Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 395: Buổi đấu giá, bắt đầu (1)

Dịch: ming ming
Tiểu Phượng Nhất là Phượng Hoàng chủng, trời sinh vốn có linh tính, là linh thú có tiềm năng cực kỳ tốt.
Thiên Hư công tử cũng đánh giá khá cao về Tiểu Phượng Nhất.
Nhìn thấy Tiểu Phượng Nhất hóa thành Hỏa Phượng, Thiên Hư công tử không chỉ không lo lắng, mà còn lộ ra vài phần hứng thú.
Trong lòng của hắn nghĩ, nếu như đem Hỏa Phượng này gộp chung một đội với bốn vị lão ẩu, vậy khi Thiên Hư hắn đi ra ngoài, sẽ có Hỏa Phượng phun lửa, lão ẩu rải cánh hoa, cộng vào thêm tiếng loa kèn, vậy khí thế tuyệt đối sẽ càng tăng thêm một bậc.
Bạch Thanh Điểu phía trên thuyền, đã tức đến nỗi cả nước mắt đều muốn rơi ra.
Giang Li cùng Xích Luyện cũng giận xanh cả mặt, nhưng bọn họ lại không có cách nào.
Bởi vì thực lực của Thiên Hư công tử quá mạnh, chỉ là những dư âm phát ra, đã đủ chèn ép tới tim của bọn hắn như muốn ngừng đập.
Giang Li ngăn Bạch Thanh Điểu đang muốn xông lên phía trước lại.
Mặc dù nơi này là Hồ Tâm đảo, nhưng, mấy người dường như có bản lĩnh cực kỳ cao cường kia, rất có thể là khách quý của Lục thiếu chủ.
Lỡ như Bạch Thanh Điểu chọc giận những vị khách quý này, sẽ không tốt lắm.
Nhưng.
Ngay lúc Bạch Thanh Điểu đang sốt ruột.
Một tiếng Phượng gáy to rõ vang vọng.
Một thanh Phượng Linh kiếm đang cháy rực bỗng nhiên phóng nhanh tới, không khí xung quanh đều bị Phượng Linh kiếm đốt nóng đến nỗi vặn vẹo cả lên.
Thiên Hư công tử trong lòng giật bắn lên.
Nhìn thấy một thanh Phượng Linh kiếm nhanh chóng bắn tới.
Cái cảm giác quen thuộc này, cái tia sắc bén đến đáng sợ này.
Thiên Hư công tử vội vàng rút tay về, thả Tiểu Phượng Nhất đang bị bắt trong tay ra.
Mà cả cơ thân hắn cũng bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, hồng bào trên người cảm giác như bị hắn xoay thành một đóa hoa xinh đẹp.
Phượng Linh kiếm gào thét bay qua, dường như muốn cắt xẻ nước hồ Bắc Lạc hồ đều ra.
Đôi mắt Đỗ Long Dương cùng Diệp Thủ Đao cũng ngưng tụ lại.
“Là kiếm của Lục công tử.”
Đỗ Long Dương nở nụ cười.
Cái tên ngốc Thiên Hư này, tự vả cũng nhanh quá đi, vừa mới nói quan hệ của mình cùng Lục công tử rất tốt xong.
Kiếm của Lục Phiên liền chém xuống.
Tiểu Phượng Nhất vừa thoát khỏi trói buộc.
Nó khá tức giận.
Nó vốn là Tiểu Phượng Nhất đã tiến hóa đến Cửu Hoàng đệ tam biến, nếu trốn ở phía sau Phượng Linh kiếm của Lục Phiên, vẫn là có thể đánh được một trận!
Từ trong miệng Tiểu Phượng Nhất phát ra tiếng gáy to rõ, phun ra một ngọn lửa nóng rực.
Ngọn lửa đó như cơn sóng, cuốn lên bao phủ lấy Thiên Hư công tử.
“Này!”
Thiên Hư công tử tức giận.
Nhưng mà, Phượng Linh kiếm đã gào thét bay tới.
Thiên Hư công tử vội vàng cầm kiếm lên, vung thanh tiểu kiếm lớn cỡ bàn tay ra.
Đinh một tiếng, bị Phượng Linh kiếm đánh bay đi, rơi vào bên trong Bắc Lạc hồ, tạo ra những gợn sóng lăn tăn.
Mà ngọn lửa do Tiểu Phượng Nhất phun ra va vào những sợi tóc được chải chuốt chỉnh tề của Thiên Hư công tử, khiến chúng phát ra luồng khí đen cháy sém.
“Lục ca! Người một nhà a!”
Thiên Hư công tử lập tức hô lớn một tiếng.
Người một nhà tội gì gây khó dễ người một nhà?
Tiểu Phượng Nhất cũng là loại có lý không thèm tha người, liên tục phun ra mấy ngọn lửa, sau đó mới vỗ cánh, bay về bên người Bạch Thanh Điểu, biến lại thành bộ dáng gà con lông xù xù.
Thiên Hư công tử treo lơ lửng trên không trung, trên mặt cháy xám, miệng phun ra mấy ngụm khói đen.
Nếu không phải kiêng dè Lục công tử, Thiên Hư công tử đã một kiếm chém đứt cái đầu gà của Tiểu Phượng Nhất rồi.
Gà này… Gian!
Lại dám đốt mái tóc đẹp đẽ của hắn!
Phượng Linh kiếm treo lơ lửng trên không trung, dường như đang phát ra những làn sóng đáng sợ.
Cho dù là đám người Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao cũng không dám khinh thường.
Đây không phải một thanh kiếm bình thường, mà chính là một thanh pháp khí đỉnh cấp, uy lực không thua kém gì nhất phẩm pháp khí.
Mà loại pháp khí như vậy, Lục Phiên còn có tới tận mấy thanh, kết hợp với nhau, uy lực mạnh hơn hết tất cả các nhất phẩm pháp khí mà bọn hắn từng thấy qua.
Đây cũng là nguyên nhân mà bọn hắn kiêng dè Lục Phiên.
“Đáng đời!”
“Kêu ngươi khi dễ tiểu cô nương người ta.”
Trên hòn đảo lơ lửng ở không trung.
Đôi môi đỏ Nữ Đế khẽ nhấp, cười mắng một câu.
“Chư vị, lên đảo nói chuyện.”
Trên Bạch Ngọc Kinh lầu các.
Lục Phiên giơ tay lên vẫy vẫy, Phượng Linh kiếm trở về.
Tiếng nói nhàn nhạt, cũng truyền khắp các nơi.
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”
Đỗ Long Dương chắp tay cười một tiếng.
Diệp Thủ Đao cũng khẽ vuốt cằm, cả hai đạp trên không mà đi lên, đứng ở trên mặt nước bản nguyên, di chuyển chậm rãi, leo lên hòn đảo.
Thiên Hư công tử có chút ai oán.
Cơ thể xoay một cái, lần nữa ngồi lên trên kiệu.
Muốn để bốn vị lão ẩu đưa hắn lên trên đảo.
Nhưng mà, bốn vị lão ẩu vừa mới nhích người, liền lập tức cảm thấy một sức mạnh cực kỳ hùng hồn đè xuống.
Phía trên Bạch Ngọc Kinh lầu các.
Lục Phiên cười cười.
Linh áp kỳ bàn hiện ra, kẹp lấy một quân cờ hạ xuống.
Âm thanh “Lạch cạch”, vang vọng không dứt.
Mà mặt bốn vị lão ẩu đều nghẹn đỏ, cả người đều không thể động đậy dù chỉ là một chút.
Oanh một tiếng!
Chiếc kiệu nổ nát vụn.
Thiên Hư công tử rơi xuống từ trên kiệu, liền vội vàng giữ vững thăng bằng.
Giờ Thiên Hư cũng đã hiểu ra, trên cái hòn đảo này, ngoại trừ Lục Phiên ra, những người khác không được phép ngồi mà lên đảo.
Hơi cạn lời với tư tưởng này của Lục Phiên.
“Bụng dạ của Lục ca, vẫn là nhỏ hơn rất nhiều so với tưởng tượng a.” Thiên Hư công tử lẩm bẩm một câu.
Nhưng, Thiên Hư vẫn là sửa sang lại y phục trên người, bước lên hòn đảo.
Sau khi leo lên hòn đảo, chư vị đỉnh cấp cường giả của Thiên Nguyên vực cuối cùng cũng chạm mặt nhau.
Trên đảo hoa cúc chập chờn, Bích Lạc đào kiều diễm, mấy người tìm chỗ ngồi xếp bằng, bắt đầu bắt chuyện với nhau.
Tất cả mọi người đều là người quen cũ, trò chuyện với nhau cũng nhẹ nhõm rất nhiều.
Đám người Nhiếp Trường Khanh, Cảnh Việt, Ngưng Chiêu thì lại mang vẻ mặt nghiêm trọng hơn nhiều.
Những người này… Rất mạnh!
Nhiếp Trường Khanh cả người như ngu ra, hắn nhận ra những người này, cho dù là Đỗ Long Dương hay là Nữ Đế, đều là những đỉnh cấp cường giả bên trong cấm vực Thiên Nguyên đại lục.
Bây giờ, những cường giả này lại xuất hiện ở Ngũ Hoàng đại lục.
Bọn hắn có thể xuyên qua cấm vực tới du ngoạn được hả?
Những người này xuất hiện ở Hồ Tâm đảo, với mục đích gì đây?
Nhiếp Trường Khanh khẽ liếc mắt nhìn về phía tầng hai Bạch Ngọc Kinh lầu các, nhìn thấy bộ dáng thản nhiên kia của công tử, cả người vốn căng cứng của Nhiếp Trường Khanh cũng thả lỏng ra.
Trên lầu các, Lục Phiên cười cười.
“Lão Nhiếp, chiêu đãi các vị này đi, chờ buổi đấu giá ba ngày sau mở ra.”
Lục Phiên nói.
Nhiếp Trường Khanh một thân áo trắng nghe xong, gật đầu.
“Vâng.”
Bên hông hắn vác lấy Trảm Long, đi về phía bốn người kia.
“Các ngươi nếu có thắc mắc gì về vấn đề tu hành, cũng có thể thỉnh giáo bọn họ, bốn vị này chính là cao thủ Thiên Nguyên Cổ tộc, tu vi cao thâm, vượt qua cả Thiên Tỏa.”
Âm thanh Lục Phiên bay tới, truyền đến tai đám người Nghê Ngọc, Ngưng Chiêu, Cảnh Việt.
Đôi mắt Cảnh Việt lập tức sáng bừng lên.
Bọn hắn hình như đã hiểu được ý của công tử rồi.
Đây là… Kêu bọn hắn nhổ lông cừu!?
Nhiếp Trường Khanh nghe vậy, con mắt cũng sáng lên.
Đám người Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao thì sau một hồi ngẩn người ra, cũng đã hiểu ra ý của Lục Phiên.
Không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Nhưng, bọn hắn không có nói gì.
Dù sao, Lục Phiên đã cứu vớt Thiên Nguyên, chỉ điểm một chút đệ tử của Lục công tử, không tính là gì.
Nhiếp Trường Khanh nhìn về phía Diệp Thủ Đao, tay của hắn đặt lên trên Trảm Long, đao ý từ từ phun trào.
Diệp Thủ Đao là môn chủ Tuyệt Đao môn, đao khách Anh Biến cảnh, sự lĩnh ngộ về đao, vượt xa Nhiếp Trường Khanh nhiều.
Diệp Thủ Đao đôi mắt cũng ngưng tụ lại, nhìn nhìn Nhiếp Trường Khanh, trong mắt có chút tán thưởng.
Nghê Ngọc thì lại tìm Nữ Đế, hai người ngồi quanh bên nồi đen, bắt đầu nghiên cứu làm sao để có thể bọc được vỏ bọc đường cho Thối Thể đan.
Nhiếp Song tìm đến Đỗ Long Dương, cái đầu to của Nhiếp Song ngửa lên nhìn chằm chằm Đỗ Long Dương, Đỗ Long Dương chắp lấy tay, cũng nhàn nhạt nhìn nhìn Nhiếp Song, ánh mắt hai người chạm vào nhau, cảnh này… Lại khá là hài hòa.
Lục Phiên cười cười, nhấp một hớp rượu, đường cong trong đôi mắt nhảy lên, tiếp tục đi bố trí bí cảnh.
Bên dưới Hồ Tâm đảo.
Tư Mã Thanh Sam sắc mặt ngưng trọng nhìn liếc qua hòn đảo.
“Thì ra, trên thiên hạ còn có nhiều tu hành giả thâm tàng bất lộ như vậy.”
An Diệu Ngữ lại có chút không phục, cái tên Thiên Hư đáng hận kia, chẳng qua là nhìn một cái, vậy mà lại ức hiếp bọn họ.
Tư Mã Thanh Sam thì lại cười cười, an ủi An Diệu Ngữ: “Không có gì đáng ngại, thực lực là trên hết, đây vốn là chân lý của tu hành giới .”
“Hôm nay hắn ức hiếp chúng ta, ngày mai, chúng ta ăn hiếp hắn lại là được.”
Lời nói vừa dứt.
Tư Mã Thanh Sam nhìn về phía bốn vị lão ẩu.
Bốn vị lão ẩu này vậy mà đều là Kim Đan cảnh.
Tư Mã Thanh Sam đã có linh thức nên cũng có thể cảm nhận được sự cường hãn của bốn người này.
Bốn vị lão ẩu tựa hồ cảm nhận được ánh nhìn của Tư Mã Thanh Sam, và thấy Tư Mã Thanh Sam hướng phía bọn họ nở nụ cười đầy ôn nhu, nhẹ gật đầu.
Mặt của nhóm lão ẩu đều đỏ ửng lên.
Là người mà Thiên Hư công tử thuê để nhấc kiệu, có tiền hay không không quan trọng, các nàng đây là chính là muốn được cùng người trẻ tuổi nói nói chuyện tâm tâm sự.
...
Tây Lương đại địa.
Bởi vì do thiên địa biến hoá, hình dạng mặt đất Tây Lương trở nên rộng rãi rất nhiều so với trước kia.
Trong rừng rậm, có một đội đạo tặc cưỡi ngựa tấn công, dưới ánh mặt trời Hàn Nhận trong tay bọn họ, phản chiếu lên ánh sáng của tuyết đông lạnh lẽo, sắc lạnh.
Trong mơ hồ, dường như có linh khí đang phun trào ra.
Bọn đạo tặc này, vậy mà lại do một đám tu hành giả thành lập nên.
Bọn hắn tung hoành trên vùng đất xa xôi của Tây Lương, cướp bóc đốt giết.
Bọn hắn không dám đi vào trong thành lớn của Tây Lương, bởi vì bên trong các tòa thành lớn Tây Lương đều có Hạng Gia quân trấn thủ, Hạng Gia quân được huấn luyện cực kỳ nghiêm chỉnh, mạnh hơn rất nhiều so với bọn đạo tặc chỉ luyện ra chút linh khí như bọn hắn.
“Chá!”
“Giết nữ nhân này!”
“Con mẹ nó… Dám giết huynh đệ chúng ta!”
Móng ngựa đạp mạnh trên nền đất kiên cố, tiếng vang nổ tung.
Bọn thổ phỉ tu hành giả này, lao nhanh xuống, tốc độ cực nhanh, mạnh hơn nhiều so với các Tông Sư võ nhân luyện khí huyết trước đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận