Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 132: Xui xẻo đến thế

Vương Đạt vẻ mặt lập tức kinh ngạc, ngây người hỏi: “Thu nguyệt, cậu làm quá rồi đấy.”
Hoàng Thu Nguyệt lắc đầu, đáp lại: “Thật sự là rất ngon! Khang lão sư nói không sai chút nào, nếu không tự nếm thử thì vĩnh viễn không cảm nhận được hương vị tuyệt vời của món này.”
“Cho tôi một miếng.” Một thiếu nữ khác cũng hiếu kỳ muốn thử.
Sau khi cắn một miếng, biểu cảm còn khoa trương hơn cả Hoàng Thu Nguyệt.
Điền Thần Côn thở dài một hơi, từ sau khi đi theo Lâm Phàm thì cái loại biểu cảm khoa trương như này, mỗi ngày phải xem mấy chục lần nên cũng quen rồi.
“Thần cấp bánh kếp cái con khỉ khô.”
Trong lòng Lâm Phàm chửi mắng, cuốn bách khoa toàn thư này cũng biến thái quá đi, khẳng định là tăng thêm ma lực cho tay của mình.
Nếu không, sao có thể làm ra bánh kếp ngon như vậy được.
Cho dù là đầu bếp bậc thầy, cũng không bao giờ làm ra được tay nghề như vậy nha.
Ở sân bay.
Vương Minh Dương tự mình tới sân bay đón người.
Một người đàn ông trung niên, cả người tiều tụy ra khỏi sân bay. Bước lên một chiếc xe thương vụ.
Trên xe.
“Anh Ngô, việc thế nào rồi?” Vương Minh Dương nhìn Ngô Vân Cương vừa xuống máy bay, thật không nghĩ tới hắn ta lại tiều tụy như vậy.
Ngô Vân Cương hối hận không thôi, liên tục lắc đầu: "Haiz, tổn thất nghiêm trọng, Vương lão đệ à! Cậu rất may mắn nha, kịp thời thoát thân, chỉ có ông anh tôi đây là thê thảm nhất.”
Vương Minh Dương vỗ bả vai Ngô Vân: "Lần trước nói cho anh mà anh không tin, nếu chịu tin tôi thì đã không có chuyện gì.”
“Bây giờ nói thì có ích lợi gì chứ, lần này tôi tới là để gặp vị Lâm đại sư đó.” Ngô Vân mới vừa nói: "Lão đệ! Lần này chú em nhất định phải giúp anh đó.”
Vương Minh Dương gật đầu đáp: "Yên tâm đi.”
Tuy Ngô Vân là phú hào của thủ đô, nhưng bây giờ đã bị thương gân động cốt (ý là bị ảnh hưởng nghiêm trọng), nếu không chịu nổi nữa thì rất phiền phức.
Nhóm lừa đảo xuyên quốc gia kia đã trốn mất dạng, giờ muốn tìm lại còn khó hơn lên trời.
Phố Vân Lý.
Xe thương vụ màu đen dừng cách đó không xa.
Vương Minh Dương chỉ tay nói: "Cửa hàng trên mặt tiền kia là của Lâm đại sư. Ông anh à! Tôi nhắc nhở anh một câu. Khiêm tốn, phải khiêm tốn đó.”
Ngô Vân cười ảm đạm: "Tôi còn dám kiêu ngạo chắc.”
Điền Thần Côn thở một hơi nhẹ nhõm, vất vả tiễn đám thanh thiếu niên kia đi, vừa mới liếc mắt đã nhìn thấy hình bóng người quen thuộc.
“Vương Trăm Vạn tới.” Điền Thần Côn nghểnh cổ lên gào với vào trong tiệm.
Lâm Phàm mở mắt, hơi nghi hoặc, tự dưng tên này tới tìm mình làm gì nhỉ?
Hay là lại có chuyện gì xảy ra rồi.
Nhưng khi Lâm Phàm nhìn thấy người đi cùng Vương Minh Dương thì trong lòng cũng đã có đáp án.
Đầu đội mây đen, đã sắp dày đặc thành cái bánh than rồi.
Đã xui xẻo như vậy rồi mà còn quen biết với Vương Minh Dương.
Ngoại trừ hắn ta thì còn ai nữa.
“Người anh em, tôi tới rồi đây.” Vương Minh Dương không cần phải giữ ý giữ tứ gì với Lâm Phàm cả, vừa vào tiệm đã kéo ghế ngồi xuống, tự nhiên như ở nhà.
Lâm Phàm cười cười: "Khách quý nha, vô sự bất đăng tam bảo điện.” (Ý chỉ có chuyện thì mới tới chùa cầu khẩn)
Thế là Điền thần côn lại có việc để làm, đổ nước nóng pha chén trà, đặt lên bàn mời khách.
Ngô Vân Cương vừa mới vào tiệm đã nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy cửa tiệm này có gì đặc biệt. Mà cái vị Lâm đại sư trong miệng chú em họ Vương này cũng chỉ là một tên nhóc trẻ tuổi thôi.
Nếu như trước đây, hắn ta tuyệt đối không tin thằng nhóc này là đại sư cái khỉ gì.
Nhưng bây giờ, hắn ta đã tin rồi.
“Xin chào, Lâm đại sư.” Vừa mới nãy Ngô Vân Cương còn khá ngạo nghễ, mà hiện tại đã khách khí giả lả mỉm cười, gọi một tiếng đại sư.
Người này không trực tiếp giúp đỡ mình, nhưng đã từng nhắc nhở, đáng tiếc chỉ có thể trách bản thân mình ngu muội không tin mà thôi.
Lâm Phàm gật đầu chào hỏi với Ngô Vân Cương: “Mời ngồi.”
Lần này Vương Minh Dương dẫn Ngô Vân Cương tới đây, muốn nhờ Lâm Phàm xem thử có còn cứu nổi nữa hay không, nếu không cũng không mặt dày mày dặn tới đây làm gì.
Ngô Vân Cương ngồi xuống bên cạnh Vương Minh Dương.
Ai mà nghĩ tới được bên trong một tiệm bánh kếp nhỏ bé này lại có hai vị lão làng, giá trị bản thân lên đến chục tỷ.
Nếu bọn cướp mà biết điều này thì có lẽ đã tới đây bắt cóc bọn họ, đảm bảo một bước phát tài.
Vương Minh Dương nói: “Lần này tôi dẫn ông anh Ngô tới đây là muốn nhờ chú em xem thử, còn có biện pháp nào cứu vãn hay không.”
Tên Vương Minh Dương này, tính cách nhiệt tình hào sảng, đã coi ai là bằng hữu thì sẽ giúp đỡ tới cùng. Hắn có thể giúp thì sẽ giúp, không thể giúp… cũng cố thử một chút coi sao.
Lâm Phàm cười nhạt một cái: "Chẳng nhẽ anh không biết quy định của tôi.”
Vương Minh Dương hơi ngượng ngùng, mỉm cười: "Tôi đương nhiên biết quy định của nơi này, cũng không phải là làm khó gì cậu. Ông anh của tôi cũng đã tự mình tới đây thương lượng với cậu, không phải sao.”
Hắn ta biết quy định của Lâm Phàm, cũng biết tính cách người anh em này của mình, nói một là một, nói hai là hai. Nhưng có đôi khi, quy định là do người định, còn phải là xem người ta có đồng ý thay đổi quy định hay không nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận