Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 223: Dùng một trận chiến chiếu sử xanh. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Tuy nhiên, con mắt của tên Hắc Long thân vệ này chuyển động một phen, sau đó, cười cười, có hơi nghiêng người:
“Vậy thì mời công công đi vào.”
Lão thái giám cất bước, bước vào sâu trong địa lao.
Hắc Long thân vệ híp híp con mắt, gật một cái về phía tên Hắc Long vệ.
“Đi theo, nếu lão già này có dị động gì đó, lập tức phong tỏa địa lao.”
Sau đó, Hắc Long thân vệ lập tức để cho nguòi ta dắt ngựa tới, tự mình vào cung mà đi.
Trong địa lao tối tăm.
Lão thái giám đi trên mặt đất có hơi ẩm ướt, sắc mặt trở nên có hơi nghiêm túc, đi qua từng cái phòng giam, ở bên trong từng cái phòng giam đều có những người đã chết lặng.
Đi tới chỗ sâu nhất trong địa lao.
Sau đó thấy được trên giường ở một cái phòng giam đã bị phủ kín cỏ khô, tay chân của Giang Li bị còng lấy xiềng xích dày nặng, ngồi ngay ngắn trên đó.
Tựa hồ cảm ứng được khí tức của lão thái giám, Giang Li chậm rãi mở mắt ra.
. . .
Xích Luyện đợi rất sâu, nhưng lại không chờ được thân ảnh trở về của Giang Li, đã đạt được tin tức Giang Li bị hạ ngục.
Tin tức này, phảng phất như khơi dậy ngàn tầng sóng gợn, làm cho cả Đại Chu triều triệt để sôi trào.
Nhóm bách quan đều dồn dập dùng ngòi bút làm vũ khí, phạt Giang Li, nói ra tội trạng của hắn.
Có người bảo, Giang Li ở bên trọng Bắc Quận, bị Đạm Đài Huyền mua chuộc. Cũng có người bảo, Bắc phạt thất bại, là sai lầm của Giang Li.
Đa số, vẫn là quay quanh Giang Li “phạm tội giết tiên đế”.
Xích Luyện tức giận đến mức mặt đỏ rần.
Thời điểm Khổng Nam Phi quay trở về thì mặt đã đen lên, Xích Luyện bèn hiểu rõ, tên tiểu hoàng đế này thật sự là muốn giết chết Giang Li.
“Đại Chu ở thời khắc nguy cơ vào lúc trước, là ai đứng dậy…”
“Tên hoàng đế chó chết này, lương tâm đã bị ăn rồi?”
Xích Luyện nhìn về phương hướng Tử Kim cung, tức giận mắng một câu, sau đó dưới sự yểm hộ của Khổng Nam Phi, giục ngựa ra khỏi thành.
Nàng không thể không ra khỏi thành, thuận theo Giang Li bị hạ ngục, toàn bộ Đế Kinh đều hồn nát thần tính, Hắc Long Thập Tam Giáp suất lĩnh Hắc Long vệ, bắt đầu đuổi bắt đồng đảng với Giang Li.
Người người cảm thấy bất an.
Xích Luyện làm bộ hạ của Giang Li, tất nhiên sẽ phải chạy trốn, nàng phải giữ lại thân thể để có ích cho việc cứu Giang Li.
Chỗ sâu trong Tử Kim cung.
Vũ Văn Tú ở bên ngoài Ngự Hoa viên, hắn nghe thấy tiếng kêu gào hoảng sợ từ tiểu thái giám cùng nữ tỳ truyền đến từ đầm nước sau lưng, cùng với âm thanh xương cốt bị nhắm nuốt, hắn nhìn lấy tuyết bay đầy trời, sắc mặt bình tĩnh.
“Thiên hạ muốn trẫm bất nhân, vậy thì trẫm liền làm nhất thế bạo quân.”
Hắn đã từng, đứng ở một bên đầm nước này, Hắc Long quấn quanh ở sau lưng, nói ra một câu như thế đối với tên phản tặc Triệu Khoát.
Mà bây giờ, lời này, tựa hồ dần dần được thực hiện.
Người hiền bị bắt nạt, người yếu cũng bị người lấn.
Mà hiện tại Vũ Văn Tú hắn, lại không còn thiện lương, yếu đuối nữa.
Đại Chu cũng triệt để nằm yên ở trong tay hắn.
Nghe được đầm nước ở sau lưng dần dần bình tĩnh lại.
Vũ Văn Tú mới chậm rãi quay người, chắp tay, cất bước, đi tới bên bờ đầm nước.
Trong không khí còn tràn ngập lấy huyết khí nồng đậm, bên trong đầm nước còn có máu tươi nhuộm thành vũng máu, tản ra.
Cái đầu của Hắc Long chui ra từ đấy, há mồm, lộ ra hàm răng sắc bén.
Vũ Văn Tú nhìn Hắc Long, giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên trên lân giáp lạnh đến thấu xương của nó.
“Cái gì trẫm cũng bị mất, chỉ còn lại ngươi.”
Vũ Văn Tú ngưng mắt lên tiếng.
Phu tử rời kinh, Giang Li cởi giáp, tất cả mọi người đều từng tên rời hắn mà đi.
Hắc Long quấn quanh lấy thân thể Vũ Văn Tú, dường như có từng màn khói đen thuận theo bên trong khe hở vảy rồng giáp đen, thẩm thấu ra, tràn vào trong cơ thể Vũ Văn Tú.
Bên ngoài Ngự Hoa viên.
Có tiếng bước chân dồn dập vang vọng.
Một vị tiểu thái giám đi nhanh tới.
“Bệ hạ!”
Hắc Long quanh quẩn lấy Vũ Văn Tú, đôi mắt sắc bén chợt rơi trên thân tiểu thái giám.
Nó há mồm, phát ra tiếng gào thét, mang cá của nó quấn quanh lấy xung quanh cái đầu, chợt dựng thẳng, bắn ra sóng nước.
Vẻ mặt tiểu thái giám trở nên trắng bạch, toàn thân lạnh lẽo.
“Nói.”
Vũ Văn Tú vỗ vỗ Hắc Long, trấn an cảm xúc Hắc Long một thoáng, rồi lại nhìn tiểu thái giám.
“Bắc Lạc thành có tin tức truyền về…”
“Hắc Long thân vệ, giáp thứ mười ba, Lưu Thao phụng Thiên Tử lệnh của bệ hạ, suất lĩnh Hắc Long vệ vào Bắc Lạc thành, ghi chép Lục Bình An giảng đạo tu hành pháp, lại bởi vì Lưu Thao gặp Lục Trường Không ở trước Bắc Lạc thành nhưng lại không xuống ngựa, nên bị giết… Hắc Long vệ cũng bị giải vào trong địa lao Bắc Lạc, Lục Trường Không chính miệng nói, đợi sau khi Bạch Ngọc Kinh giảng đạo tu hành kết thúc, lập tức sẽ thả Hắc Long vệ…”
Tiểu thái giám nói.
Lời của hắn vừa mới nói xong.
Không khí trong Ngự Hoa viên lập tức lạnh lẽo.
Sau đó thấy được, Vũ Văn Tú đang đứng lặng ở bên đầm nước, đôi mắt lạnh lẽo mà vô tình nhìn chằm chằm vào tiểu thái giám.
Ánh mắt kia, khiến cho hạ thân tiểu thái giám ngay tức thì bị nhũn ra, có mùi hôi thối chảy xuôi, té quỵ trên đất.
. . .
Bên ngoài Đông Dương quận.
Nho sám của phu tử đã bị nhuốm máu đỏ, phu tử bình tĩnh nhìn xem thân ảnh người đất đang lao nhanh mà đến.
Thủ đoạn của tu hành giả, quả thật là thần bí khó lường.
Về điểm này, phu tử đã sớm biết, lúc trước phu tử vào Bắc Lạc, từng cùng Lục Phiên đọ sức qua một phen, một lần đó… Phu tử biết được, Lục Phiên không có tận lực.
Thế nhưng, phu tử lại từ trên người Lục Phiên, cảm nhận được một loại áp lực cực kỳ đáng sợ.
Lục Phiên vào lúc đó, cái tên Bắc Lạc Lục thiếu chủ còn chưa truyền khắp thiên hạ.
Mà bây giờ, cái tên Lục thiếu chủ, thiên hạ đều biết.
Lực áp bốn vị Bách Gia Chư Tử, danh chấn thiên hạ.
“Tu hành giả.”
Phu tử lắc đầu, cười.
“Có người nói, chỉ có tu hành giả mới có thể đối phó tu hành giả, điểm này, lão phu tin.”
“Thế nhưng… Lão phu lại không phục.”
Chư Tử Bách Gia trước kia cũng không phải tôm tép, bọn hắn đã từng dẫn dắt nên một thời đại.
Ánh mắt của phu tử bất chợt phát sáng lên, tựa như một ngọn lửa sáng trong đêm tối, sáng chói làm cho người ta kinh ngạc.
Phu tử xoay người, nhìn về đại quân Đông Dương quận đang nóng bỏng đôi mắt, cùng với Mạc Thiên Ngữ ánh mắt đỏ rực, cười cười.
“Cả đời này của lão hủ, đã làm qua rất nhiều chuyện…”
Phu tử thở dài một hơi.
“Hiện tại, thứ duy nhất mà lão phu muốn làm, là để cho các ngươi… Bình an về nhà.”
“Đây cũng là lão phu chuộc tội thay cho Đại Chu hiện tại…”
Lời nói vừa ra.
Sợi tóc trên người phu tử không gió mà bay.
Tựa giống là có một ngọn gió đang lay động tay áo của phu tử.
Ánh mắt phu tử trở nên rực sáng, dường như có một đám lửa đang thiếu đốt nó vậy.
Hạo nhiên chính khí hội tụ ở trên đỉnh đầu, giống như là một đống lửa bị nhốm, bắn ra hào quang cực kỳ sáng chói.
Khôi ngô nam tử quấn trong hắc bào, lông mi hơi nhíu lại.
Trong lòng tựa hồ đang phun trào lấy một loại dự cảm xấu.
Vô số tượng đất đang vụt nhanh, dưới sự khống chế của hắn, động tác tựa hồ hơi chậm lại.
Sau đó, trên khuôn mặt của nam tử khôi ngô mang theo vẻ trang nghiêm.
Thao túng lấy tượng đất, xung phong mà ra.
“Phàm nhân… Há có thể đọ sức cùng tu hành giả!?”
Nam tử khôi ngô không tin.
Trong thời khắc này, cả người phu tử đều tựa như tản ra một loại hào quang sáng chói đến cực hạn.
Phu tử không có tiến vào Long Môn, cũng chưa đi tìm hiểu linh khí.
Mà bây giờ, uy thế của phu tử, ở khoảnh khắc này, vậy mà liên tiếp tăng cường.
Dẫn tới tầng mây trên bầu trời bỗng nhiên xoay tròn kèm theo tiếng nổ vang, mây đen cuồn cuộn.
Thiên địa bản nguyên dường như vào lúc này, đều bị dẫn động.
Bên trong Bắc Lạc thành.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn ở trên lầu các, bình tĩnh nhìn lấy mọi người ở bên dưới lầu các Bạch Ngọc Kinh, cùng với rất nhiều tu hành giả ở xung quanh ven hồ, trong lòng bỗng nhiên có cảm ứng.
Gò má của hắn không khỏi nhìn về hướng đông.
Ánh mắt ngưng tụ.
Toàn thân Mạc Thiên Ngữ trở nên lạnh lẽo.
Hắn nhìn xem khí thế trên người phu tử càng lúc càng mạnh, mạnh tựa như Bắc Lạc Lục Bình An mà hắn đối mặt khi trước.
Nhưng phu tử càng mạnh, tim của hắn… Lại càng trầm trọng cùng lo lắng.
Cả người phu tử tựa như một cái mặt trời nhỏ, vầng sáng chói lòa.
Thần sắc trên khuôn mặt phu tử cực kỳ bình tĩnh.
Hạo nhiên chính khí bùng cháy như lửa.
Phu tử quay đầu, nhìn về phương hướng Bắc Lạc thành, bùi ngùi thở dài một hơi.
Phu tử đã từng nói, nếu như có thể, tương lai hi vọng có thể dưỡng lão ở trên Bắc Lạc Hồ Tâm đảo.
Hiện tại xem ra…
Nguyện vọng này không có cơ hội để thực hiện được rồi…
Khí tức của phu tử càng lúc càng mạnh, trong lúc mơ hồ, phảng phất như không kém tu hành giả Khí Đan đỉnh phong, thậm chí là Thể Tàng cảnh chút nào.
Phu tử dùng Hạo nhiên chính khí làm vật dẫn, bùng cháy hồn linh cùng với Hạo nhiên khí được ngưng tụ từ thánh hiền thơ văn, chiếu rọi vạn vật.
“Dùng một trận chiến chiếu sử xanh.”
Âm thanh của phu tử vang vọng.
Ngay sau đó…
Từng cái tượng đất đang lao nhanh đến, dưới ngọn lửa nóng rực bị chiếu rọi đến, tựa như là những bông hoa tuyết bị hòa tan, biến mất không thấy gì nữa.
Nam tử khôi ngô thì bứng kín cái đầu, thất khiếu chảy máu, quỳ một chân trên đất, rú thảm.
Hồn linh của hắn bị trọng thương, hắn không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào lão nhân hiện ra vầng sáng chói lòa kia.
Phảng phất như nhìn xem một người điên.
Người của thế giới này… Đều là người điên!
Hắn điên cuồng rút lui, xông vào bên trong Hãn Hải, tan biến không thấy nữa, đại quân Đông Di cũng dồn dập rút lui, sự dũng cảm của bọn hắn đều đã tan nát, mỗi người đều tranh nhau chen lấn bò lên trên đội thuyền.
Ánh lửa tịch liêu giữa thiên địa dần dần phai mờ.
Vầng sáng chói lòa cuối cùng cũng có thời khắc phải ảm đảm.
Bầu trời bắt đầu có tuyết trắng trôi nổi, tựa như tấu lên một khúc bi ca.
Giương rắc trên thân của vị lão nhân đang thẳng thắp cái eo nhìn chằm chú về phương xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận