tiền nhỏ, kể cả toàn bộ giá trị bản thân bọn họ cộng lại, cũng chưa chắc được một tỷ đâu.
Hiện tại bọn họ muốn nhìn một chút, tên nhóc này đến cùng định giải quyết chuyện này như thế nào. Bây giờ đã cầm một tỷ của Mã Gia, thần y đã không thể nào an toàn rời khỏi nơi này nữa rồi.
Một người đàn ông đẹp trai bưng chén rượu lắc đầu nói.
“ Thật đáng tiếc, rõ ràng tương lai xán lạn, con đường thăng chức vô hạn lượng đang bày ra trước mặt, thế mà hắn ta không biết quý trọng lại bỏ lỡ mất. Nếu như có thể trèo lên chiếc thuyền của Mã Gia thì sau này ở Thanh Châu không phải là có thể hô mưa gọi gió hay sao.
Một thiên kim tiểu thư cao quý khác gật đầu: “Không sai, trên đời này không thiếu nhất chính là người có tài, mà thiếu chính là người biết nắm bắt cơ hội. Một tỷ này thật tiếc cho tài năng của hắn.”
“ Trận gió tanh mưa máu đêm nay sợ là không thể tránh được, cứ đợi ở chỗ này, có khi còn thấy được một màn hay.”

Mọi người cảm thán, cảm thấy thật đáng tiếc cho Lâm Phàm vì không biết phải trái. Đối với bọn họ mà nói, nếu có cơ hội như vậy, kể cả có phải xé rách đầu cũng muốn lên bằng được chiếc thuyền của Mã Gia. Nhưng đáng tiếc là bọn họ nào có cơ hội ấy.
Mà khi người khác có trong tay cơ hội như thế mà lại không biết nắm bắt, bọn họ mới cảm thấy thật đau lòng.
Một người đàn ông tuổi trung niên lắc đầu, những người biết hắn đều biết đây là một vị phú hào ở Thanh Châu. Trong tay hắn nắm giữ một phần tư ngành bất động sản nơi này, của cải kinh người, thậm chí ông ta còn được Forbes liệt kê trong top 100 người giàu có nhất ở Trung Quốc.
Chỉ là những năm gần đây tài sản có chút phiêu tán, nhưng cũng không thể coi thường.
“ Người trẻ tuổi cuối cùng cũng chỉ là người trẻ tuổi, tự cho là mình có bản lĩnh thì không coi ai ra gì. Có một tay y thuật cao cường thì đã làm sao chứ? Trước mặt tiền tài và quyền thế thì cũng chỉ là hổ giấy mà thôi.”
"Trương tổng nói đúng, thật đáng tiếc."

Mã Thanh Châu nhìn Lâm Phàm: “ Một tỷ tôi đã đưa, bây giờ thỉnh thần y chữa bệnh cho tôi.”
Lâm Phàm liếc nhìn mọi người một chút rồi sau đó đứng dậy, Mã Thanh Châu tưởng thần y muốn chữa bệnh cho hắn, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Nhưng mà trong chớp mắt, tình huống có cái gì không đúng.
Ông ta phát hiện tên nhóc này thế mà lại quay người đi về chỗ cửa lớn, giống như là không muốn chữa bệnh cho ông ta.
“ Cậu đang làm gì?” Mã Thanh Châu lớn tiếng nói, sau đó ra hiệu với Lưu Nhâm.
Lâm Phàm không dừng bước nói: "Không làm gì, tiền đã về túi thì đương nhiên là phải rời khỏi nơi này rồi. Muốn tôi trị bệnh cho ông sao? Vẫn là cái câu nói trước đó, đây là chuyện không thể nào, cứu sống ông chỉ là càng khiến nhiều người khác đau khổ. Coi như tôi đồng ý chữa bệnh cho ông, thì chỉ sợ bọn họ cũng không đồng ý đâu.”
Ồ!
Tất cả mọi người chấn kinh rồi.
Từng người đang cầm ly rượu, trợn mắt há mồm nhìn bóng người kia.
Cái gì?
"Tên kia nói cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận