Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 386: Hấp, nướng, chiên… Chọn một cái (2)

Dịch: ming ming
Đương nhiên, bởi vì sự chêch lệch kích thước giữa hai cơ thể quá lớn, Cự Kình hình như chẳng hề cảm nhận được sự tấn công của Xích Long.
Mà cái thái độ thờ ơ này, triệt để chọc giận Xích Long.
Lục Phiên đang chú ý quan sát Cự Kình này.
Khả năng phòng vệ của Cự Kình này đúng là vượt ngoài dự đoán của Lục Phiên.
Nhưng, không đồng nghĩa với việc khả năng phòng vệ này là vô địch.
Lục Phiên điều khiển năm thanh Phượng Linh kiếm, hoá thành một thanh trường kiếm màu đỏ thẫm, bỗng nhiên bắn ra, hướng vào một vị trí của Cự Kình, đâm mạnh vào.
Lấy điểm phá diện!
Cự Kình có cảm giác như là bị con muỗi đốt vậy.
Linh cụ gần tới cấp địa giai, bạo phát ra uy lực, đâm xuyên qua bề mặt của Cự Kình.
Sau đó, nổ tung ra uy lực cực mạnh, khiến Cự Kình phát ra tiếng gầm gừ, máu tươi tuôn bay ra ngoài.
Cự Kình gầm thét, nó nhúc nhích phần mỡ, kẹp chặt Phượng Linh kiếm ở trong đó.
Lục Phiên lông mi nháy lên, Cự Kình này… Ý tưởng không tồi nha.
Lục Phiên giơ tay lên, năm ngón tay như nhảy múa.
Trong mắt hắn, Phượng Linh kiếm một lần nữa tách ra.
Phốc phốc…
Năm thanh Phượng Linh kiếm tách ra, di chuyển trong lớp mỡ dày của Cự Kình.
Cảm giác đau đớn lan ra khắp cơ thể Cự Kình!
Thân thể to lớn, đồng nghĩa với việc cồng kềnh.
Có ưu thế nhưng cũng có điểm bất lợi.
Lưỡi đao bạc khuếch tán, Thiên Nhận Y dưới thân Lục Phiên nổ tung, hóa thành Ngân Nhận Liên Hoa
Lục Phiên áo trắng bồng bềnh, xếp bằng ở giữa Ngân Nhận Liên Hoa, chầm chậm bay lên, hướng về phía Cự Kình từ từ trôi tới.
Trong đôi mắt Cự Kình ngập tràn phẫn nộ.
Thân là bá chủ đại dương, nó đâu từng chịu đựng qua nỗi đau như vậy.
Nó hé miệng, phát ra tiếng ngâm dài.
Bỗng có có từng vòng từng vòng sóng khí dao động đánh về phía Lục Phiên.
Một luồng khí trắng như tấm lụa đập về phía Lục Phiên.
Lục Phiên giơ tay lên, lưỡi đao bạc hóa thành bức tường đao chắn ngay trước mặt hắn.
Đông!
Dải lụa màu trắng, đập vào bức tường đao.
Nhưng mà, Cự Kình cố nhịn cơn đau do Phượng Linh kiếm xuyên qua xuyên lại trong người tạo nên, bên trong tròng mắt to lớn, lộ ra tia châm chọc.
Đây là đòn sát thủ của nó, dựa vào thủ đoạn này, nó đã giết chết vô số kẻ địch trong biển sâu, và trở thành bá chủ đại dương.
“Hửm?”
Lục Phiên có chút kinh ngạc, nhìn thứ như tấm lụa kia xuyên qua lưỡi đao bạc, trong nháy mắt tràn vào thân thể hắn.
Đáy mắt Lục Phiên lóe lên một vệt sáng.
“Đạo ý?”
Con Cự Kình này, lại có thể là lĩnh ngộ được đạo ý…
Hèn gì có thể trở thành bá chủ đại dương, tuy rằng không có thực lực của Anh Biến cảnh, nhưng lại có sự uy hiếp hệt như Anh Biến cảnh.
“Hệ thống, đây là đạo ý cấp độ gì.”
Lục Phiên hỏi.
Rất nhanh, trước mắt Lục Phiên, liền có bảng thông báo của hệ thống bắn ra.
“Tứ đẳng tự liệt đạo ý, Phệ Hồn đạo ý.”
Hệ thống thông báo.
Tứ đẳng!?
Mắt Lục Phiên sáng lên, cực kỳ kinh ngạc.
Phải biết rằng, cái đầu lớn đòi tiêu diệt Thiên Nguyên lúc trước, cũng chỉ là lĩnh ngộ được lục đẳng đạo ý mà thôi.
Con Cự Kình này…
Lại có thể lĩnh ngộ được tứ đẳng đạo ý!
Những thứ này, diễn ra cực kỳ nhanh, chỉ như tia sáng xẹt qua.
Lục Phiên liền phát hiện trong linh hồn của hắn, xuất hiện hư ảnh của một con Cự Kình.
Đương nhiên, con Cự Kình này không có dài tận vạn mét, nó chỉ lớn khoảng trăm mét, nhưng so với linh hồn của Lục Phiên mà nói, đã rất kinh khủng rồi.
Con Cự Kình này, lại có khả năng trực tiếp tấn công vào linh hồn!
Phệ Hồn đạo ý…
Đây chính là cái gọi là Phệ Hồn sao?
“Nhân loại, chết!”
Linh hồn của Cự Kình, dường như phát ra một cổ ý niệm.
Chỉ là…
Ngoài dự liệu của Cự Kình, cái thủ đoạn trước giờ đều thuận buồm xuôi gió này của nó, lần này… Vậy mà lại thất bại!
Lần này, nó đã cắn phải một cục đá lớn!
Khiến răng xém tí rụng hết!
Bỗng thấy linh hồn Lục Phiên hoá thành một vòng xoáy lớn, bên trong vòng xoáy có các đóm chấm li ti.
Có một khối bia đá màu đen đứng lặng ở giữa linh hồn.
Bia đá kia… Là Đạo bia.
Cái Cự Kình cắn, chính là Đạo bia.
Nó sợ hãi, vội vàng nhả ra.
Nhưng mà, trên Đạo bia, có tia sáng khẽ lóe lên một cái rồi vụt tắt.
Lục Phiên có cảm giác như phúc chí tâm linh*, thần sắc trên mặt cũng lộ ra vẻ kỳ quái.
(*phúc chí tâm linh: khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.)
“Phệ Hồn đạo ý sao?”
Lục Phiên nói.
Lời nói vừa dứt, vòng xoáy linh hồn hắn xoay tròn nhanh hơn.
Cự Kình kia lập tức hoảng sợ mà phát hiện ra, có một sức hút quen thuộc, phát ra từ trong linh hồn của Lục Phiên.
Nếu nó bị hút vào trong vòng xoáy linh hồn, rất có thể sẽ bị nuốt chửng…
Đây không phải chính là Phệ Hồn đạo ý của nó sao?
Con người này…
Tại sao cũng biết!?
Cự Kình rất dứt khoát.
Chặt đứt linh hồn, nó phát ra tiếng rên đau đớn thê lương.
Một sợi linh hồn đã bị nuốt chửng trong vòng xoáy linh hồn của Lục Phiên.
Trong hiện thực.
Lục Phiên mở mắt ra.
Cười như không cười nhìn chằm chằm Cự Kình.
Mà Cự Kình nhìn nhìn Lục Phiên đang ngồi trong Ngân Nhận Liên Hoa kia, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi cực kỳ giống con người!
Tên nhân loại này, có vấn đề!
Ngay tại lúc đó.
Phượng Linh kiếm đâm xuyên qua cơ thể bay ra.
Toàn thân Cự Kình đều bắn ra máu.
Đau khổ mà rên rỉ.
Cơ thể nó rơi rầm vào trong đại dương, từng cơn sóng bự ào lên.
Những cơn sóng to dường như đập vào một bức tường vô hình, toàn bộ đều văng trở về với biển cả.
Cự Kình vẫy đuôi, nhanh chóng bỏ chạy.
Nơi xa.
Bá Vương xem kinh ngạc đến nỗi ngây cả người, đây chính là trận đấu của cấp bậc đại tu hành?
Quá mạnh đi!
Nhìn cả cái bãi cát dưới chân đều bị đánh tới biến dạng, Bá Vương cảm thấy được sự nhỏ bé của mình và thứ hắn muốn hướng tới.
Có lẽ đây chính là thứ mà hắn muốn hướng tới và theo đuổi!
Cự Kình trốn đi rồi.
Nó lặng vào trong biển sâu, đại dương mới sân nhà của nó.
Khi Cự Kình liếc mắt nhìn lại, nhưng lại phát hiện ra con người kia vẫn đang ngồi trên Ngân Nhận Liên Hoa, trôi lơ lửng trên không trung.
Cự Kình mang theo niềm mơ ước, lần nữa xoay người, từ trong biển sâu vùng nhảy lên cao.
Cái miệng to lớn há ra, muốn một ngụm nuốt chửng tên nhân loại này.
Nhưng mà…
Lục Phiên trôi lơ lửng trên không trung, từ tốn lấy ra linh áp kỳ bàn.
Kẹp một quân cờ, đặt lên bàn cờ.
Lạch cạch.
Như có âm thanh vang vọng giữa đất trời.
Trên bầu trời xuất hiện một bàn tay cực lớn, kẹp lấy quân cờ hạ xuống.
Quân cờ đập lên trên đầu của Cự Kình.
Áp lực đáng sợ, khiến Cự Kình lần nữa rơi về biển sâu…
Lục Phiên giơ tay lên, liên tục đánh cờ.
Có bát quái phù văn loé sáng lên.
Năm ngón tay Lục Phiên huơ nhẹ qua trong không trung.
Bỗng dưng, đại dương dường như bị cắt xẻ ra một hình hộp cực bự.
Con Cự Kình kia bị giam cầm trong đại dương, nhốt trong hình hộp làm bằng nước biển kia.
Cự Kình cảm thấy hơi tuyệt vọng.
Nó rốt cuộc gặp phải thứ yêu ma quỷ quái gì thế này?
“Cho ngươi một cơ hội… Thần phục.”
Lục Phiên nói.
Cự Kinh đương nhiên không chịu thần phục, nó là bá chủ đại dương, là sinh linh sống hơn mười vạn năm, há nào lại thần phục dưới một con người?
Lục Phiên cũng không gấp, tận tình khuyên bảo nói: “Không thần phục, vậy hấp, nướng, chiên… Chọn một cái.”
“Ngươi nên biết, ngươi là kẻ xâm nhập trái phép.”
“Xâm nhập, là phải trả giá.”
“Lục Bình An ta tính khí tuy tốt, nhưng ngươi không được ăn hiếp tính tốt của ta, khí thế hung hăng như thế, dọa ta sợ rồi này.”
Lục Phiên nói.
Lục Phiên nói xong, trận pháp khống chế cũng nới lỏng ra.
Cự Kình lại rơi tủm xuống biển lần nữa.
Về tới trong đại dương, Cự Kình cũng ngơ ra, sau đó, liền nhanh chóng lặn xuống đấy biển sâu.
Bên ngoài quá đáng sợ, nó vẫn là trốn đi tốt hơn.
Bỗng nhiên.
Lục Phiên xắn tay áo hạ cờ, năm ngón tay lại lần nữa có bát quái phù văn hiện ra.
Cự Kình đang bơi đột nhiên cảm thấy cơ thể mình bị nhấc bổng lên, lại bị cái hộp bằng nước biển kia nhốt lại, lơ lửng trước mặt tên nhân loại kia.
Lục Phiên bình tĩnh nhìn Cự Kình.
“Cho ngươi thêm một cơ hội.”
Sau đó, lại lần nữa cho cái hộp tan biến đi.
Cự Kình về biển, lại bắt đầu chạy trốn điên cuồng.
Một lát sau.
Cự Kình lại một lần nữa treo lơ lửng trước mặt Lục Phiên.
Lục Phiên rất bình tĩnh, “Xem ra, ngươi lựa chọn hấp.”
Cự Kình: “...”
Lục Phiên mở miệng ra, nhả ra một luồn trắng tựa như tấm lụa, y hệt như thủ đoạn khi nãy của Cự Kình.
Tấm lụa trắng nhanh chóng va vào đầu của Cự Kình.
Phệ Hồn đạo ý đáng sợ nổ tung trong đầu Cự Kình…
Cự Kình sợ hãi cực độ.
Nó há miệng ra, phát ra một tiếng ngâm dài.
Mang theo ý cầu khẩn cùng thần phục.
Lục Phiên bèn hít tấm lụa trắng trở về, lưỡi đao bạc cũng chồng xếp lên nhau thành Thiên Nhận Y.
“Vậy thì đúng rồi.”
Cự Kình lựa chọn thần phục, nhưng, Cự Kình cũng có suy nghĩ của riêng nó, so với sinh mệnh dài đăng đẵng của nó, sinh mệnh của con người quá ngắn ngủi.
Nó chỉ là tạm thời dùng chiến lược thần phục.
Đợi tới khi tên nhân loại này già chết đi, nó sẽ lần nữa khôi phục tự do.
Ráng cày chết con người này, Cự Kình có niềm tin, nó nhất định sẽ làm được.
Cự Kình đã quyết định thần phục, cũng không phản kháng thêm, nó nổi lềnh bềnh trên mặt biển.
Lục Phiên ngồi trên Thiên Nhận Y, hạ xuống trên lưng Cự Kình.
Tiểu Ứng Long đậu trên vai Lục Phiên, xe lăn từ từ lăn bước, di chuyển trên mặt lưng bóng loáng của Cự Kình, như đi trên đất bằng.
“Ừm, không tệ.”
Trong mắt Lục Phiên ánh lên một tia hài lòng.
Trong lúc Lục Phiên thu phục xong Cự Kình, đang khảo sát địa hình.
Thì từ xa trên mặt biển.
Một chiếc thuyền gỗ đơn, phóng nhanh lướt tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận