Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 456: Khinh Ngũ Hoàng ta không người? (2)

Dịch: ming ming
Chu Lưu thì lại vô cùng tự tại, cẩm bào tung bay, kiếm trong tay, múa lượn không hề có kẻ hở, khẽ chạm vào chiếc rìu của Bá Vương, lại tựa như bốn lạng đầy ngàn cân.
Rầm ầm ầm!
Nóc hoàng cung màu lưu ly đang không ngừng vỡ vụn.
Khí tức mạnh mẽ tràn lan ra, dường như có lực áp đáng sợ, các trận chến chiến bên dưới đều khựng lại.
Hai người từ nóc nhà đánh tới mặt đất.
Sức mạnh nổ ra khiến cho mặt đất đều bị nghiền nát.
Thân thể Bá Vương cường hãn, tu luyện Thiên Tỏa, sống lưng như rồng, khí huyết như hồng.
Kim Đan cảnh thì lại tiêu sái và mơ hồ.
Thanh kiếm trong tay Chu Lưu, toàn thân trắng bạc, cực kỳ sắc bén, là một thanh linh cụ có phẩm chất cực kỳ cao.
Cây rìu do ma khí Bá Vương ngưng tụ thành, sau khi bị kiếm chém trúng, liền bị cắt ra làm hai.
Nhìn nhìn ma phủ bị cắt đi một phần, Bá Vương nhíu mày.
Hắn cho ma phủ tan đi.
Hắn đang suy ngẩm, có lẽ, sau trận này, hắn cũng phải đi tìm Công Thâu Vũ chế tạo một thanh linh cụ.
Thế nhưng, trận chiến trước mắt này, hắn vẫn chưa có linh cụ để dùng.
Không có vũ khí, vậy thì dùng cơ thể để đánh!
Chu Lưu một tay cầm kiếm, đầu cài ngọc quan, sắc mặt nghiêm lạnh.
“Ngươi khiến cho ta hơi thất vọng.”
Chu Lưu mở miệng nói.
“Nếu chỉ là trình độ như thế này… Vậy ngươi, không có cơ hội.”
Lời nói Chu Lưu vừa dứt.
Cơ thể liền cử động, chỉ để lại một đạo tàn ảnh.
Kiếm mang khuấy động, khiến cho cả mặt đất bị kiếm vụt qua đều vỡ nát.
Bá Vương nắm quyền, quét ngang đánh ra.
Đông!
Nắm đấm cùng kiếm va chạm, Thể Tàng cảnh thối luyện thân thể, khiến cho thân thể như thép chắc.
Nhưng, chạm vào đường kiếm này, lại khiến cho nắm đấm của Bá Vương chảy vệt máu, từng chút từng chút máu nhỏ giọt xuống.
Thế nhưng, Bá Vương không để ý, vết thương như thế này, đối với hắn mà nói, chẳng qua như cơn mưa bụi.
Chu Lưu cầm kiếm, thân kiếm không nhuốm máu.
Kiếm của hắn, không kém gì Trảm Long của Nhiếp Trường Khanh, là một pháp khí được lưu truyền trong môn phái của hắn.
Cũng là căn cơ đứng vững của hắn.
Nơi xa.
Lưu Nguyên Hạo mỉm cười.
Hắn một chiêu bức lui Hứa Sở cùng Tiết Đào, nhìn thấy Bá Vương bị Chu Lưu áp chế, vốn trong lòng còn đang hơi lo lắng, giờ đã biến mất.
Ổn rồi!
Trận chiến này ổn rồi!
Thứ đáng sợ nhất Tây Lương là gì?
Không phải chính là Bá Vương sao?
Lưu Nguyên Hạo nheo mắt lại, hắn nhìn lướt qua Tiết Đào, đôi mắt mang theo một tia lạnh lùng.
Nơi xa.
Chu Lưu đấu với Bá Vương, hắn cũng chả bảo lưu lực lượng làm gì.
Khí tức của Kim Đan thất chuyển, triệt để bùng nổ, ánh vàng kim sáng chói phát ra.
Kim Đan lơ lửng trên đỉnh đầu như một cái mặt trời nhỏ.
Năng lượng hùng hồn khuếch tán ra.
Một kiếm quét ra.
Đẩy Bá Vương thụt lùi về sau, cũng khiến cho cả người Bá Vương đều ngập tràn vết thương.
“Nhận thua, hoặc là… Chết.”
Chu Lưu lãnh khốc, mũi kiếm uyển chuyển, lại quất ra một đường kiếm mang kinh thiên.
Bá Vương liền dùng hai tay chống đỡ, máu chảy không ngừng.
Nhưng mà, chiến đấu từ nãy tới giờ, lại khiến cho từ tận sâu trong tim Bá Vương cảm thấy hưng phấn.
Hắn đúng là đã lĩnh hội tam đẳng danh sách đạo ý.
Nhưng, hắn hoàn toàn không biết đạo ý này sử dụng như thế nào.
Mà giờ đây, Bá Vương cảm nhận được rồi…
Cùng với “bị đánh” càng ngày càng nặng, dường như có một luồng sức mạnh phản kháng đang được tích lũy.
“Đây chính là tam đẳng danh sách đạo ý… Bất Khuất!”
Đôi mắt Bá Vương sáng tinh lên.
Chu Lưu hình như cũng cảm thấy Bá Vương có chút quái lạ.
Tiếp tục toàn lực tấn công.
Một đường kiếm khí dài tận mười trượng chém ngang tới, toàn bộ Ngự Hoa viên như sắp bị bổ ra.
Sức mạnh trong Kim Đan không ngừng tung ra.
Phốc phốc!
Bá Vương ráng gượng gánh lấy một kích, liền ho ra một ngụm máu.
Chu Lưu hít sâu một hơi.
Hai ngón tay vuốt qua thân kiếm, một kiếm quất ra, thanh kiếm tuột ra khỏi tay hắn, phóng nhanh về phía Bá Vương.
Tốc độ cực nhanh, chỉ nhìn thấy một tia sáng bạc vụt qua.
Tựa như tiên kiếm trong truyền thuyết, ngự kiếm trảm tới.
Ánh mắt Bá Vương tinh tường, nhìn chằm chằm một kiếm này.
Hắn một quyền đánh ra, va chạm với thanh kiếm.
Phốc phốc!
Máu bay tung tóe.
Thanh kiếm này lại có thể lách qua nắm đấm của Bá Vương, đâm thủng lòng ngực Bá Vương, xuyên thấu qua, mũi kiếm vẫn còn đang có dòng máu tươi nhỏ xuống.
Chu Lưu sắc mặt lãnh khốc.
Có thể đạt được hạng Nhân bảng thứ mười, hắn cũng là kẻ sát phạt quả quyết.
Có lẽ sức chiến đấu của Bá Vương cũng không mạnh lắm.
Nhưng mà, Chu Lưu lại mơ hồ cảm giác được sự lo sợ, đó là một loại trực giác, là trực giác của kiếm khách.
Nơi xa.
Đôi mắt Lưu Nguyên Hạo tràn đầy vẻ hưng phấn.
Thắng rồi!?
Bá Vương sắp chết rồi!?
Nhưng, sau khi hưng phấn, trong mắt hắn lại ánh lên một tia ngờ vực.
Không đúng a, Bá Vương lĩnh ngộ ra tam đẳng danh sách đạo, tại sao sức chiến đấu lại không mạnh như trong tưởng tượng.
Lưu Nguyên Hạo lĩnh hội được lục đẳng danh sách đạo ý, đối với thực lực tăng vọt của bản thân mình cũng đã cảm thấy đáng sợ.
Sự tăng vọt của Bá Vương, phải lớn hơn hắn mới đúng.
Nơi xa.
Trên nóc nhà.
Tiêu Nguyệt Nhi lộ ra một tia mất hứng.
“Bá Vương trong truyền thuyết … Cũng chỉ có thế.”
“Uy lực của tam đẳng danh sách đạo ý, yếu hơn nhiều so với tưởng tượng của ta, ngay cả Chu Lưu cũng đánh không lại.”
Tiêu Nguyệt Nhi lắc đầu, tựa hồ có chút thất vọng.
Phong Nhất Lâu thì là ngưng mắt.
Chung Nam nhíu lông mày lại, dường như cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý.
Chu Lưu nhìn thân thể Bá Vương bị một đâm xuyên thủng một nhát, lắc đầu.
Không hề che giấu sự thất vọng.
Hắn giơ tay lên, muốn triệu hồi hắn của kiếm.
Nhưng mà.
Dưới sự phun trào của linh thức.
Con ngươi Chu Lưu bỗng nhiên co rụt lại.
Hắn phát hiện, hắn không tài nào triệu hồi được pháp khí của hắn!
Tiếng cười trầm thấp, đột nhiên vang lên từ trên người Bá Vương.
“Ngươi… Chỉ là trình độ này sao?”
Bá Vương ngẩng đầu, mặc dù không có gió nhưng sợi tóc lại tung bay lên.
“Hạng Thiếu Vân ta từ khi bắt đầu bước vào con đường tu hành, đã trải qua biết bao nhiêu trận đánh đập, không phải là thứ ngươi có thể tưởng tượng được…”
“Muốn được mở mang tầm mắt đúng không…”
Khóe miệng Bá Vương hơi hơi nhếch lên.
Bất Khuất đạo ý… Tuyệt cảnh phùng sinh, bất khuất với vận mệnh.
Bá Vương gầm nhẹ.
Ngay sau đó, cả người hắn liền toát ra năng lượng khổng lồ.
Những năng lượng này, đều là năng lượng mà khi nãy Chu Lưu đánh tới, vào lúc này, toàn bộ đều tập trung bùng nổ trên người Bá Vương.
Bất Khuất đạo ý, hội tụ sức mạnh tấn công của kè địch, trong chốc lát bùng nổ ra sức mạnh đáng sợ!
Đông!
Mặt đất dưới chân Bá Vương nổ tung, đá vụn bay tán loạn.
Thanh trường kiếm pháp khí bị Bá Vương chầm chậm rút ra.
Thân kiếm bị Bá Vương nắm chặt lại, dưới sức mạnh to lớn, thanh pháp khí dường như đang phát ra âm thanh gào thét.
Phốc phốc…
Cùng với sức mạnh bùng nổ của Bá Vương.
Thanh kiếm này, cũng từ từ trở nên ảm đạm… Bị Bá Vương hung hăng rút ra, đâm trên mặt đất, bàn chân Bá Vương nâng lên, một cước đạp lên thanh kiếm, sức mạnh to lớn, đem thanh kiếm đạp sau vào trong lòng đất.
Chu Lưu mặt liền biến sắc.
Mũi chân hắn chạm đất, muốn lùi lại.
Nhưng mà.
Một luồng khí tức làm cho hắn muốn ngạt thở ập tới, khiến hắn khựng lại, tiếng nổ vang ra, nơi xa kia Bá Vương bỗng biến mất, đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn.
Dưới khí tức đè nén.
Bá Vương một quyền đánh ra.
Không hề có thêm tí biến hóa nào.
Chu Lưu liền giơ tay thành chữ thập chống đỡ lại.
Loạt xoạt!
Chu Lưu cảm thấy một luồng sức mạnh hoàn toàn không thể phản kháng đánh ra, sức mạnh này, như là cộng dồn lại sức mạnh tấn công trước đó của hắn…
Đây chính là uy lực của tam đẳng danh sách đạo ý sao?
Bên tai Chu Lưu, mọi thứ trong trời đất đều trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng lẩm bẩm trong nội tâm hắn.
Sau đó, tiếng nổ đáng sợ vang lên.
Gió lốc gào thét.
Mặt đất sau lưng Chu Lưu, nổ thành một hố lõm xuống, lỗ chân lông toàn thân đều nổ thành sương mù.
Một ngụm máu, từ trong miệng phun ra.
Tiếng nổ nổ tung.
Chu Lưu đập mạnh vào vách tường trên Ngự Hoa viên, vách tường đổ sụp.
Trong nháy mắt toàn bộ Ngự Hoa viên đều trở nên tĩnh lặng.
Nụ cười trên mặt Lưu Nguyên Hạo cứng đờ.
Làm sao… Nói thua là thua liền?
Bá Vương nắm chặt quyền lại, chồng chiếc giáp dày nhất, chịu những trận đòn tàn khốc nhất, vẫn có thể tích lũy sức mạnh từ những đòn đánh sau đó bạo phát… Đây chính là tam đẳng danh sách đạo ý, bất khuất!
Bá Vương một bước giẫm xuống.
Thân thể vang như sấm.
Trong đống tàn tích, Chu Lưu toàn thân đầy máu, trở người đứng dậy.
Trong đôi mắt hắn mang theo hoảng hốt.
Nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Bá Vương không ngừng tiến gần, cái nấm đấm đáng sợ đó không ngừng phóng bự.
Bổng nhiên.
Tiếng nổ bỗng vang vọng.
Một thanh đao mang đáng sợ từ xa chém xuống.
“Dừng tay!”
Tuyệt Đao môn Chung Nam ra tay rồi, đao khí xé rách mặt đất, chém về phía Bá Vương.
Phong Nhất Lâu cùng Tiêu Nguyệt Nhi hơi hơi ngạc nhiên.
Sau đó, cũng không nói gì, nhưng cũng không hẹn mà cùng di chuyển.
Bọn hắn không thể trơ mắt nhìn Nhân bảng thứ mười của Thiên Nguyên vực bị đánh chết.
Việc này liên quan đến mặt mũi ở ngoại vực của Thiên Nguyên vực.
Bá Vương nghiêng mắt liếc nhìn, cười lạnh một tiếng.
Nhưng động tác trên tay lại không dừng.
Một quyền hướng về phía mặt của Chu Lưu nện xuống.
Ngay lúc đao khí của Chung Nam sắp chém trúng Bá Vương.
Một thanh hắc đao từ trên trời giáng xuống.
Cấm nơi không xa trước người Bá Vương, đao khí của Chung Nam va vào hắc đao liền tản ra.
Một thân áo trắng, râu ria đã mọc thành chùm.
Nhiếp Trường Khanh đứng ở phía trên thanh đao, thản nhiên nhìn đám người Chung Nam, Phong Nhất Lâu.
“Ưm… Khinh Ngũ Hoàng ta không người?”
Một tiếng cười phóng khoáng tự tại vang lên, cát bụi mù mịt.
Khổng Nam Phi một thân nho sam lôi thôi cười như không cười xuất hiện, ngăn trước người Phong Nhất Lâu cùng Tiêu Nguyệt Nhi.
Nơi xa.
Một quyền của Bá Vương không hề đình trệ, cuốn theo sức mạnh cực lớn.
Đập vào khuông mặt tái nhợt của Chu Lưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận