Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 487: Thiếu nữ… Vậy mà là một con rồng. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Giết sạch các ngươi, liền không còn người nào biết tính tình ta không tốt.
Trúc Lung nhất chỉ diệt sát một vị Nguyên Anh cảnh, nhẹ giọng nỉ non.
Âm thanh không lớn, thế nhưng cũng không có quá mức che giấu, cho nên lời nói vang vọng ra bốn phía, để cho tâm của người ta không khỏi rung động.
Thật ngông cuồng!
Ý tứ bên trong lời nói của thiếu nữ này, hoàn toàn không có để những Nguyên Anh cảnh bọn hắn vào mắt!
Thanh Long duy trì vẻ bình tĩnh cùng thong dong.
Thế nhưng bên trong con mắt màu ám kim, thì cực kỳ hưng phấn.
Đại tỷ uy vũ!
Bên dưới.
Đạm Đài Huyền nắm quyền cười to, lời nói bá khí này của Trúc Lung, quá hợp khẩu vị của hắn.
Trúc cô nương cứ việc giết, chúng ta không có thấy cái gì cả, cũng không biết tính tình của ngươi không tốt!
Hai người Nhiếp Trường Khanh, Cảnh Việt thì ánh mắt hốt hoảng.
Trong lúc loáng thoáng, bọn hắn dường như thấy được một bóng người mờ ảo ở trên thân Trúc Lung.
Thiếu niên áo trắng như tuyết, ngồi trên xe lăn kia.
Phong cách này… Quả thật là có điểm giống với công tử!
Một phương Thiên Nguyên vực thì vô cùng chấn động.
Vừa mới giao chiến, một vị Nguyên Anh cảnh liền vẫn lạc.
Lôi Lưu Thủy phái vị Nguyên Anh cảnh đến từ một cái nhị lưu thế lực ở Thiên Nguyên vực này để ngăn cản Thanh Long, nhưng mà, Trúc Lung chẳng qua là nâng lên một chỉ, liền làm phát nổ mi tâm của vị Nguyên Anh cảnh này.
Thậm chí cả Nguyên Anh đều bị diệt sát.
“Thật mạnh!”
Tất cả Nguyên Anh cảnh trôi nổi ở phía trên Bất Chu phong, nội tâm đều kinh hãi.
Chỉ là trong nháy mắt, mà một vị Nguyên Anh cảnh liền bỏ mình, vĩnh viễn tan biến giữa thiên đia.
Cảnh tưởng này, có chút dọa người cùng khủng bố.
Mà lời nói của thiếu nữ, càng làm cho bọn người cảm nhận được sự lo lắng.
“Càn rỡ.”
Lôi Lưu Thủy trầm giọng nói, áo bào đen trắng của hắn trôi bồng bệnh trong không khí, sợi tóc cứng cáp bay lên, da thịt phát ra vẻ sáng bóng, mỗi một cái lỗ chân lông đều giống như đang cuộn trào lấy lôi đình.
Đôi mắt của hắn, càng trở nên xanh thẳm, mơ hồ có lôi đình đang chạy tán loạn ở sâu bên trong.
Đồng thuật của hắn, tựa như dẫn động Thiên Lôi Lưu Hỏa, cực kỳ quỷ dị.
“Ngăn chặn Thanh Long.”
Lôi Lưu Thủy điều động hai vị Nguyên Anh đại thành ra tay đối phó Thanh Long.
Sự mạnh mẽ của Trúc Lung, không chỉ không có dẫn tới nỗi sợ hãi cùng chùn bước của hắn, ngược lại còn khiến cho hắn càng ngày càng chờ mong.
Hai vị Nguyên Anh cảnh, khoanh chân trôi nổi trên không, thân thể lướt ngang, đối mặt với Thanh Long.
Thanh Long gầm nhẹ, long trảo vụt lên, tựa như là roi thần, quật vào trong hư không.
Lôi Lưu Thủy động thân.
Chiến đầu bùng nổ liền là đột nhiên như vậy, trong nháy mắt vị Nguyên Anh cảnh bị Trúc Lung điểm nổ, hắn ngồi không yên nữa.
Bên trong Thiên Lôi đồng tử, bắn ra ánh chớp, tựa như xé rách không khí.
Hắn giẫm đạp bầu trời, sải bước tới, tựa như Thiên Thần, lại giống như Tiên Tôn.
Trong miệng Lôi Lưu Thủy phát ra tiếng quát chói tai.
Đôi mắt trợn lên cái nhìn giận dữ, trong hai con ngươi tràn đầy lôi đình xao động.
Ầm ầm!
Lôi đình tê liệt, thẳng bức Trúc Lung mà đến.
Phía trên Bất Chu phong, giống như là hóa thành lôi trì.
Nguyên Anh cảnh bùng nổ chiến đấu, khí tức cùng uy áp đáng sợ thuộc về Nguyên Anh cảnh lập tức tràn ngập ra.
Toàn bộ Bắc Quận đều tựa như bị bao phủ bởi một tầng khí thế diệt thế.
Trên thân Đạm Đài Huyền, Hoàng Đạo long khí hiện lên, chống cự cái khí thế đáng sợ này. Hắn nhìn chòng chọc vào tòa Bất Chu phong tràn đầy lôi đình kia, siết chặt nắm đấm lại.
Bá Vương cùng Tư Mã Thanh Sam liên hợp lại, đối chiến Nam Đấu sơn Tông chủ.
Chiến đấu bên này, cũng rất thảm liệt.
Nam Đấu sơn Tông chủ có chút hẹn quá hóa giận, hắn chính là cường giả Nguyên Anh cảnh đỉnh phong, tuy nhiên, vậy mà bị hai tên Kim Đan cuốn lấy.
Bá Vương còn tốt, mặc dù chiến lực rất mạnh, thế nhưng loại chiến đấu ngốc nghếch này, ở trên lực lượng thuần túy, Nam Đấu sơn Tông chủ có thể áp đảo đối phương.
Thế nhưng, tên họa sĩ kia là cái quỷ gì?
Đặt bút di sơn đảo hải, một tòa núi lớn màu mực đập tới, không ngừng ngăn cản đòn tấn công cùng tiến bước của hắn.
Trong lúc mơ hồ, lại còn có gợn sóng trận pháp tản ra!
Loại đối thủ trốn tránh cùng dây dưa như vậy, chính là làm cho người ta đau đầu cùng tức giận nhất!
Nguyên Anh trên đỉnh đầu Nam Đấu sơn Tông chủ, từng quyền từng quyền đánh vỡ một tòa sơn nhạc màu mực.
Vô số mực nước nổ tung trên không trung.
Trong miệng Bá Vương phát ra tiếng gầm nhẹ, ma khí quấn quanh, nhảy lên.
Bá Vương thất cực Thiên Tỏa, có khí thế Ma Thần.
Lại thêm rìu cùng lá chắn huyền giai linh cụ, Nam Đấu sơn Tông chủ, trong lúc nhất thời, vậy mà bị đè lên đánh.
Nam Đấu sơn Tông chủ chấn nộ, trong miệng hắn gào rít.
Nguyên Anh lập tức từ trên đỉnh đầu mà trôi nổi ra, Nguyên Anh mở mắt, ánh mắt khiếp người.
Bá Vương trảm tới một rìu, Nam Đấu sơn Tông chủ đánh ra quyền pháp, một quyền chồng lên một quyền.
Đánh bay Bá Vương.
Áo giáp trên người Bá Vương đều lõm lún.
Nếu không phải Tư Mã Thanh Sam kịp thời vẽ một tòa núi cao lướt ngang tới, Bá Vương rất có thể phải bị đánh một quyền nổ đầu.
Vẻ tức giận trong đôi mắt của Nam Đấu sơn Tông chủ đang sôi sùng sục.
Hắn e rằng phải bị tên họa sĩ này làm cho tức chết.
“Họa Sư ác tâm!”
Nam Đấu sơn Tông chủ không đặt mục tiêu lên trên thân của Bá Vương nữa.
Thân thể của hắn lướt ngang, đem ánh mắt cố định ở trên thân Tư Mã Thanh Sam.
Giải quyết Họa Sư trước, Bá Vương liền không đủ gây sợ.
Bá Vương vươn mình mà lên.
Nhìn xem Nam Đấu sơn Tông chủ thay đổi mục tiêu, tấn công về phía Tư Mã Thanh Sam.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi.
Hắn tháo mũ giáp xuống, đồng thời lấy xuống… Cái đầu được gắn ở trong mũ giáp.
Không ít người thấy cảnh này, hơi ngẩn ra.
Ngay sau đó.
Bá Vương không đầu, nắm giữ lá chắn, đột nhiên gõ, nổ ra sóng âm kinh khủng.
Ma khi nuốt trời bao phủ, xông về phía Nam Đấu sơn Tông chủ.
. . .
Đỉnh Bất Chu phong, lôi trì xoay vòng.
Giữa sườn núi Bất Chu phong, ma khí sôi trào, sơn nhạc màu mực lướt ngang.
Thế nhưng, thứ càng làm cho người khác chú ý vẫn là trận chiến ở bên trên đỉnh núi, cũng chính là trận chiến quyết định hết thảy.
Rầm rầm rầm!
Vô số lôi đình phát tiết, bổ xuống.
Trúc Lung đứng lặng trên tảng đá, tĩnh như xử nữ, không có chút rung động nào.
“Oanh!”
Thiên Lôi đánh xuống.
Thân thể Trúc Lung lóe lên một đường tàn ảnh rồi biến mất không thấy gì nữa,
Thời điểm xuất hiện lần nữa, liền ở trôi nổi trên không trung.
Lôi Lưu Thủy không có nói nhiều, hắn tựa như lâm vào đại địch, bởi vì Trúc Lung quả thật rất mạnh, từ đòn ra tay vừa rồi mà kết luận, thực lực hiển nhiên không kém gì hắn.
Trúc Lung vẫn như cũ nhắm hai mắt, nàng sẽ không dễ dàng mở mắt ra.
Vô số lôi đình đánh xuống, nhưng mà Trúc Lung lại dường như đang cất bước trên hồ nước chảy, như là thiếu nữ hoa quyến.
Lôi đình của Lôi Lưu Thủy căn bản không có cách nào hạn chế Trúc Lung lại.
Sau đó, Trúc Lung đi đến trước mặt Lôi Lưu Thủy, giơ tay lên, vỗ xuống một bàn tay.
Một cú tát này… Giống như là roi thần quật xuống vậy, không khí đều bị tàn phá bữa bãi, âm bạo vang vọng.
Lôi Lưu Thủy híp mắt, lôi đình quấn quanh cánh tay của hắn, cũng vui mừng không sợ mà tung ra một quyền.
Quyền cùng chưởng va chạm!
Đùng!
Giống như là hai ngọn núi cao hung hăn đụng vào nhau vậy, hào quang rực rỡ, tựa thủy triều gợn sóng, không ngừng bao trùm rồi phun trào và khuếch tán.
Phóng thích từng vòng rồi lại từng vòng trên đỉnh núi.
Có bóng người không chịu được gánh nặng mà bay ngược trở lại.
Lôi đình hóa giáp.
Là Lôi Đình cốc cốc chủ, Lôi Lưu Thủy!
Một phen giao thủ, Lôi Lưu Thủy vậy mà rơi vào hạ phong!
Lông mi Trúc Lung khẽ run.
Vô số lôi đình nổ tung, Trúc Lung thoát ra từ bên trong lôi cung, nàng vẫn nâng một bàn tay rồi vỗ xuống như cũ.
Ba!
Lôi Lưu Thủy trong lúc gầm thét, nâng cánh tay lên đối kháng.
Nhưng mà, va chạm kịch liệt, thân thể của hắn nổ tung, vô số lôi cung cũng vậy.
Thân thể hung hăng bị đập bay.
Chỉ đơn thuần là thân thể va chạm, Lôi Lưu Thủy bị thiệt lớn!
Lôi Lưu Thủy không hề nghĩ rằng, thế gian vậy mà có thân thể mạnh mẽ như vậy!
Hắn cảm giác bản thân mình không phải đang đối mặt với một thiếu nữ nhu nhược, mà là một tôn Hoang cổ cự thú!
“Động thủ!”
Lôi Lưu Thủy quát lớn.
Xung quanh, hai mươi hai vị Nguyên Anh cảnh còn lại dồn dập động thủ.
Hai mươi hai cường giả Nguyên Anh cảnh, hóa thành lưu quang trên không trung, bay nhào về phía Trúc Lung.
Đi đến Nguyên Anh cảnh, liền có thể vụt bay trên bầu trời, biểu hiện này là một loại cơ thể người đánh vỡ gông cùm xiềng xích.
Trên bầu trời.
Hai mươi ba vị Nguyên Anh bao quát cả Lôi Lưu Thủy trong đấy, dồn dập bao vây Trúc Lung lại trung tâm.
Tựa như đang khốn thú.
Thanh Long đối mặt với hai tôn Nguyên Anh đại thành, cũng đánh tới bất phân thắng bại.
Sức chiến đấu của Thanh Long đại khái là Nguyên Anh cảnh đại thành, đánh lên, không biết cao thấp.
Trước đó, bởi vì Nam Càng Phong có thực lực Nguyên Anh viên mãn, cho nên Thanh Long đánh không lại, hắn lựa chọn giả thảm, kêu Đại tỷ ra tay.
Lần này…
Đại tỷ bị vây đánh.
Thanh Long cảm giác mình nên đứng ra!
Hai thanh mộc kiếm quật tới.
Thanh Long huơ long trảo ra, va chạm với mộc kiếm, nổ tung ra sóng khí đáng sợ thuộc về Nguyên Anh cảnh.
Hai vị Nguyên Anh cảnh ngưng mắt, bọn hắn phân biệt mà tọa trấn hai phương, liên tục đánh ra ấn ký huyền bí.
Những ấn ký này tựa như lồng giam, nhốt lấy Thanh Long.
Tuy nhiên, Thanh Long cũng không sợ, ở bên trong Bát Long, hắn dù sao cũng là nhân vật gần với Đại tỷ, hắn muốn đại diện cho Thiên Long chủng!
Soạt!
Hai vị Nguyên Anh cảnh đại thành, trên đỉnh đầu có Nguyên Anh hiện ra, lực lượng không ngừng rủ xuống.
Vậy mà rút ra một sợi xiềng xích được chế tạo từ một loại chất liệu kỳ lạ…
Xiềng xích này mơ hồ muốn bắt Thanh Long.
Bên trong con mắt màu ám kim của Thanh Long phun trào ra vầng sáng lạnh lẽo, trong miệng bắn ra long tức màu xanh.
Hai bên va chạm.
Trúc Lung bị hai mươi ba vị Nguyên Anh cảnh vây quanh, nổi bồng bềnh trên không trung, mái tóc màu đen tung bay.
Bên trong khuôn mặt đẹp đẽ của nàng, không có chút xíu cảm xúc nào.
Dường như không có bất cứ chuyện gì, có thể dẫn đến nỗi lòng của nàng bị chập trùng.
“Bày trận!”
Lôi Lưu Thủy cực kỳ ngưng trọng, chỉ có giao thủ, hắn mới hiểu được sự mãnh mẽ của Trúc Lung, thiếu nữ này… Trong thân thể nhỏ gầy ấy, ẩn chứa lực lượng không thể khinh thường.
Tuy nhiên, Lôi Lưu Thủy càng ngày càng hưng phấn.
Hắn suy đoán, Trúc Lung có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, hiển nhiên đều là đến từ đôi mắt ấy!
Nếu như con mắt này có thể cấy ghép trên thân Lôi Lưu Thủy hắn, hắn tất nhiên có thể đánh vỡ gông cùm xiềng xích!
Bạn cần đăng nhập để bình luận