Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 327: Đồ tiên!

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Võ Đế thành lúc này đã trở thành một tâm bão.
Nội thành, có tiếng xé gió vang lên, từng bóng người lần lượt bay ra.
Càng có người áo trắng tung bay, trên không trung vội vàng bay qua.
Lão giả mắt mù bay lơ lửng giữa không trung, thân thể hắn tỏa ra lực lượng mạnh mẽ, lực lượng này như một tấm lụa bằng sấm sét, làm không khí phát ra tiếng gào thét.
Phong Nhất Lâu được Lục Phiên điều khiển đang đứng lặng trên mái nhà.
Hắn nhìn lão giả mắt mù, lúc này khí tức lão giả này khác biệt hoàn toàn so với lúc đầu, lông mi hắn hơi nhíu lại.
Hắn chỉ tới Tàng Kinh các đọc sách, hắn không muốn kiếm chuyện, lại không nghĩ tới, lại phát hiện một bí mật lớn như vậy, thậm chí còn đánh động cường giả đỉnh cấp của phương thiên địa này.
Trong nháy mắt hủy diệt hồn phách của một vị Nguyên Anh cảnh, chiếm cứ thân thể hắn, loại thủ đoạn này, cho dù là Lục Phiên cũng không làm được.
Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn Thế Giới Trailer
Lục Phiên cũng không tin, người chiếm cứ thân thể lão giả lúc này có thể làm được.
“Hẳn là trước đây người này đã gieo một sợi linh thức vào linh hồn lão giả, nô dịch đối phương, bởi vậy mới có thể tuỳ tiện đập tan hồn phách đối phương, chiếm cứ thân thể họ.”
“Khó trách lần thứ nhất khi ta gặp được lão giả mắt mù này, cũng cảm giác được có gì đó kỳ lạ.”
Lục Phiên chiếm cứ thân thể Phong Nhất Lâu, đứng trên tầng cao nhất Tàng Kinh các, áo bào tím của hắn bị gió thổi bay phất phới.
Một nơi khác.
Khí tức mạnh mẽ của Đỗ Long Dương bỗng nhiên bùng nổ, thân thể của hắn chợt lao xuống trên nóc nhà.
Tay hắn cầm hắc thương, giống như một vầng mặt trời nhỏ, bộc phát ra khí tức bá đạo vô cùng.
Công pháp hắn tu hành là 《 Võ Đế kinh 》, chí cương chí dương.
Đỗ Long Dương nhìn về phía lão bộc, nheo mắt lại, sâu trong mắt hắn lóe lên một vệt tinh mang rồi biến mất.
“Lão Hạt Tử?”
Đỗ Long Dương hỏi dò.
Nhưng mà, lão bộc mắt mù chỉ lấy tay lại, không để ý tới Đỗ Long Dương.
Trong mắt người chiếm cứ thân thể lão giả này, thiên hạ đệ nhất thương, dường như không coi Đỗ Long Dương ra gì.
Nơi xa.
Nguyên Anh cảnh trong Võ Đế thành bay ra, lơ lửng trên những nóc nhà xung quanh.
Bọn hắn đưa tay lên, dồn dập kết ấn, làm đại trận Võ Đế thành chuyển động.
Ầm ầm, tựa như đang có thứ gì đáng sợ sắp thức tỉnh vậy.
Toàn bộ đất núi trong Võ Đế thành rung chuyển.
Mỗi một đệ tử Võ Đế thành đều phát ra năng lượng, hội tụ thành một Kim Giáp Chiến Thần cao lớn sừng sững đứng trên đại trận.
Mắt Kim Giáp Chiến Thần lộ ra tia sáng, phát ra tiếng gào thét kinh thiên.
Lục Phiên liếc qua, trong đôi mắt hắn có vài phần hứng thú.
“Tổ hợp trận pháp trong trận pháp chi đạo?”
Võ Đế thành không hổ là đỉnh cấp thế lực truyền thừa mấy ngàn năm.
Kim Giáp Chiến Thần xuất hiện, Lão Hạt Tử cuối cùng cũng có một chút phản ứng, mắt mù lão giả liếc mắt nhìn Kim Giáp Chiến Thần, trên mặt biểu lộ vẻ nghiền ngẫm quái dị.
Đỗ Long Dương tay cầm thương, ánh mắt nhìn chung quanh, thấy rất nhiều Nguyên Anh cảnh và đệ tử của Võ Đế thành.
“Chớ có loạn động!”
Sau đó, ánh mắt Đỗ Long Dương sáng chói tràn ngập áp lực nhìn về phía lão giả mắt mù.
“Tiền bối chẳng lẽ là. . . Tiên!?”
Đỗ Long Dương bờ môi lúng túng, nhìn chòng chọc vào lão giả, nói.
Nơi xa.
Lục Phiên liếc mắt nhìn Đỗ Long Dương, trong đôi mắt lóe lên vẻ thương xót.
Toàn bộ thiên hạ này, đều đang mơ mơ màng màng.
Giống như những con heo bị người ta nuôi dưỡng, không ngừng trưởng thành, không ngừng mạnh lên, mà tại thời khắc cuối cùng, độ kiếp thành công, rời đi trại nuôi heo này, tiến vào cái gọi là Tiên giới.
Lại tựa như con heo được vỗ béo rời khỏi trại nuôi heo.
Cuối cùng rồi sẽ đối mặt với kết quả bi kịch.
“Tiên?”
Lão giả cuối cùng nhìn thẳng vào Đỗ Long Dương, hắn khẽ vuốt cằm.
Áo bào trên người hắn bay phần phật, mang theo vài phần tiên phong đạo cốt và thần dị.
Nơi xa thân thể Phong Nhất Lâu bị Lục Phiên điều khiển, “Phốc phốc” một tiếng, nhịn cười không được.
Hắn nhìn người này, dường như thấy được hình ảnh của chính mình lúc còn lừa dối người khác.
Bạch!
Thân hình lão giả bỗng nhiên tan biến, giống như thuấn di xuất hiện bên cạnh Lục Phiên, đó là vì tốc độ nhanh đến cực hạn sinh ra ảo giác.
Lục Phiên thì khống chế thân thể Phong Nhất Lâu, tiếng sét nổ vang dưới chân hắn, cũng bỗng nhiên tan biến.
Bành bành bành!
Hai người không ngừng va chạm trong không trung, mơ hồ có gợn sóng mạnh mẽ khuếch tán ra.
Vậy mà tám lạng nửa cân, cân sức ngang tài.
Ánh mắt Đỗ Long Dương co rụt lại, tốc độ của hai người này quá nhanh, hắn thậm chí theo không kịp.
“Ngươi là ai?”
Đỗ Long Dương nhìn về phía Phong Nhất Lâu, lúc này hắn cũng biết đây thực sự không phải là Phong Nhất Lâu rồi.
Cái hậu bối Phong Nhất Lâu kia, thực lực như thế nào, Đỗ Long Dương biết rất rõ.
Bỗng nhiên.
Đỗ Long Dương tựa hồ nghĩ tới điều gì.
Đôi mắt hắn bỗng nhiên phát ra sự giận dữ kinh thiên!
“Là ngươi!?”
“Tên trộm thiên kiếp!”
Đỗ Long Dương giận dữ, hống to một tiếng.
Nâng hắc thương trong tay lên.
Một sợi khí từ trong đan điền của hắn tuôn ra, trào lên kỳ kinh bát mạch, cuối cùng tụ hợp vào hắc thương trong tay hắn.
Một thương đáng sợ, thậm chí ẩn chứa khí tức “Thiên Đạo” cực mạnh!
Lục Phiên mỉm cười.
Oanh!
Đỗ Long Dương động.
Một bước đạp xuống.
Vô số gạch ngói trên nóc Tàng Kinh các bị nổ nát vụn, bay lên tận trời.
Khí tức đè nén đáng sợ, làm không khí như không chịu sức mạnh này phát ra âm thanh sụp đổ!
Ánh đen trên trường thương khuếch tán ra bốn phía xung quanh, đâm vào hư không, tiếng nổ vang lên.
Thiên hạ đệ nhất thương, Đỗ Long Dương một kích toàn lực, không thể coi thường.
Bên trong Võ Đế thành, những đệ tử thôi động trận pháp Kim Giáp Chiến Thần cũng hành động.
Ánh vàng sáng chói.
Kim Giáp Chiến Thần rút lưỡi đao dài bên hông ra, đây là một thanh đao do năng lượng ngưng tụ thành, gào thét mạnh mẽ lao về phía Lục Phiên.
Lục Phiên trong nháy mắt rời khỏi thân thể của Phong Nhất Lâu.
Trên đỉnh đầu Phong Nhất Lâu, linh thức của Lục Phiên hiện ra, áo trắng bồng bềnh, ngồi ngay ngắn trên xe lăn.
Một giọt linh dịch nổ tung, hóa thành muôn vàn lưỡi đao bạc bằng chất lỏng.
Đỗ Long Dương tập kết người trong Võ Đế thành hợp thành trận pháp bộc phát ra sức mạnh, cho dù là Lục Phiên cũng không dám khinh thường.
Võ Đế nội thành.
Mạc Thiên Ngữ cầm ba cái đồng bảo, đang chuẩn bị coi bói cho khách hàng bên cạnh.
Hắn kinh hãi ngẩng đầu lên, thấy được hư ảnh của Lục Phiên trên không Võ Đế trên thànhh.
“Trời ạ. . . Bắc Lạc Lục thiếu chủ, ở khắp mọi nơi a?”
Mạc Thiên Ngữ hít sâu một hơi.
Mà Lục thiếu chủ tựa hồ làm ra động tĩnh không nhỏ.
Là ai đắc tội Lục thiếu chủ?
Làm cho Lục thiếu chủ chuẩn bị phá hủy Võ Đế thành?
Khí tức mạnh mẽ, ẩn chứa “Ý” và khí tức bản nguyên Thiên Đạo dường như muốn nối liền trời đất.
Lục Phiên hư ảnh nheo mắt lại, giơ tay lên, một giọt linh dịch bắn tung toé ra biến thành muôn vàn lưỡi đao bạc, bỗng nhiên bao phủ, hóa thành kiếm trận.
Giống như là một đóa hoa sen màu bạc nở rộ, xoay vòng trước người hắn.
Hả?
Nhưng, khi Lục Phiên đã chuẩn bị nghênh đón công kích đáng sợ, sắc mặt không khỏi trở nên quái dị.
Bởi vì. . .
Đỗ Long Dương hội tụ toàn thân lực lượng, dường như muốn mang hết lửa giận khi bị Lục Phiên trộm đi thiên kiếp mà đánh ra Hỗn Nguyên Nhất Khí Thương, vậy mà lúc này, lại đâm về phía lão giả mắt mù.
Không chỉ là Lục Phiên sợ ngây người.
Trong Võ Đế thành, rất nhiều Nguyên Anh cảnh khống chế Kim Giáp Chiến Thần cũng đều ngạc nhiên.
Đỗ Long Dương đang làm cái gì?
Lão giả tựa hồ không dự liệu được chuyện này.
Vội vàng đánh trả.
Đùng!
Xung kích năng lượng đáng sợ tỏa ra, làm toàn bộ Tàng Kinh các lúc này, ầm ầm sụp đổ!
“Tiên!?”
“Giết tiên!”
Âm thanh lạnh lung của Đỗ Long Dương vang vọng trong hư không.
“Đáng hận, đây không phải là chân thân của kẻ này buông xuống, bằng không, hôm nay. . . Đỗ Long Dương ta, liền muốn giết ‘Tiên’ !”
Đỗ Long Dương đứng lặng trên nóc nhà, nâng hắc thương lên, chỉ về hướng lão giả mắt mù đã bị hắn đâm thủng thân thể.
“Vì sao.”
Lão giả cuối cùng cũng mở miệng.
Thanh âm của hắn mang theo vẻ cao cao tại thượng, xen lẫn sự lạnh lùng và nghi hoặc.
“Cái gọi là thành tiên. . . Chỉ là một âm mưu mà thôi! Võ Đế thành đời thứ nhất Võ Đế lưu lại một câu cảnh cáo. . . Ngươi thật sự cho rằng ngươi để chó săn của ngươi phong ấn lại thì có thể Man Thiên Quá Hải*, đùa bỡn thế nhân trong tay?”
(*Man Thiên Quá Hải: Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn; Đây là 1 trong số 36 kế sách của Tôn Tử)
Áo Đỗ Long Dương bay phần phật, tóc đen dựng lên, mang theo vài phần không cam lòng, muốn chống lại mệnh vận.
Nơi xa.
Lục Phiên cũng đã lấy lại tinh thần, khóe miệng toát ra vẻ đăm chiêu.
Quả nhiên, cường giả Thiên Nguyên đại lục cũng không phải là người ngu, bọn hắn có thể đã biết hết mọi chuyện.
Bọn hắn đang mưu đồ bí mật, tính toán cái gọi là tiên sao?
Tính toán và phản tính toán.
Đều là một đám người gian xảo.
Lục Phiên cười cười.
Đôi mắt lấp lánh một hồi, nhớ tới lúc trước khi hắn chiếm cứ thân thể của Thiên Hư công tử quan sát Đỗ Long Dương độ lôi kiếp, lúc đó, đỉnh cấp cường giả của Thiên Nguyên đại lục có lẽ đã bố cục, chuẩn bị đối phó tiên nhỉ.
Bằng không, Thiên Hư công tử là kẻ tu công pháp âm lãnh, sợ nhất là đồ vật chí cương chí dương, làm sao lại cam nguyện đi đến Võ Đế thành, quan sát lôi kiếp của đối thủ một mất một còn?
Hắn không lo lắng, sau khi Đỗ Long Dương đột phá, quay đầu một thương đâm chết hắn?
Lục Phiên cười cười, đao khách cụt tay, Thiên Hư công tử, Nữ Đế. . . Còn có khổ hạnh tăng kia.
Sợ là đã sớm thương lượng với Đỗ Long Dương rồi.
Tại thời điểm Đỗ Long Dương độ kiếp phi thăng. . .
Bọn hắn sẽ ra tay với “Tiên”.
Mục đích của bọn hắn là đánh vỡ hoang ngôn về “Tiên giới”.
Thậm chí có mục đích “Đồ tiên”.
Đáng tiếc. . .
Lục Phiên có chút tiếc nuối thở dài, hắn khi đó chiếm cứ thân thể Thiên Hư công tử, không cẩn thận lại làm rối loạn sự tính toán của những cường giả này.
Lục Phiên có chút cảm giác ngượng ngùng.
Hắn thật sự không phải cố ý, thời điểm đó hắn chỉ có thái độ thuần túy muốn thưởng thức và học tập, tới quan sát lôi phạt.
“Võ Đế thành chư trưởng lão nghe lệnh, khống chế ‘Kim Canh Sóc Giáp trận ‘, chém giết người này!”
Trên nóc Tàng Kinh các.
Đỗ Long Dương nâng trường thương trong tay lên, rống to.
Lão giả sắc mặt lạnh lùng.
“Phàm nhân đọ sức tiên, tội đáng chết vạn lần.”
Lão giả há miệng ra, trong miệng vậy mà phun ra một đường kiếm khí!
Kiếm khí kia vô cùng mạnh mẽ, vắt ngang trên vùng trời Võ Đế thành, ẩn chứa khí tức bản nguyên cực kỳ mạnh mẽ.
Oanh!
Kim Giáp Chiến Thần chém xuống va chạm cùng kiếm khí kia.
Trong nháy mắt bị kiếm khí chém nát vụn.
Trận pháp băng diệt.
Rất nhiều đệ tử Võ Đế thành dồn dập ho ra máu tươi, sắc mặt ảm đạm.
Các trưởng lão Nguyên Anh cảnh cũng rơi xuống đất, há miệng phun ra máu tươi.
Đỗ Long Dương gầm thét.
Hắn vận chuyển 《 Võ Đế kinh 》, đâm ra Hỗn Nguyên Nhất Khí Thương, va chạm cùng kiếm khí kia, cũng bị kiếm khí kia áp chế.
Một kiếm này nếu chém xuống, Võ Đế thành. . . Sợ là sẽ phải bị trảm thành làm hai nửa!
Ở thời khắc khó xử này, Đỗ Long Dương nhìn về phía Lục Phiên.
“Thỉnh cầu các hạ ra tay giúp Võ Đế thành, chuyện ngươi trộm lôi kiếp, liền xóa bỏ!”
Đỗ Long Dương nói.
“Bản công tử không có trộm lôi kiếp, chớ có oan uổng ta, là cái lôi kiếp kia tự chuyển hướng bổ vào bản công tử.”
Hư ảnh Lục Phiên ngồi ngay ngắn bên trong hoa sen do ngàn lưỡi đao tạo thành, chân thành nói.
Đỗ Long Dương cơ hồ muốn phun ra một ngụm máu.
“Chuyện này dễ nói, nếu các hạ ra tay, về sau. . . Người đi qua Hư Không Chi Môn, Võ Đế thành sẽ không ngăn cản, không bắt, không giết!”
Đỗ Long Dương lại nói lần nữa.
Hắn đưa trường thương lên, quần áo trên người nổ tung, lộ ra nửa thân trên, kiếm khí sắc bén làm cho thân thể hắn phủ đầy vết máu.
“Được.”
Lục Phiên đáp ứng.
Hắn giơ tay lên, giống như là hái một đóa hoa sen.
Bấm tay bắn ra.
Linh dịch bắn tung toé biến thành ngàn lưỡi đao, hóa thành Liên Hoa kiếm trận, gào thét bay ra.
Trong nháy mắt bao phủ thân thể của lão giả mắt mù.
Cơ thể lão giả bị chém tan nát.
Một bóng mười màu trắng hoàn toàn do năng lượng bản nguyên biến thành hiện ra, đứng đối mặt với Lục Phiên, hai người như đang ở một thế giới hoàn toàn khác, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
“Ngươi không nên ra tay. . . Bản nguyên vị diện yếu đuối của ngươi sẽ bởi vì ngươi ra tay lần này mà gặp phải kiếp nạn, bị để mắt tới.”
Bóng người màu trắng mở miệng, thanh âm không có chút tình cảm nào.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, nhìn xem bóng người màu trắng này.
Nở một nụ cười.
“Ngươi uy hiếp ta?”
“Ta nhớ kỹ ngươi.”
Lục Phiên nói.
Sau khi nói xong, hết thảy trước mắt biến mất không thấy gì nữa.
Liên Hoa kiếm trận được tập hợp lại từ ngàn lưỡi đao, trong nháy mắt xé nát vụn đối phương.
Cái kiếm khí đáng sợ ẩn chứa khí tức bản nguyên Thiên Đạo kia. . . Cũng tại thời khắc này, chầm chậm biến mất.
Đỗ Long Dương cầm trường thương chống trên nóc nhà, thở hồng hộc.
Nhìn thấy vệt trắng kia biến mất không thấy gì nữa.
Hắn nắm chặt tay lại.
“Tiên!”
Đỗ Long Dương hít sâu một hơi.
Sau đó, hắn nhìn về phía thân ảnh càng ngày càng hư ảo của Lục Phiên.
Trong đôi mắt cũng lập loè tinh mang.
Cái người này. . . Đến cùng là ai?
Sau Hư Không Chi Môn kia là nơi nào?
Đỗ Long Dương đã từng thử xông qua Hư Không Chi Môn, thế nhưng. . . Bị lực lượng bản nguyên thiên địa ngăn cản, cho dù hắn đã đạt tới cực hạn Nguyên Anh cảnh, đã là Anh Biến cảnh cũng không thể bước vào.
Hắn rất tò mò.
Hắn vốn cho rằng Lục Phiên là đồng bọn với ‘Tiên’, dù sao thì trước đó, kế hoạch ‘Đồ tiên’ của bọn hắn đã bị Lục Phiên làm hỏng.
Thế nhưng, lần này. . . Lục Phiên lại dẫn quân cờ mà Tiên sắp đặt tại nhân gian ra.
Cho nên, Đỗ Long Dương đoán không được mục đích của Lục Phiên là gì.
Người này xuất hiện, giống như một cây gậy quấy phân heo, quấy Thiên Nguyên đại lục này thành một vũng nước đục.
Khi Lục Phiên bộc phát ra Liên Hoa kiếm trận, đã triệt để tiêu hao hết tất cả năng lượng, dần dần trở nên hư ảo và trong suốt.
Đối mặt với ánh mắt của Đỗ Long Dương.
Lục Phiên cười cười, chắp tay, mang theo vài phần tiêu sái cùng một chút thần bí làm người ta nhìn không thấu, dần dần tán đi.
Bên trong Võ Đế thành.
Toàn bộ dân trong thành đều bị một trận chiến này làm cho sợ hãi.
Mà Mạc Thiên Ngữ lại xúc động vạn phần, nắm chặt ba cái đồng bảo, tay cũng sắp đỏ lên.
Lục thiếu chủ đại triển thần uy làm Mạc Thiên Ngữ tự nhiên cũng cảm giác cùng có vinh quang, vì hắn và Lục thiếu chủ đều là người của thế giới kia!
Khách hàng trước mắt hắn đang chờ đợi có chút sợ hãi không thôi.
Hắn nhìn về phía Mạc Thiên Ngữ, hung ác nói: “Mệnh này, còn tính hay không?”
Mạc Thiên Ngữ thì là cười ha hả, khoát tay áo: “Tính. . . Coi như số ngươi gặp may! Hôm nay ta tâm tình tốt, không đoán mệnh.”
Cái khách hàng kia không còn gì để nói, căm ghét khoát tay áo, vội vàng rời đi.
Ngoài Võ Đế thành.
Một bóng người bay tới, dường như giẫm lên không khí, ngự phong bay lượn.
Nguyên Anh cảnh có thể ngự phong mà bay, ngày đi nghìn dặm không đáng kể.
Trên vùng trời Võ Đế thành.
Thân ảnh kia đạp gió mà tới.
“A di đà phật, Đỗ thành chủ, bần tăng đến chậm.”
Người này chính là khổ hạnh tăng ngày đó sừng sững đứng trên đỉnh núi phía tây.
“Việc ngoài ý này xảy ra quá đột ngột, đại sư ngàn dặm chạy tới, đến không kịp cũng là chuyện bình thường. . .”
Đỗ Long Dương khoát tay áo.
“Kế hoạch ‘Đồ tiên’ của chúng ta vẫn tiến hành như thường lệ, kẻ chết này cũng chỉ là một con chó săn của ‘Tiên’, hắn bị lưu lại ấn ký trong đầu, ấn ký đã bị diệt, không trở về được, nên ‘Tiên’ cũng sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra. . .”
“Kế hoạch đồ tiên của chúng ta vẫn có khả năng tiếp tục.”
Đỗ Long Dương nói.
Khổ hạnh tăng chắp tay hành lễ, hơi hơi khom người.
Đỗ Long Dương nhìn về phía ngoài Võ Đế thành, ánh mắt lập loè: “Tuy nhiên, lần này, chúng ta cần lôi kéo một người trợ giúp. . .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận