Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1006: Ngũ Hoàng tiên nhân hợp lực ra trận, hung thú hoàn toàn bị tiêu diệt (4)

Cơn bão chiến tranh quét qua toàn bộ lục địa Ngũ Hoàng.
Tất cả những người tu luyện đều cảm nhận được sự thay đổi của đất trời. Những tu sĩ ở các khu vực trên lục địa Ngũ Hoàng đồng loạt ngẩng đầu lên, bọn họ cảm nhận được năng lượng khủng khiếp đáng sợ thổi tới chỗ bọn họ.
Tại Nam Vực.
Trên Trích Tinh Phong, đạo cô Lý Tam Tuế từ từ mở mắt, mái tóc của nàng vốn dày và màu đen nhánh nhưng lúc này trở nên trắng như tuyết, bay phất phơ giống như mây khói.
Nhìn về phía thành đế kinh, Lý Tam Tuế mỉm cười, góc áo của nàng tung bay.
Đám mây dưới chân nàng cuồn cuộn dâng lên hóa thành một con Vân long. Vân long đưa Lý Tam Tuế qua cổng Long Môn tiến thẳng đến đế kinh.
Tại Tây Vực.
Giữa vùng hoang mạc vô biên có một ngôi chùa cổ kính được dựng ở đây.
Một toà thành lớn được xây dựng lấy ngôi chùa cổ làm trung tâm, trong thành có rất nhiều dân chúng sinh sống.
Trong ngôi chùa cổ, một vị Phật tăng từ từ mở mắt, người này chính là Đinh Cửu Đăng, là người đã xây dựng toà Phật thành đầu tiên ở bên trong hoang mạc Tây Vực. Tuyên truyền lý niệm Phật giáo thuộc về hắn.
Đương nhiên, hiện giờ cảnh giới của hắn đã sớm vượt qua những tôn giả Phật Giới hướng đạo cho hắn ngày đầu.
Đinh Cửu Đăng mặc áo cà sa tay nắm quyền trượng, rời khỏi ngôi chùa cổ.
Những tiểu hòa thượng trước đây lúc này đều đã trưởng thành trở thành cao tăng có thể một mình đứng vững.
Bọn họ đứng yên lặng trên toà thành, nhìn Đinh Cửu Đăng biến mất trong hoang mạc, đến khi bóng lưng của hắn bị hơi nóng bốc lên làm cho mờ ảo, hai tay bọn họ đều chắp lại, tụng niệm Phật hiệu. Tại Biển Đông.
Trong cổ mộ, Lục Trường Không đang luyện chế Hỗn Nguyên thần dược thì động tác tay dừng lại, hắn nhìn về phía bầu trời, lúc này bầu trời đỏ như máu.
Bộ Nam Hành nghi hoặc nhìn về phía Lục Trường Không: “Lục đại nhân, sao ngài không làm tiếp
a?”
Lục Trường Không phất phất tay áo.
“Ta ở trong cổ mộ này mấy trăm năm cũng nên ra ngoài đi dạo một chút, tiểu tử có muốn đi cùng ta không?”
Lục Trường Không cười nói.
Bộ Nam Hành vội vàng lắc đầu thật mạnh, lúc này không phải mới gió êm sóng lặng sao.
Không được, bên ngoài quá nguy hiểm, hắn vẫn là ở trong cổ mộ là an toàn nhất!
Tại Cửu Hoàng viện.
Lúc này bề ngoài Bạch Thanh Điểu ngày càng trở nên lộng lẫy, hình dáng của nàng biến hoá rất lớn, quanh thân bao phủ bởi ngọn lửa.
Nàng ngồi khoanh chân trên mặt đất, còn chín con gà con thì nhảy nhót trên người cô.
Bỗng nhiên, Bạch Thanh Điểu mở mắt.
Nàng nắm lấy cổ Tiểu Phượng Nhất, ném mạnh nó ra ngoài.
Tiểu Phượng Nhất lập tức hóa thành một con phượng hoàng lửa to lớn che kín trời, Bạch Thanh Điểu ngồi khoanh chân trên lưng nó, điều khiển Tiểu Phượng Nhất giương cánh bay lên.
Tám con gà con khác sửng sốt một lúc mới vội vàng vỗ cánh đôi cánh non nớt của mình ở trong sân chạy lấy đà đồng loạt hóa thành phượng hoàng bay lên không trung.
Nơi vùng đất Phi thăng.
Đường Quả tạm biệt Lục Cửu Liên, mở cửa Thiên Môn bước ra ngoài.
Bên ngoài đế kinh.
Tiểu Ứng Long đứng trên đỉnh đầu Nghê Ngọc, lưng Nghệ Ngọc đeo nồi đen, nàng chạy khắp nơi trong chiến trường, kéo từng người bị thương ra khỏi vòng chiến.
Mỗi một người bị thương, nàng đều đút cho họ ăn một viên đan dược nàng luyện chế.
Sau khi những người bị thương nuốt vào thì vết thương của họ rất nhanh bình phục, bọn họ không kịp nói cảm tạ thì đã lại lần nữa gia nhập cuộc chiến.
Đương nhiên, Nghê Ngọc chú ý nhất vẫn là trận đại chiến của Ngũ Hoàng tiên nhân với tứ đại
hung thú.
15:18
Mỗi một lần Chân Tiên bị đánh ho ra máu rơi xuống chiến trường, Nghê Ngọc sẽ bảo Tiểu Ứng Long trên đỉnh đầu nàng vỗ cánh bay tới đút cho người đó một viên đan dược.
Nếu không có đan dược Nghê Ngọc hỗ trợ duy trì thì phía Ngũ Hoàng có thể đã sớm bị thua thế thảm dẫn đến bại trận này.
Thân hình Nghệ Ngọc nhỏ nhắn không ngừng chạy khắp nơi trong chiến trận, mặt nàng đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại, lúc này nhìn bộ dáng của nàng làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Nghê Ngọc vừa chạy vừa cứu người, trong miệng lẩm bầm: “Quả nhiên tất cả mọi người đều là rác rưởi, chỉ có công tử mới là đùi vàng”
Bất ngờ, ở cuối đường chân trời Đế Kinh, ánh sáng lấp lánh xuất hiện.
Lý Tam Tuế cưỡi trên Vân long tới.
Bạch Thanh Điểu ngồi trên lưng Hỏa Phượng đến.
Thanh Long xé rách khoảng không, Lục Trường Không đạp trên sóng, Đinh Cửu Đăng cầm tích trượng, khoác áo cà sa xuất hiện.
Những người trong Ngũ Hoàng tiên nhân lần lượt tiến tới gia nhập chiến trường. Đường Quả, Triệu Tử Húc và các Ngũ Hoàng tiên nhân đều có thể chất đặc biệt. Ngoài ra còn có một vị Ngũ Hoàng tiên nhân khác cũng đang nhanh chóng tới đây.
Cảnh tượng này thực sự làm cho những người chứng kiến trở nên phấn chấn thêm động lực.
Đám người Nhiếp Trường Khanh nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng rung động.
Trên thành để kinh.
Đạm Đài Mạc Kiệt nheo mắt lại nhìn Ngũ Hoàng tiên nhân lần lượt xuất hiện, lửa giận trong lòng hắn không khỏi bùng lên.
“Thêm người thì có ích lợi gì?!”
Tứ đại hung thú có trận pháp tăng cường đã không có nhược điểm, trừ phi Huyền Tiên tự mình tới, nếu không không ai có thể đối phó hắn!
Lý Tam Tuế ngồi khoanh chân trên lưng Vân Long.
Giơ tay lên, mười ngón tay thon dài đan vào nhau.
Vô số văn tự trận pháp đan xen xung quanh nàng, sau một lúc, một cái đỉnh lớn hoàn toàn do văn tự trận pháp kết thành hiện ra.
Đây chính là trận pháp lúc trước Tề Lục Giáp dạy cho nàng. “Lục Giáp Trận Tông… Tham chiến”
Ánh mắt Lý Tam Tuế lấp lánh rực rỡ.
Nàng từ từ ném ra Vạn Văn Đỉnh ra.
Vạn Văn Đỉnh từ trên trời giáng xuống, lập tức trở nên vô cùng to lớn bao phủ bốn đại hung thú bào bên trong.
Khiến cho “Tứ Phương Hung Thú Trận” lập tức tan rã.
Ánh mắt của nhóm người Nhiếp Trường Khanh lập tức trở nên sáng ngời, nhân cơ hội này bọn họ chia cắt chiến trường.
Đương nhiên khi mất đi trận pháp, những hung thú này vẫn rất mạnh nhưng nhược điểm của chúng lại hoàn toàn bị lộ ra ngoài.
Bên hông Nhiếp Trường Khanh đeo Trảm Long. Hắn rút đao ra một cách dứt khoát, hơi thở áp chế trên Trảm Long lan tràn ra ngoài, để cho hung thú đầu trâu thân rồng cảm thấy có chút áp lực.
Đó là một loại lực áp chế đặc biệt:
“Trảm Long!”
Nhiếp Trường Khanh hét lớn.
Một đao quét ngang chém đúng vào đầu hung thú đầu trâu thân rồng, máu tươi của nó văng ra tung toé, nó đã bị thương nặng.
Những đòn tấn công của Ngũ Hoàng tiên nhân khác cũng đồng loạt đánh tới, liên tục không ngừng đánh vào vết thương này.
Con hung thú này phát ra tiếng rống giận đau đớn, trong lúc dãy dựa nó đập nát núi sông thành từng mảnh.
Tuy nhiên, cuối cùng… nó vẫn bị chém chết!
Con nhện nghìn mắt vô cùng đáng sợ, chỗ đáng sợ nhất chính là độc tố của nó.
Đám người Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đạo, Nữ Đế Nghê Xuân Thu hoàn toàn bị con nhện ngàn mắt trấn áp, thậm chí họ còn bị nó khiêu khích.
Lục Trường Không bay lên không trung, hai tay chắp tay sau lưng, cười hiền lành.
Sau khi tham gia vào trận chiến, hắn từng bước chậm rãi, không ngừng tới gần con nhện ngàn mắt
này.
Con nhện ngàn mắt có linh cảm chẳng lành là một loại sợ hãi phát ra từ sâu trong linh hồn. Nó muốn chạy trốn nhưng lại bị Lục Trường Không đang rất tò mò bắt trở về.
Dưới sự ngạc nhiên của nhóm người Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đạo và Nữ Đế con nhện ngàn mắt… đã bị đầu độc.
Con cầy hương sáu đuôi màu tím bị Đinh Cửu Đăng và những người tham gia trận chiến vây đánh. Vân Cổ Điêu gào thét, Bạch Thanh Điểu đang đứng từ xa ngon tay nàng chỉ thẳng vào nó, lửa nóng đầy trời, chín con Hỏa Phượng cùng lao tới, phối hợp với rất nhiều Ngũ Hoàng tiên nhân chém giết Vân Cổ Điều.
Biển màu và khí vận dồi dào chảy xuống.
Sát khí cuồng bạo nổ tung, giống như pháo hoa rực rỡ lấp lánh chiếu khắp toàn bộ Ngũ Hoàng.
Tứ đại hung thú lần lượt tiêu diệt.
Thân thể của Đạm Đài Mạc Kiệt khẽ run rẩy, nhìn chằm chằm lên bầu trời.
Trong mắt hắn hiện ra đầy tơ máu đỏ ngầu, tràn đầy sự không cam lòng và tức giận.
Hắn đưa tay lên ôm ngực, họ ra liên tục bốn ngụm máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận