Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 858: Bộ giáo dục sức đầu mẻ trán

Ở Trung y Học Viện hiện nay, học sinh rất thông minh, nhưng cũng chỉ có thể dùng để đối phó với kỳ thi. Nếu để họ đi khám bệnh, có lẽ chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ, không thể làm gì hết.
Mặc dù không biết về sau sẽ thế nào, nhưng mà những lời nói hôm nay ảnh hưởng rất sâu sắc.
Lúc này, vô số cư dân mạng theo dõi Weibo của Lâm Phàm.
Mặc dù họ không hiểu lắm về mấy cái này, nhưng họ cảm thấy dường như là rất lợi hại.
Lâm Phàm gõ bàn phím không ngừng, gửi hết câu này đến câu khác.
Ngay cả các bác sĩ tây y cũng theo dõi Weibo này.
“Lâm đại sư này không đơn giản, theo lời nói, xem ra anh ta đối với y học hiện đại hiểu biết cũng không ít."
“Nghe đồn thần y này không chỉ lợi hại về Trung y, ngay cả Tây y cũng là không kém, hơn nữa rất thành thạo.”

Ngô Hi Quân lúc này hoàn toàn bùng nổ. Anh ta không nghĩ tới tên kia còn có thể nói như thế, hơn nữa càng nói càng làm quá.
“@Lâm đại sư, đủ rồi, đừng nói nữa.”
Lâm Phàm nói rất sảng khoái, nhìn thấy có người tag mình, không khỏi cười một cái rồi trực tiếp trả lời.
“Không đủ, mãi mãi không đủ. Còn rất nhiều lời nói chưa nói hết, chờ tôi nói xong đã.”
Ngô Hi Quân nhìn thấy câu trả lời như chết lặng. Anh ta bây giờ rất muốn chém chết tên kia, nhưng mà không thể được nên chỉ có thể tưởng tượng ra thôi.
Nhìn vào tình hình hiện tại trên mạng, anh ta cảm thấy rằng lần này có thể sẽ là bi kịch với mình rồi.
“Mẹ nó, xem như mày lợi hại. Để xem mày có thể nói đến lúc nào.” Ngô Hi Quân biết mình không thể ngăn cản được đối phương, nhưng mà anh ta không tin đối phương sẽ không ngừng lại.
Nửa giờ sau.
Đám dân mạng choáng váng, vẫn chưa ngừng.
Triệu Minh Thanh cũng há hốc mồm. Lão sư nói cũng quá nhiều rồi, có hơi khô khan.
Sau một tiếng.
Tinh thần Lâm Phàm phấn chấn, bàn phím gõ lạch cạch vang dội.
Ngô Hi Quân đã muốn chết rồi. Anh ta không ngờ tên nhóc kia vậy mà có thể nói mãi, rốt cuộc khi nào mới dừng đây.
Bộ giáo dục đều trợn tròn mắt, chỉ có thể cười ngây ngô. Mẹ nó, chuyện này đến bao giờ mới dừng. Chơi lớn quá rồi đó, dự là ngày mai sẽ xảy ra chuyện lớn nữa rồi.
Nếu như là người bình thường người thì không sao, nhưng người này là thần y.
Hơn nữa còn là thần y giới Trung y, lời bình luận đột ngột thế này chắc chắn sẽ gây ra một loạt hiệu ứng.
Đứng trước mũi sào chịu tội chính là Bộ giáo dục bọn họ.
Dù sao Học viện Trung Y cũng là do họ quản lý.
Các thành viên của Hiệp hội Trung y cũng bất lực. Châu Thanh Tuyền cũng chỉ có thể cười trừ, biểu thị chuyện này đã trong dự liệu.
Sau hai tiếng.
Lâm Phàm đánh chữ có hơi mệt: “Hôm nay đến đây là kết thúc, chờ sau này nói tiếp, nói nữa tôi sợ bị đánh.”
Cư dân mạng vây xem hai giờ, bây giờ phía dưới chỉ có thể đánh ra một câu.
“Quá trâu bò rồi…”
“Phục rồi.”
“Nói hai giờ, mà anh còn sợ bị đánh sao?”
“Tôi phục rồi đó, đại ca Lâm.”

Ngày hôm sau.
Hôm qua Lâm Phàm chửi bới Trung y trên Weibo đã gây ra ảnh hưởng rất lớn, đội ngũ quản lý Weibo nhận được không ít khiếu nại nặc danh, hy vọng bọn họ sẽ khoá weibo của Lâm Phàm.
Nhưng đối với Weibo mà nói, chuyện này không phải là tự tìm đường chết sao. Thần y mạnh như vậy, nếu như khoá weibo của hắn lại thì có quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Dù sao chuyện này không liên quan đến bọn họ, hơn nữa đây còn là khiếu nại nặc danh, cho nên trực tiếp không để ý là được rồi. Nếu thích thì dùng tên thật đi, còn nếu không họ tuyệt đối không để ý.
Lúc này thảo luận trên mạng cũng vô cùng náo nhiệt.
"Mẹ kiếp, cái này cũng quá đáng sợ rồi, trước giờ chưa từng thấy qua người dám nói thật như vậy đó."
"Ha ha, đây thì tính là cái gì chứ. Cũng không nhìn xem đây là ai? Đây chính là Lâm đại sư, trước đến giờ anh ta ở trên Weibo chưa từng chịu thua ai."
"Bộ Giáo dục hoảng sợ đến mức có cả ý nghĩ muốn tự tử. Tuy rằng Lâm đại sư không chỉ đích danh, nhưng một cái nồi đen lớn như vậy cứ thế trực tiếp quăng lên đầu bọn họ."
"Ngồi lót dép hóng."
"Ai cũng không phục, chỉ phục Lâm đại sư."
"Bây giờ không ít người bắt đầu phản đối Bộ Giáo dục, cho rằng họ đang sử dụng sách giáo khoa sai khiến cho học sinh bị hỏng kiến thức.”
"Ồ, sao hôm nay Lâm đại sư lại không ra ngoài? Chẳng lẽ là sau khi vứt cái nồi ngày hôm qua đi rồi không hỏi gì nữa à?"
"Không phải là đang nói nhảm à? Nồi cũng quăng đi rồi, còn quản cái rắm gì chứ."
......
Bộ Giáo dục.
Một cuộc họp khẩn cấp được tổ chức.
Người lãnh đạo bị sứt đầu mẻ trán, điện thoại của bọn họ bị người ta gọi đến cháy máy, yêu cầu đưa ra sách giáo khoa mới về Trung Y. Bây giờ bọn họ thật sự muốn tự tử luôn rồi, chuyện này thực sự là không hiểu thấu, bọn họ cũng không phải là học Trung y. Những đại sư viết sách giáo khoa kia cũng không nói là nội dung bên trong có vấn đề, họ làm sao biết được sẽ có kiến thức bị sai trong đó. Hôm nay bị Lâm Phàm nói đến mức trở tay không kịp, cũng là tai bay vạ gió mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận