Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 206: Lão quái Luyện Khí cảnh!?

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Gió lốc mạnh mẽ bỗng nhiên kéo tới.
Linh khí giữa trời đất tại thời khắc này, ngưng tụ thành một hình nắm tay, vân tay nhìn rõ ràng giống như một bàn tay thực sự.
Uy thế kinh khủng tràn ngập giữa không trung làm cho Bá Vương thở không nổi.
Loại cảm giác áp bách này làm cho lông tơ toàn thân của Bá Vương dựng đứng, dù cho hắn đã bước vào Thể Tàng, thế nhưng khi thấy hình ảnh này, trong lòng hắn không còn một chút chiến ý nào.
“Đây là. . .”
Bá Vương hồn nhiên quên đi phật tăng đang nguyền rủa kia.
Huống hồ, hắn cũng không quan tâm mấy lời nguyền rủa ấy.
“Lục thiếu chủ sao?”
Bá Vương tự hỏi.
Ở ngoài ngàn dặm, ngưng tụ ra một chưởng, loại thủ đoạn thần thông này, chỉ có vị kia bên trong Bạch Ngọc Kinh mới làm được mà thôi.
Bàn tay từ từ hạ xuống, linh hồn vặn vẹo của phật tăng phát ra âm thanh thê lương bi thảm.
Hắn muốn chạy trốn, muốn né tránh nhưng không thể tránh được, bị chưởng này trực tiếp bao trùm, hung hăng đánh hắn vào bên trong lòng đất.
Bá Vương giật mình, mặt đất chấn động dữ dội.
Linh hồn phật tăng ở trong hố sâu lại phát ra âm thanh gào rú thê thảm.
Mà bàn tay do linh khí biến thành lại không lưu tình chút nào, giống như đập con ruồi, liên tục đập mấy chưởng.
Linh hồn phật tăng đã không rú nổi nữa, thậm chí đã hơi choáng.
Bộ dáng kia, theo Bá Vương thấy cực kỳ giống. . . Lần đầu mình bị người kia đánh đập.
Cuối cùng. . .
Bàn tay linh khí giống như xách một con gà con lên, cầm theo linh hồn phật tăng tan biến giữa thiên địa.
Mà thi thể không đầu của phật tăng đứng giữa trời tuyết mông lung, cũng đổ gục xuống đất.
Ông. . .
Một vệt linh khí như gió thổi qua.
Thi thể này, lập tức hóa thành tro bụi, tan thành mây khói.
Nơi xa.
Nam tử tóc vàng đang đại chiến cùng Nhiếp Trường Khanh, bỗng cảm giác được khí tức của phật tăng biến mất, thân thể đột nhiên hơi ngưng lại.
Hắn một kiếm chém bay kiếm trong tay Nhiếp Trường Khanh, vẻ mặt khó tin nhìn về phía thi thể phật tăng.
Hắn thấy thân thể phật tăng vỡ thành tro bụi. . .
Triệt để tan thành mây khói!
Hình ảnh này làm nam tử tóc vàng nghĩ đến một câu nói, hủy thi diệt tích.
Là ai!?
Nam tử tóc vàng cảm thấy lạnh lẽo, hắn nghĩ tới bá chủ vị diện này, nhớ tới sự quỷ dị và kì lạ của thế giới này.
Phật tăng biến mất, là do bá chủ vị diện làm sao?
“Mặc dù thực lực của ngươi so với ta mạnh hơn một chút, thế nhưng. . . Trong chiến đấu vậy mà ngươi dám thất thần?”
Bỗng dưng.
Âm thanh của Nhiếp Trường Khanh vang lên.
Nguy rồi!
Tóc vàng nam chấn định lại, sau một khắc nhìn về chỗ của Nhiếp Trường Khanh.
Hắn thấy hai tay của nam tử áo trắng kia từ từ nâng lên, tựa như đại bàng giương cánh.
Mà cây đao mổ heo lại xoay tròn nhanh chóng trước người Nhiếp Trường Khanh, âm thanh sắc bén tràn ngập trong không khí.
Từng sợi linh khí từ trong khí đan của Nhiếp Trường Khanh phun trào ra.
Hội tụ xung quanh đao mổ heo.
Ngưng tụ thành hình ảnh một cây đao to lớn.
“Ngự đao.”
Nhiếp Trường Khanh thản nhiên nói.
Sau đó, giơ tay lên, giống như đang nắm lấy thanh đao hư ảo, hướng về phía nam tử tóc vàng rồi chém xuống.
Hư ảnh một cây đao dài mười mét, bỗng nhiên chém xuống.
Nam tử tóc vàng muốn tránh né, nhưng hắn phát hiện, một đao này, hắn trốn không thoát, một lực lượng kì ảo phong tỏa xung quanh khiến cho hắn khổng thể tránh né được.
Đây là. . . Đao ý!?
Nam tử tóc vàng giật mình, mặc dù chỉ là đao ý mơ hồ, thế nhưng. . . Cũng làm cho lực chiến đấu của Nhiếp Trường Khanh tăng mạnh.
Đao ý, kiếm ý, vốn khó mà lĩnh ngộ.
Không nghĩ tới tại thế giới đê võ này lại có người lĩnh ngộ được đao ý.
Tránh cũng không thể tránh.
Nam tử tóc vàng vội vàng giơ tay lên, điều khiển kiếm quang để ngăn cản!
Oanh!
Đao ảnh tỏa ra sóng khí kinh khủng như muốn chém nát không khí.
Tuyết bay đầy trời cũng bị chém ra một vùng không gian, khi tuyết rơi xuống đều tránh xa khỏi không gian bị đao ý bao phủ.
Đá vụn và tro bụi trên mặt đất bị tách ra hai bên.
Kiếm quang trong tay nam tử tóc vàng bị chém làm hai đoạn.
Sợi tóc màu vàng óng bị chém đứt, rơi xuống trên mặt đất, sau đó, có máu rơi xuống, nhỏ lên trên sợi tóc.
Một vết thương dữ tợn từ phần eo bắn bắt đầu lan ra, dường như muốn cắt thân thể hắn ra làm đôi.
Máu không ngừng chảy xuống.
Đao ý bay tán loạn trong cơ thể hắn, phá hủy sinh cơ.
Nam tử tóc vàng phát ra âm thanh đau khổ, run rẩy bước hai bước, ngồi sập xuống đất.
Hắn thở hồng hộc.
Trên trán hắn đầy mồ hôi.
Nam tử tóc vàng nhìn Nhiếp Trường Khanh đang từ từ bước tới, nhìn thanh đao đang trôi nổi kia.
Khuôn mặt ảm đạm nở một nụ cười.
Trong nụ cười này, có sự bất đắc dĩ, có sự giải thoát.
Hắn nâng cánh tay run rẩy nhuốm máu lên, vuốt vuốt sợi tóc màu vàng óng, ngẩng đầu lên, nhìn tên nam tử đứng trước mặt hắn.
“Có thể cho ta một cái chết đẹp hay không?”
Nam tử tóc vàng nói.
Hắn không muốn chết thảm giống như phật tăng.
Nhiếp Trường Khanh nhìn nam tử tóc vàng, sắc mặt đạm mạc, không có biểu lộ ra bất kì cảm xúc gì.
Trong con ngươi của hắn hiện lên những hình ảnh ở hành lang trong cung điện trung tâm của Long Môn.
Trong những hình ảnh đó, hắn thấy được tu hành giả thời thượng cổ đối mặt với Thiên Ngoại Tà Ma, huyết chiến thê thảm đã xảy ra, hắn thấy đại đế thượng cổ bị rất nhiều cường địch vây công, dù cho sinh tử trước mắt cũng muốn bảo vệ sơn hà sau lưng.
Hắn chầm chậm thở ra một hơi.
“Không thể.”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Nghe vậy, sắc mặt nam tử tóc vàng lập tức cứng đờ.
Phốc phốc!
Đao mổ heo hóa thành một bóng đen lao đi.
Thủ cấp của nam tử tóc vàng bay lên không trung rồi đập xuống trên mặt đất.
Đao mổ heo lơ lửng trước mặt Nhiếp Trường Khanh.
Nhiếp Trường Khanh lấy từ trong tay áo ra một cái khăn trắng, nhẹ nhàng lau vết máu trên thanh đao.
Tuyết trắng bay tán loạn, làm hình ảnh càng thêm ưu nhã.
Linh hồn của nam tử tóc vàng từ trong thi thể không đầu bay ra.
Nếu linh hồn phật tăng là dữ tợn và điên cuồng.
Thì linh hồn nam tử tóc vàng lại mang theo nụ cười tà mị.
Linh hồn hắn vặn vẹo nhìn chằm chằm Nhiếp Trường Khanh, nở nụ cười quỷ dị khiến cho người ta rùng mình.
“Cuối cùng sẽ có một ngày, các ngươi gặp được kẻ xâm lược mạnh hơn chúng ta, ngươi sẽ cảm giác được sự bất lực của chính mình, ngươi cũng sẽ giống ta ngày hôm nay, bị chém đầu trong tuyệt vọng. . .”
Nam tử tóc vàng vô cùng dữ tợn.
Nhưng mà, Nhiếp Trường Khanh lại là rất bình tĩnh.
Hắn lau chùi sạch đao mổ heo, đeo bên hông.
“Ta biết.”
Nhiếp Trường Khanh bình tĩnh nói.
Hắn nhìn thoáng qua bầu trời đầy tuyết.
“Phiến đại địa này, cũng đã từng bị Thiên Ngoại Tà Ma các ngươi xâm lấn, có những khúc ca bi tráng, có đoạn lịch sử hào hùng, đại đế đã từng đau khổ, bầu trời đã từng gào thét.”
“Thế nhưng, chúng ta cũng sẽ mạnh lên, sẽ không để cho cảnh tượng thời thượng cổ bị tái diễn.”
Nhiếp Trường Khanh từ từ nói.
Nam tử tóc vàng Hồn Linh cực kì ngạc nhiên.
“? ? ?”
Cái tên này. . . Đang nói cái gì vậy?
Bọn hắn chẳng lẽ không phải nhóm người đầu tiên xâm nhập nơi này sao? !
Cái thế giới đê võ này, thật kỳ quái.
Oanh!
Phía trên bầu trời, linh khí hội tụ hóa thành một bàn tay.
Nhiếp Trường Khanh nhìn bàn tay này, cảm nhận được khí tức quen thuộc, khuôn mặt bình tĩnh toát ra vẻ cung kính.
“Huống chi, thời nay. . . Có công tử tồn tại.”
Nhiếp Trường Khanh nhếch miệng cười.
Bàn tay linh khí đột nhiên đập xuống.
Linh hồn nam tử tóc vàng phát ra tiếng rú thảm.
Sau đó, cũng trải qua cảm giác giống như phật tăng, bị bàn tay đánh đập một hồi, mới yên tĩnh lại, không rú thảm nữa.
Mà bàn tay cũng lại một lần nữa mang theo linh hồn tan biến giữa đất trời.
Nhiếp Trường Khanh nhìn thi hài của nam tử tóc vàng hóa thành tro bụi tiêu tán trong gió tuyết.
Thở ra một hơi.
Hắn lắc đầu, nhìn về phía bầu trời âm trầm đang có tuyết trắng bay xuống, mang theo sự lạnh buốt, rơi trên mặt của hắn, thấm vào da thịt của hắn.
“Thế giới của chúng ta. . .”
“Do Bạch Ngọc Kinh ta thủ hộ.”
. . .
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
“Người lưu lạc này, hơi yếu.”
Lục Phiên không biết nói gì.
Ban đầu hệ thống cho nhiệm vụ đặt ra tiêu chuẩn hoàn thành là Bạch Ngọc Kinh bất diệt, Lục Phiên còn tưởng rằng những người lưu lạc này sẽ rất mạnh.
Nhưng mà, người lưu lạc này quá yếu, làm Lục Phiên có chút thất vọng.
Vốn còn muốn để những người lưu lạc này làm thử thách cho Nhiếp Trường Khanh và Bá Vương mạnh lên, đáng tiếc. . .
Bọn hắn chết hết sức an tường.
Ầm ầm!
Linh khí vô hình tạo thành gió lốc.
Mặt hồ Bắc Lạc bỗng nhiên lõm xuống dưới, giống như có một hòn đá to lớn vô hình rơi xuống.
Âm thanh ồn ào vang lên một hồi.
Kinh động đến cá bơi trong hồ và chim chóc xung quanh.
Cuối cùng, tiếng nổ kết thúc.
Trên mặt hồ, hai linh hồn mờ ảo không biết đã xuất hiện từ khi nào. . .
Bọn hắn còn đang ở trạng thái ngây ngốc từ lúc bị đánh, tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Linh khí mờ mịt trôi nổi, Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, nhìn hai cái linh hồn này.
Thể Tàng cảnh, tương đương với Trúc Cơ, mặc dù phương pháp tu khác biệt, thế nhưng sức chiến đấu lại tương xứng.
Đến Thể Tàng cảnh, có thể nhìn thấy bên trong thân thể, khống chế linh khí tuần hoàn trong người, rèn luyện nôi tạng trong cơ thể, nguyên nhân là bởi vì linh hồn trở nên mạnh mẽ.
Cho nên, Thể Tàng cảnh cường giả sau khi tử vong, linh hồn có khả năng tạm thời không chết, xuất hiện ở trạng thái mờ mịt.
Linh hồn nam tử tóc vàng và phật tăng đã tỉnh lại.
Sau đó, bọn hắn thấy Lục Phiên.
Phật tăng và nam tử đều ngây ngẩn cả người. . .
Một thiếu niên áo trắng như tuyết, môi hồng răng trắng, ngồi ngay ngắn trên xe lăn.
Thế nhưng xe lăn lơ lửng trên mặt hồ lại làm cho bọn họ cảm giác không bình thường.
“Bá chủ vị diện!?”
Phật tăng và tóc vàng nam tử phát ra âm thanh kinh ngạc.
Lục Phiên nhìn cả hai, khẽ vuốt cằm.
Giờ phút này hắn không để ý đến hai người này, bởi vì, tại thời điển hắn giam cầm phật tăng và nam tử tóc vàng.
Trước mắt của hắn hiện ra một lời nhắc nhở của hệ thống.
“Nhiệm vụ sát hạch: Chống cự bốn vị Lưu Lãng giả đến từ thiên ngoại, cùng với linh thức của một vị bá chủ vị diện thế giới trung võ xâm lấn (tiến độ nhiệm vụ trước mặt hoàn thành: 3/ 5) ”
Lục Phiên một tay chống cằm, một tay đặt trên tay vịn của xe lăn.
“Tiến độ nhiệm vụ. . . Còn thừa lại hai vị lưu lạc giả chưa giải quyết sao?”
Lục Phiên suy tư.
Mà tại thời điểm Lục Phiên suy tư, phật tăng và nam tử tóc vàng đã lại tinh thần.
Hai người liếc nhau một cái, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Rất nhanh, sự kinh ngạc này chuyển thành sự phẫn nộ!
Bọn hắn bị lừa!
Bị lừa một vố lớn. . .
Thiếu niên ngồi trên xe lăn ở trước mắt này, vốn không phải là lão quái Kim Đan cảnh.
Bởi vì bọn hắn không cảnh thấy sự áp bức của cảnh giới Kim Đan.
Thậm chí cũng chả phải là trúc cơ.
Trong cảm nhận của hai người. . .
Thiếu niên trước mắt này, chỉ là một kẻ có sức mạnh Ngưng Khí Cảnh!
Ngưng Khí cảnh a!
Phật tăng cùng tóc vàng nam sao có thể không tức?
Bọn hắn quả nhiên đoán đúng, thế nhưng. . . Lại bị thổ dân thế giới này chém giết.
Việc này làm bọn hắn rất khó chịu, hết sức ảo não, rất thống khổ. . .
“Ngưng Khí cảnh. . . Ha ha. . . Thế mà hắn chỉ là Ngưng Khí cảnh. . .”
Nam tử tóc vàng không biết nên khóc hay cười.
Phật tăng cũng chấp tay hành lễ, cảm xúc lẫn lộn.
“Ồ. . . Cảm khái xong rồi hả?”
Lục Phiên nhìn phật tăng và nam tử tóc vàng, thản nhiên nói.
“Không nghĩ tới bá chủ vị diện này thế mà yếu như vậy, khó trách ngươi chưa từng ra tay, thì ra. . . Không phải là ngươi không muốn, mà là ngươi không thể.”
Tóc vàng nam nói.
“Sớm biết ngươi yếu đuối như vậy, chúng ta liền trực tiếp tiến vào Đại Chu, đi thẳng vào Bạch Ngọc Kinh, giết chết ngươi là xong rồi!”
“Không cần phải quấy Ngũ Hồ loạn Chu. . .”
Nam tử tóc vàng hối hận vạn phần.
Lục Phiên tay chống cằm yên lặng nhìn nam tử tóc vàng đang nói một mình.
Phật tăng đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Hiện tại biết. . . Cũng không muộn!”
“Đoạt xá tên bá chủ vị diện này, chúng ta sẽ có thể thay thế hắn!”
Khuôn mặt an lành của phật tăng bỗng nhiên hiện lên sự dữ tợn.
Đột nhiên hóa thành tà phật.
Hắn nhào về phía Lục Phiên.
Lục Phiên nhếch miệng cười, hắn bắt hai kẻ này tới, chẳng qua là vì muốn nghiên cứu phương pháp tu hành của bọn chúng một chút.
Lại không nghĩ tới lại làm cho hai kẻ này. . . Ảo tưởng sức mạnh.
Chẳng lẽ một trận đánh đập lúc nãy. . . Là giả sao?
Vừa mới bị đánh đập, liền quên sao?
Luyện Khí cảnh làm sao vậy?
Luyện Khí cảnh thì không thể là cao thủ sao?
Nếu ta luyện khí tầng 100, có thể diệt trời xanh đạp quỷ thần.
Ngón tay Lục Phiên gõ nhẹ.
“Bọn ngươi. . . Nghĩ cái quái gì vậy?”
Một vệt sáng bạc bỗng nhiên bắn ra.
Thổi phù một tiếng. . .
Xuyên thủng mi tâm của tà phật, đóng đinh hắn trong hư không.
Lưỡi đao bạc dường như muốn đánh tan linh hồn yếu ớt của tà phật.
Mà từng sợi linh khí trên người Lục Phiên bắt đầu phun trào.
Áp lực kinh khủng như sấm sét giáng trần.
Đè nén, nặng trĩu, cảm giác giống như một con sư tử ngủ say bỗng mở mắt ra.
Linh hồn nam tử tóc vàng run lên, quỳ rạp trên mặt hồ.
Linh hồn phật tăng mới bị đóng đinh, tiếng hét thảm hơi ngừng lại.
Khí tức đáng sợ tràn ngập trong thiên địa, dường như người này chỉ cần khẽ động một chút cũng khiến một hắn hôi phi yên diệt.
“Khí tức này. . .”
“Kim. . . Kim Đan cảnh. . . Lão quái!”
Nam tử tóc vàng kinh khủng không nói nổi một lời.
Thời khắc này khí tức của Lục Phiên giống như một vầng mặt trời chói chang.
Nếu như nói bọn hắn chỉ là một âm hồn tiểu quỷ bình thường thì Lục Phiên chính là mặt trời nóng rực.
Kim Đan cảnh. . .
Thì ra ngay từ khi bắt đầu bọn hắn đã sai.
Lục Phiên không phải là không muốn giết bọn hắn, mà là khinh thường giết bọn hắn, hiện thực chân thực, thì ra phỏng đoán của bọn hắn chỉ là ảo mộng.
Thì ra. . . Lục Phiên cho rằng bọn hắn là thử thách để đám người Nhiếp Trường Khanh rèn luyện.
Lục Phiên không để ý đến nam tử tóc vàng và phật tăng.
Hắn giơ tay lên.
Nhẹ nhàng phất tay về hướng mặt hồ.
Lập tức, nước hồ tách ra hai bên.
Trong hồ. . .
Một sợi ánh sáng vàng tung bay lên.
Bên trong ánh sáng vàng, có một khuôn mặt vặn vẹo tràn đầy tuyệt vọng. . .
“Ồ. . . Còn kém hai tên nữa liền tập hợp đủ.”
Lục Phiên nói.
Nơi xa.
Nam tử tóc vàng và tà phật khi nhìn thấy ánh sáng vàng, cảm ứng được linh thức mạnh mẽ trong ánh sáng vàng, linh hồn của bọn hắn dường như muốn tách ra.
Một màn này để bọn hắn càng ngày càng tuyệt vọng.
Lại một lão quái Kim Đan cảnh!
Trong hồ này. . . Thế mà còn trấn áp một lão quái Kim Đan cảnh? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận