Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1284: Tâm trạng của Cổ Đế Hạo biến hóa (3)

Dần dần, hắn buông thả thể xác và tâm trí của bản thân để bắt đầu cố gắng hòa nhập vào thế giới này.
“Phát tiền công”
“Hạo Tử, đây là của ngươi.”
Quản đốc ném đồng xu thông thường cho Cổ Đế Hạo, Cổ Đế Hạo đang ngồi một mình cắn bánh bao khô, mặt không thay đổi nhận lấy.
Đây là lần đầu tiên hắn nhận lương.
Hắn sững sờ nhìn số tiền không tình là nhiều nhưng trong lòng có một cảm xúc kỳ lạ.
“Hạo Tử, ta thấy ngươi lớn như vậy mà còn chưa lập gia đình, chú Lưu biết một cô nương, hôm nào giới thiệu cho ngươi. Ngươi ở khắp nơi, cũng phải bắt đầu lập gia đình sớm, có con bế thì tốt biết
Sau khi trả lương xong, hắn ta đi đến bên cạnh Cổ Đế Hạo cười, vỗ vỗ lồng ngực cực kỳ mạnh mẽ của Cổ Đế Hạo.
Kết hôn?
Cổ Đế Hạo im lặng lắc đầu.
Nhưng mà, hắn quả thật đã có ý định định cư ở Nam Sở thành.
Kiếm nhiều tiền hơn chút rồi mua một ngôi nhà, còn về phần thành già thì thôi quên đi.
Trong lòng luôn có người làm hắn không dứt được.
Ngoài ra, hắn cũng có hơi hy vọng, dù sao hắn cũng đã nhờ Thiên Linh Cổ Đế mang vong hồn Cửu Trọng Thiên đi luân hồi Ngũ Hoàng, không biết Thiên Linh có làm hay không.
Nếu hắn thật sự làm như vậy thì có lẽ, hắn có thể chờ nàng đầu thai.
Sau đó, Cổ Đế Hạo siêng năng làm việc, dần dần trên mặt càng nở nhiều nụ cười, hòa nhập vào kinh thành.
Hắn kiếm đủ tiền từ làm công, mua nhà và thậm chí còn mua một gian hàng.
Gian hàng bán cũng không phải là thứ khác gì ngoài nhiều loại bánh ngọt tinh tế.
Đây là những gì Cổ Đế Hạo học được sau khi ăn cơm rau dưa.
Hắn thấy trong quá trình làm bánh ngọt đẹp thì lệ khí trong hắn không ngừng tiêu tan. Thậm chí, hắn còn mê luyến loại cảm giác này.
Ngay từ đầu, bề ngoài bánh ngọt của hắn không tệ nhưng chúng rất khó ăn.
Nhưng mà Cổ Đế Hạo không nản lòng, hắn đã làm nó trong vài năm và cửa hàng bánh ngọt cũng dần trở nên nổi tiếng.
Nó cũng khá nổi tiếng ở Nam Sở thành.
Hắn giống như ngọc thô chưa được mài dũa, lẳng lặng ở Nam Sở thành, sống cuộc sống bình thường.
Không tranh giành với người khác.
Làm việc từ lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi vào lúc mặt trời lặn.
Buổi tối hắn có thể an tâm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ mà không cần phải suy nghĩ về tai ách của thế giới cùng với các loại cuộc chiến tranh Thần Ma
Thậm chí, lúc hắn chìm vào giấc ngủ, khóe miệng hắn cũng không khỏi nhếch lên.
Cổ Đế Hạo định cư ở Ngũ Hoàng, đương nhiên chuyện này thu hút sự chú ý và quan tâm của Lục Phiên.
Cổ Đế Hạo, dù sao hắn cũng là một cường giả cấp bậc Thiên Đế, hơn nữa mối quan hệ của hắn với Ngũ Hoàng cũng không hài hòa lắm.
Cho nên, Lục Phiên cũng sẽ chú ý đến tình hình của Cổ Đế Hạo trên đảo Hồ Tâm.
Điều mà làm cho hắn không ngờ tới là Cổ Đế Hạo thật sự đã ở trong một thành phố nhỏ mấy chục năm, giống như trở thành một người bình thường.
Chuyện này làm cho Lục Phiên có hơi quen thuộc, có phần giống với lúc mới bước chân vào thế giới.
Lục Phiên không quấy rầy Cố Diệp mà chỉ thỉnh thoảng quan sát.
Cuộc sống của Cổ Đế Hạo rất bình thường.
Mấy chục năm trôi qua trong nháy mắt.
Ngoại hình của hắn cũng già đi theo thời gian.
Bánh ngọt của hắn ngày càng trở nên nổi tiếng và thậm chí một số thành phố gần Nam Sở thành cũng có người nghe danh tiếng của cửa hàng đến đó để mua bánh ngọt.
Cổ Đế Hạo nhận học đồ vì dù sao hắn cũng đã già với thân thể của một người phàm nên hắn không thể một mình làm việc.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Lệ khí trên người Cổ Đế Hạo càng lúc càng mỏng.
Trên gương mặt của hắn cũng sẽ có lúc nở nụ cười dịu dàng.
Ngày này.
Cổ Đế Hạo mở cửa hàng.
Đám tiểu nhị ở cửa hàng dậy sớm rồi làm ra những món bánh ngọt tản ra mùi hương mê người. Đột nhiên, Cổ Đế Hạo sững sờ.
Hắn nhìn công tử văn nhã cả người mặc bộ đồ trắng đang ngồi trên xe lăn ở phía xa và có một tia sáng trong đôi mắt già nua.
“Chủ tiệm, chúng ta một phần bánh ngọt lục ngọc”
Lục Phiên nhìn Cổ Đế Hạo, nhẹ giọng nói.
Hỏa kế kia nghe thấy vậy thì cười một tiếng: “Công tử, ngươi đến từ ngoài thị trấn, phải không? Trông ngài rất lạ, bánh ngọt của chúng tôi có thể nói là bánh ngọt ngon nhất ở Nam Sở thành và cũng là cửa tiện lâu đời, chắc chắn sẽ làm ngài hài lòng”
Hỏa kế thuần phục gói bánh ngọc xanh trong giấy dầu.
Cổ Đế Hạo đi ra ngoài nhìn Lục Phiên: “Lục thiếu chủ đại giá quang lâm, không thể đón tiếp ngài từ
xa.”
Lục Phiên sững sờ, mỉm cười xua tay.
“Ta chỉ đơn thuần muốn ăn bánh, dù sao mỗi ngày cũng nhìn, nhìn đến mức muốn ăn”
Khi Cổ Đế Hạo nghe thấy lời này, hắn cũng không quan tâm đến việc bị theo dõi, không nhịn được bật cười.
“Cái này để ta mời”
Lục Phiên lấy một lượng bạc ném cho hỏa kế.
“Ngươi nghĩ bản công ta giống như là một người thiếu chút tiền này sao?”
Hỏa kế cầm lấy ngân lượng, có hơi bối rối, đang chuẩn bị trả lại tiền thừa thì phát hiện Lục Phiên đã biến mất.
“Chủ tiệm, ngài quen công tử này sao? Là họ hàng xa?”
Hỏa kế tò mò hỏi, họ đã đi theo chủ tiệm nhiều năm như vậy và chưa bao giờ nhìn thấy người thân của chủ tiệm.
“Công tử này rất trắng, như thể có tiên khí vậy nhưng đáng tiếc… Lại không thể đi đứng, nếu không ta thực sự còn cho rằng người đó là tiên nhân trên trời hạ phàm xuống”
Hỏa kế nói.
Cổ Đế Hạo mỉm cười, chỉ chỉ hỏa kế: “Có quen nhưng tính cách của người này không tốt, ngươi phải cẩn thận khi nói chuyện
Hắn mở giấy dầu ra rồi lấy một miếng bánh ngọc xanh, cắn một miếng, nhắm mắt lại. Đúng là có một hương vị độc đáo tràn lan khắp trong miệng, đó là một loại cảm xúc và một loại quan niệm nghệ thuật.
“Đúng là lệ khí đã gần như đã tiêu tan hoàn toàn, đây có còn là Cổ Đế Hạo mà công tử biết hay không?”
Lục Phiên mỉm cười, phát hiện bánh ngọt này ăn vừa lạ vừa ngon.
Chẳng trách hắn có thể khiêu khích hắn ta, lén lút đi xuống mua một phần.
Sự thay đổi của Cổ Đế Hạo khiến Lục Phiên khá xúc động.
Có đôi khi, bình thường hoàn toàn là thực sự tốt.
Lại qua mười năm.
Cổ Đế Hạo vẫn mở một cửa hàng bánh ngọt như cũ ở Nam Sở thành.
Hắn cũng không làm cửa hàng lớn hơn, mặc dù tên tuổi của hắn đã rất nổi tiếng và thậm chí còn lan sang vương triều kinh đô, nơi cai trị Nam Sở thành.
Cổ Đế Hạo cũng càng ngày càng hưởng thụ cuộc sống bình thường này.
Thậm chí lúc này còn có kế hoạch kết thúc cuộc sống và trải nghiệm một lần cuộc sống sinh lão bất tử của người bình thường.
Nhưng mà kế hoạch này của hắn đã thất bại.
Trên bầu trời phía trên Nam Sở thành, mây đen cuồn cuộn.
Sự lo lắng vạn phần bị đè nén trong lòng mỗi người.
Trên tường thành Nam Sở thành, trong lòng đám người thị vệ cảm thấy không thể giải thích được.
Nhưng hắn thấy được bên ngoài Nam Sở thành có một bóng người được bọc trong khí đen, nhanh chóng tiến đến.
Đinh linh định linh!
Một tấm cờ màu đen bay lên bầu trời rồi bọc bóng người trong sương đen lại. “Khặc khặc khặc…”
Những lá cờ lao lên trời và sương đen dâng lên ngay lập tức, va chạm vào tường thành, làm tường thành sụp đổ.
Sương đen bay lên không trung và bên trong màn sương đen đó có một ông già gầy gò giống như bộ xương, trong mắt hiện lên sự xấu xa.
“Hy sinh một thành trì, hôm nay trở thành Nguyên Anh!”
Người này say me hít một hơi thật sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận