Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 212: Các loại tu hành đạo, có được đến Trường Sinh hay không… (1)

Dịch: Mèo Rừng
Lý Tam Tư liên tục chạy nhanh, rốt cuộc thì dưới đêm đen cũng tới Thiên Hàm quan.
Trong miệng phun ra một ngụm hơi nóng, tuyết lông ngỗng bay bổng trong màn đem tăm tối, hắn dưới sự dẫn đầu của binh sĩ biên quan, đi lên tường thành.
Bởi vì có tuyết rơi, nên vầng trăng bị mây đen che khuất, ngay cả một tia ánh sáng cũng không thể xuyên qua được.
Lý Tam Tư là người nào, binh sĩ đóng giữ biên quan Bắc Quận đều biết, mặc dù trước đó Lý Tam Tư đã dùng thân thể của chính bản thân mình, chặn đại quân Bắc Quận ở trên Bất Chu phong lại, nhưng mà, không thể phủ nhận được một việc, Lý Tam Tư có công lao trong việc từng đi khắp biên quan để chống lại Nhung binh.
“Kết thúc rồi sao?”
Lý Tam Tư với một thân đạo bào, đứng lặng ở trên lớp tuyết lớn, áo bào trôi nổi, nỉ non nói.
Ở bên cạnh hắn, có một vị võ tướng Bắc Quận, người khoác khôi giáp, gật đầu.
“Trận chiến này, đánh cực kỳ gian nan, đại quân Tây Nhung đồng loạt suất động, được dẫn đầu dưới sự mạnh mẽ của Tây Nhung Vương, nếu không phải tu hành giả Bạch Ngọc Kinh đến để viện trợ, e rằng hiện tại, Thiên Hàm quan… đã luân hãm.”
Võ tướng nói.
Lý Tam Tư cảm xúc phức tạp.
Hắn nhìn lấy chiến trường ở bên ngoài Thiên Hàm quan, nhìn lấy mênh mông cát vàng đã bị che phủ bởi lớp tuyết lớn, thậm chí có một vài thi thể Nhung binh, triệt để bị chôn xuống đó.
Không chỉ vậy, Lý Tam Tư còn có thể cảm nhận được một cỗ sát phạt chi khí đập thẳng vào mặt mình.
Hắn đã dự đoạn được trận chiến này thảm liệt.
Nếu bởi vị sự chậm trễ của hắn, mà khiến cho Thiên Hàm quan bị công phá, đất đai rộng lớn của Bắc Quận bị binh sĩ Tây Nhung tàn phá bừa bãi.
Vậy thì Lý Tam Tư chỉ có thể cực kỳ tự trách bản thân mình.
“Nhưng cũng là do ta đến quá chậm chạp, cho nên khiến cho rất nhiều binh sĩ Bắc Quận bỏ mình… Sai lầm này, ta trốn không thoát.”
Lý Tam Tư ngẩng đầu lên, bông tuyết lạnh lẽo rơi trên gương mặt của hắn, hòa tan thành nước tuyết, lăn xuống.
Hắn nâng kiếm gỗ lên.
Lý Tam Tuế dùng kiếm gỗ của mình, không ngừng gõ trên những tảng đá loang lổ phía trên tường thành.
Gõ liên tục ba lần, tựa như là đang tuyên thệ thứ gì đó.
Sau đó, trong ánh mặt kinh ngạc của võ tướng Bắc Quận, áo bào Lý Tam Tư tung bay lên, nhảy xuống từ trên cổng thành.
“Ta đuổi bắt đại quân Tây Nhung… Chỗ ta sai lầm, sẽ tự mình đền bù.”
Âm thanh của hắn trôi dạt ở bên trong gió tuyết rì rào.
Dưới đêm lạnh.
Có một thân ảnh gầy gò mặc lấy đạo bào, trong tay cầm một thanh kiếm gỗ, mang theo tư thế gõ kiếm kiên quyết, đạp tuyết mà đi.
Nhóm binh sĩ trên cổng thành lộ ra vẻ kính nể, vị võ tướng kia cũng kính phục mà nhìn lấy bóng lưng nhẹ nhàng di chuyển của Lý Tam Tư.
Trên khuôn mặt còn mang theo vẻ phức tạp.
Thế giới có người một người một kiếm, truy kích mười vạn đại quân Tây Nhung giống với Lý Tam Tư, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Loại hào khí này, làm cho thế nhân hâm mộ và học hỏi.
. . .
Nam Quận.
Trên bầu trời đêm, trăng sáng treo cao.
Đường Hiển Sinh ngồi ở trong sân, nằm ở trên ghế bấp bênh, lắng nghe người hầu thuật lại tin tức cùng tình báo.
Khi hắn nghe được chiến đấu ở bên ngoài Nam Tấn thành, gian nan đạt được thắng lợi.
Đường Hiển Sinh bèn thở dài một hơi.
Kể cả là hắn, thì từ lúc bắt đầu chiến trận cho tới tận hiện tại, tâm vẫn luôn thít chặt lại.
Hắn rất sợ chiến đấu sẽ thất bại, Ngũ Hồ loạn Chu, khí thế cực kỳ hung hăn.
“Nghe nói còn có cường giả Kiếm các và Đạo các, cùng với kiếm khách Cảnh Việt Bạch Ngọc Kinh tương trợ nên mới có thể chặn được đại quân Nam Man.”
Người hầu khom người nói.
“Thậm chí Bạch Ngọc Kinh cũng nhúng tay sao?”
“Quả nhiên, Bạch Ngọc Kinh đã sớm dự đoán được cái gì.”
“Thế gian bắt đầu có tiên duyên được khuếch tán ra, Nhất Mặc có thể đạt được tiên duyên, Bắc Lạc Lục thiếu chủ có thể nhận được tiên duyên, thì những cái tên người Hồ trong Ngũ Hồ kỳ thật cũng rất có thể có được tiên duyên.”
Đường Hiển Sinh nỉ non nói, hắn nhìn quầng trăng soi sáng trên cao kia, cười. “Trong con mắt của ‘Tiên’, có khi thế nhân đều là bình đẳng, hắn thao túng toàn bộ thiên địa, nắm cân bằng thế gian ở trong tay.”
“Người Hồ trong Ngũ Hồ một khi đạt được tiên duyên, tất nhiên sẽ lòng tham không đáy, được voi đòi tiên, xâm nhập Đại Chu chúng ta, muốn loạn Đại Chu, phá hủy sông núi an lành, dự định tái diễn chuyện tình Ngũ Hồ loạn Chu ở năm đó.”
“May mắn, thời đại bây giờ là Bạch Ngọc Kinh.”
“Luận thế lực tu hành giả , Bạch Ngọc Kinh thuộc về thiên hạ đệ nhất, Ngũ Hộ… thì thế nào?”
Đường Hiển Sinh cười cười.
“Đúng rồi, Đế Kinh có tin tức truyền về chưa?”
Đường Hiển Sinh hỏi.
Hắn vẫn rất quan tâm tin tức từ Đế Kinh, Nam Quận hiện tại đã mất đi vốn liếng để tranh đoạt thiên hạ, nên đối với những chuyện ở bên trong Đế Kinh, nhất định phải để bụng nhiều hơn mới được.
Sắc mặt của tên người hầu trở nên đại biến, nói: “Thư tín đã sớm truyền vào Đế Kinh, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
Ghế bấp bênh của Đường Hiển Sinh không tiếp tục lay động nữa, hắn chậm rãi đứng lên, ho khan một tiếng.
Người hầu vội vàng lấy một cái thảm dày trùm lên thân thể bệnh năng của Đường Hiển Sinh.
“Nghe nói Tây Quận cũng mang tin tức Man Di truyền về Đế Kinh, Thiên Tử không màn tới, hắn đối với tin tức của Nam Quận cùng Tây Quận, giả vờ như không nghe, thay vào đó là tin tức từ Bắc Quận… Thiên Tử truyền một tờ Thiên Tử lệnh vào Thiên Hàm quan, nội dung cụ thể trong đó không được biết đến.”
“Với lại, ngay sau khi Thiên Tử lệnh được truyền ra, quốc sư bèn rời khỏi thư các, lập tức chuẩn bị xe rời Đế Kinh, đi về phía Đông.”
Người hầu đi theo sau lưng Đường Hiển Sinh.
“Quốc sư đi về hướng Đông, hẳn là đến Đông Dương Quận…”
“Có vẻ như… Tiểu hoàng đế khiến cho quốc sư có chút thất vọng nhỉ.”
Đường Hiển Sinh cười cười.
“Tiểu hoàng đế còn chưa đủ thành thục, cũng hoặc là Hắc Long vệ khiến cho hắn lạc mất phương hướng…”
“Cái thứ gọi là lực lượng này, có ích, nhưng cũng có hại.”
“Hi vọng Thiên Tử truyền Thiên Tử lệnh đến Bắc Quận không có quá quận, nếu như quá mức, dưới thời kỳ không bình thường này, lấy tính xấu của lão tặc Đạm Đài kia, e là… Sẽ làm ra một chút chuyện tình kinh hãi thế tục a.”
Đường Hiển Sinh cười cười, sau đó bịt miệng lại, nhẹ ho khục một cái, ngay lập tức, có từng vệt màu đỏ thẫm hiện ra ở chiếc khăn trắng.
“Haiz, sinh lão bệnh tử, nhân chi thường tình.”
“Đáng tiếc Bắc Lạc Lục Bình An không gặp lão phu, nếu có thể, lão phu thật muốn hỏi hắn một câu.”
“Các loại tu hành đạo, có được đến Trường Sinh hay không…”
Đường Hiển Sinh ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng sáng chói, bóng người dưới quầng trăng, hiện ra mấy phần tiêu điều.
. . .
Đế Kinh.
Tuyết lớn đầy trời, khiến phố dài Đế Đô bị nhuỗm bởi sắc trời đêm khuya, an tĩnh không một bóng người.
Ngoại trừ thủ quân đi tuần thú ra, thì Đế Kinh tựa như một tòa tử thành không có bất kỳ sức sống nào.
Dưới cổng thành Đế Kinh.
Trước người Khổng Nam Phi, có hai vị hắc bào nhân nắm lấy con ngựa đang phà hơi nóng, cung kính gật đầu, từ trong tay Khổng Nam Phi nhận lấy hai phong thư.
“Một phong mang đến Bắc Quận, một phong về Tây Quận, chớ có lẫn lộn.”
Khổng Nam Phi trịnh trọng phân phó.
Hai vị hắc bào nhân thì nhét phong thư vào trong cái khe được ẩn rất kỹ ở trước vạt áo ngực.
“Khổng thống lĩnh xin yên tâm, người còn ở đâu… Tin còn ở đấy.”
Khổng Nam Phi khẽ gật đầu.
Đêm tuyết lớn.
Hai vị hắc bào nhân trở mình lên ngựa, tiếng vó ngựa nổ tung, đạp bay bông tuyết dưới mặt đất, một người về bắc, một người hướng nam.
Khổng Nam Phi lui về bên trong Đế Kinh.
Cửa thành đột nhiên đóng lại, làm cho một số bông tuyết đọng ở trên cổng thành bị chấn động rồi rơi xuống.
Hai vị hắc bào nhân giục ngựa đi đường, đến lối rẽ thì tách ra, phi nhanh.
Dưới đêm tối, bông tuyết bồng bềnh.
Vào lúc hai người rong ruổi tầm hơn mười dặm đường từ Đế Kinh…
Bỗng dưng.
Thuận theo hai bên quan đạo, chợt có tên nỏ bắn ra.
Phốc phốc!
Một mũi tên nỏ sắc bén, bắn thủng bụng của tuấn mã, tiếng hí nổ vang trong đêm tối.
Con ngựa nện trên mặt đất, khiến cho hắc bào nhân cũng bị rơi xuống từ trên lưng ngựa, lăn lộn một vòng ở bên trong lớp đất tuyết, mơi vươn mình đứng dậy.
Ào ào ào…
Lá cây trong khu rừng rậm giữa quan đạo cũng bị chấn động rụng xuống.
Từng tên Hắc Long vệ người khoác giáp nhẹ trượt xuống từ trên cây.
Lưỡi đao phản xạ lấy vầng sáng chói mắt từ tuyết trắng đầy đất, khiến cho hắc bào nhân kia kinh hãi.
“Thân vệ của Thiên Tử, Hắc Long Thập Bát Giáp!”
Hắc bào nhân hít sâu một hơi.
Hắn không chút do dư nào, quay đầu bèn chạy.
Có rất nhiều Hắc Long thân vệ người mặc giáp nhẹ, dẫn dắt linh khí ở bên trong khí đan, lao vụt ra.
Hắc bào nhân này cũng là tu hành giả, trong khí đan cũng đã ngưng luyện được một khí, tuy nhiên, hắn làm sao có thể trốn thoát khỏi sự truy đuổi từ rất nhiều Hắc Long vệ.
Rất nhanh thì đã bị đuổi kịp, chiến đấu xảy ra ở bên trong tuyết trắng.
Tuyết dày bị hất lên, tán thành những bọt tuyết tròn vo.
Chiến đấu kết thúc rất nhanh, dù sao thì Hắc Long thân vệ chiếm ưu thế về số lượng.
Dao sắc xuyên qua thể xác, xé rách ra, huyết dịch giương vẩy, khiến cho tuyết trắng ở trên đất bị nhiễm đỏ thẫm.
Hắc bào nhân mất đi sinh cơ.
Một vị Hắc Long vệ lấy ra một phong từ trong vạt áo của hắc bào nhân.
Hắn nhìn lướt qua phong thư lấy được, sau đó suất lĩnh rất nhiều Hắc Long vệ rút lui.
Tuyết lớn giương vẩy lộn xộn.
Giữa trời đất, chỉ còn lại hắc bào nhân đã ngã vào bên trong vũng máu dưới đất tuyết, hắn trừng to mắt, nhìn lên tuyết trắng bầu xuống từ trên trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận