Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 281: Ngươi nào phá Thiên Tỏa? (1)

Dịch: Mèo Rừng
Bá Vương nắm lấy dây cương Hắc Tông mã, vó ngựa phía trước chợt nâng lên, sau đó hí lên một cái làm cho tuyết trắng trong không khí bị bốc hơi.
Trong ánh mắt của Bá Vương ẩn chứa vẻ phức tạp khi nhìn về phía tường thành Bắc Lạc loang lổ.
Hắn lại một lần nữa vào Bắc Lạc thành.
Hắn nhớ kỹ lần đầu tiên tới đây, hắn đã rất cường thế xông vào thành, thậm chí lướt sóng lên đảo, tuy nhiên lại bị một bàn tay của Lục Phiên vỗ ở dưới hồ, đánh cho một trận tơi bời hoa lá.
Hiện tại, hắn lại tới.
Kỳ thật, bởi vì sự thần bí cùng cường đại quá mức của Lục Phiên, nên hắn không thích Bắc Lạc thành chút nào cả.
Loại mạnh mẽ này, đã khiến cho hắn cảm thấy bất lực, một loại cảm giác bất lực khó có thể vượt qua.
Cửa thành mở ra.
Lục Trường Không khoác một chiếc áo nhung dày chậm rãi tiến đến.
La Thành đeo đao đi theo sau lưng.
Bá Vương tung người xuống ngựa, đôi mắt không khỏi co rụt lại khi nhìn xem Lục Trường Không.
Lục Trường Không… Thế mà đã thối luyện viên mãn Thể Tàng!
Bá Vương hiện tại cũng chỉ mới có cảnh giới này mà thôi, không nghĩ tới tốc độ tu hành của Lục Trường Không lại có thể nhanh như thế.
Tuy nhiên, khi nghĩ tới hoàn cảnh tu hành trong Bắc Lạc, cùng với thủ đoạn thần bí khó lường của Lục Bình An, thì Lục Trường Không có thể đột phá nhanh như vậy cũng chả có gì lạ.
Oanh!
Một cỗ khí thế bắn mạnh ra từ trên thân thể của Bá Vương, tựa hồ có một cơn gió lớn thổi mạnh trên người hắn.
Lục Trường Không cũng vui mừng không sợ, trên mặt có nét mỉm cười, chắp lấy tay, áo lông cừu dầy bay tán loạn.
Sắc mặt của La Thành đỏ lên, hắn không tự chủ được mà lui lại hai, ba bước.
Khí thế của hai vị Thể Tàng cảnh ngũ tạng viên mãn va chạm lẫn nhau, khiến cho Khí Đan cảnh bị áp lực rất lớn.
Tuy nhiên, La Thành lui hai, ba bước, trong ánh mắt cũng mang theo vẻ ngưng trọng, bàn chân bỗng nhiên giẫm một cái, ổn định thân hình lại.
Bá Vương nắm Hắc Tông mã, Hắc Tông mã đang run rẩy.
Lục Trường Không cũng tản mát ra khí thế, nếu như nói Bá Vương là bá đạo, vậy thì khí thế của Lục Trường Không, tựa như là một đợt mây khói.
Thế lực ngang nhau, rất tương xứng.
Va chạm không kéo dài quá lâu.
Bá Vương rất nhanh thì thu liễm khí tức lại.
“Không hổ là Lục thành chủ, Hạng mỗ phục.”
Bá Vương nói.
Lúc này, một vị thủ vệ từ bên trong nội thành chạy chậm ra.
Bá Vương đưa dây cương Hắc Tông mã cho đối phương, sau đó đi cùng một chỗ với Lục Trường Không, sải bước vào thành.
“Tây Lương Vương lần này đến đây, chắc hẳn là vì Bắc Huyền Vương?””
Lục Trường Không cùng Bá Vương sóng vai nhau đi, nói.
Hắn phân tán ra những tên Long Huyết quân đang ngưng trọng, chỉ còn thừa lại La Thành đi cùng phía sau mình.
“Đạm Đài Huyền? Ta nếu như muốn giết hắn, sẽ còn thả hắn vào Bắc Lạc?”
Bá Vương cười một tiếng, trong lời nói tràn ngập vẻ tự tin.
Hoàn toàn chính xác, nếu như hắn thật muốn giết Đạm Đài Huyền, thời điểm ở Hoàng thành là có thể hạ thủ rồi.
Vừa vào thành, thứ đầu tiên đập vào mắt Bá Vương chính là tòa Bạch Ngọc tháp cao ngất ngưỡng trong tầng mầy kia, thứ này khiến cho hắn không khỏi ngưng trọng lên.
“Đây chính là tòa bạch ngọc Thí Luyện tháp do Lục thiếu chủ sáng tạo? Tòa Thí Luyện tháp có thể đột phá gông cùm xiềng xích?”
Bá Vương hỏi.
Lục Trường Không gật đầu.
Bỗng nhiên,
Thần sắc của Lục Trường Không có hơi động, bởi vì, bên tai của hắn truyền đến âm thanh của Lục Phiên.
Hắn nhìn về phía Bá Vương đang dùng ánh mặt nóng bỏng quan sát Thí Luyện tháp, hiển nhiên, Bá Vương có chút rục rịch.
“Tây Lương Vương, ngươi vào đảo cùng với ta đi.”
Lục Trường Không nói.
Bá Vương khẽ giật mình, ngay sau đó hiểu rõ, hẳn là Lục Phiên biết được hắn đến.
“Được.”
Bá Vương cũng không có từ chối, hắn đến đây lần này, hoàn toàn chính xác là có mục đích tìm kiếm Lục Phiên.
Dưới miệng Lục Trường Không phát ra tiếng chặc chặc, chuyện này, có hơi thú vị đây.
Đạm Đài Huyền ở Hồ Tâm đảo, mà Bá Vương cũng ở Hồ Tâm đảo…
Hai vị vương giả đương thời có tư cách tranh đoạt thiên hạ đều tề tụ lại với nhau.
Sao lại không khiến cho người ta chờ mong?
Ba người đi đến bờ Bắc Lạc hồ.
Không cần đội thuyền, thay vào đó là đạp hồ mà đi, phi nhanh về phía hòn đảo, dùng thực lực bây giờ của bọn hắn, đạp hồ di chuyển, cũng không tính là việc gì khó khăn.
Ngay lúc Bá Vương vào thành.
Nhiếp Trường Khanh cũng trở về.
Kỳ thật Nhiếp Trường Khanh hẳn là đã sớm trở lại Bắc Lạc thành mới đúng, tuy nhiên, lần này hắn đi rất chậm, hắn vừa đạp tuyết mà đi, vừa xem lại chỗ thiếu sót khi đánh nhau một trận với Hắc Long.
Người chiến bại, không có tư cách trở về từ Long Môn.
Tuy nhiên, chuyến hành tẩu lần này, ngược lại lại tẩy lễ tâm cảnh của Nhiếp Trường Khanh một phen, khiến cho thực lực vốn dị phù phiếm, lại được củng cố không ít.
. . .
Hồ Tâm đảo.
Bạch Ngọc Kinh lầu các tầng hai.
Ba người Bá Vương đồng thời lên lầu.
Trên sân thượng, có đàn hương hơi hơi tỏa khắp ra, càng có mùi rượu nồng đậm bao phủ lấy.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn ở trên Thiên Nhận Y, hắn kẹp cây mơ để vào bên trong nước rượu đang sôi sùng sục.
Ngay sau khi Bá Vương liếc mắt nhìn về phía Bá Vương, thì trái tim của hắn lập tức giống như là bị siết chặt lại vậy, bởi vì, hắn không cảm giác được khí tức của Lục Phiên…
Phải biết, Bá Vương ở trước kia, còn có thể cảm nhận áp bách do Lục Phiên mang lại cho hắn.
Mà bây giờ, hắn thậm chí còn không thể thấy áp bách.
Loại tình huống này, chỉ có thể tồn tại hai loại khả năng, một loại… Là hắn mạnh hơn.
Mà loại khác… Là Lục Phiên trở nên mạnh mẽ hơn.
Khả năng thứ nhất tính không lớn, chỉ có khả năng thứ hai, Lục Phiên đã trở nên mạnh mẽ đến nỗi khiến cho bản thân hắn thu liễm khí tức lại, làm cho Bá Vương cảm giác như đang đối mặt với một phàm nhân không có chút tu vi.
“Lục thiếu chủ.”
Bá Vương chắp tay về phía Lục Phiên, hắn đè nỗi khiếp sợ trong lòng xuống.
“Ngồi.”
Lục Phiên cười một tiếng, nói.
Đám người Bá Vương cùng Lục Trường Không tìm kiếm chỗ ngồi ở phía trên lầu các, La Thành đeo đao đứng ở phía sau lưng Lục Trường Không, sắc mặt ngưng trọng.
“Khụ khụ!”
Đạm Đài Huyền ngồi ở một bên ho khan vài tiếng, biểu hiện sự tồn tại của chính mình.
Bá Vương chắp tay, không khỏi cười một tiếng.
“Bắc Huyền Vương.”
Đạm Đài Huyền lại hừ một tiếng, không có nhìn Bá Vương.
Bá Vương cũng không để ý, dù sao, Hứa Sở vừa mới đoạt tiên duyên còn chưa kịp cầm nóng từ trên tay Đàm Đạm Huyền, nếu Đạm Đài Huyền có sắc mặt tốt thì mới có quỷ.
Lục Trường Không lấy dáng vẻ nhìn hí kịch, tự mình rót một chén rượu mơ.
Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y, bình tĩnh nhìn hai người.
Bá Vương đến, làm cho Đạm Đài Huyền không nói gì.
Lục Phiên liếc nhìn về phía Bá Vương, Bá Vương cũng không có từ chối, lấy ra hai cái Kim Long tỉ ấn.
“Lục thiếu chủ chắc hẳn là nhận ra cái long ấn này nhỉ?”
Bá Vương nói.
Ánh mắt của bọn người Đạm Đài Huyền cùng Lục Trường Không quét ngang, rơi vào trên Kim Long tỉ ấn.
Long ấn?
“Ngươi không cần thăm dò ta, Kim Long tỉ ấn này chính là ta làm ra, Long khí trên thân các ngươi, cũng là ta làm ra.”
Lục Phiên nâng chén rượu thanh đồng lên, uống một ngụm rượu ấm áp.
Sau đó thản nhiên nói.
Bá Vương ngay lập tức ngưng mắt lại.
Lục Phiên vậy mà không có phủ nhận?
Đây thật sự là do Lục Phiên làm ra…
“Bạch Ngọc Kinh… Định nhúng tay về miếu đường rồi hả?”
Bá Vương ngưng trọng nói.
Chẳng lẽ Lục Phiên chuẩn bị dùng Kim Long tỉ ấn này để khống chế bọn hắn, nhằm mục đích điều khiển thiên hạ?
Vậy thì Bá Vương tuyệt đối không thể nhịn, dù cho hắn biết thực lực của mình không phải là đối thú của Lục Phiên, nhưng hắn vẫn sẽ không do dự mà phản kích.
Bá Vương hắn, dù có chết, cũng không muốn làm một con rối.
Bầu không khí trên lầu các Bạch Ngọc Kinh đột nhiên trở nên giương cung bạt kiếm.
Lục Trường Không nheo mắt lại, Đạm Đài Huyền thì ngưng mắt.
Ung dung nhất, có lẽ không ai bằng Lục Phiên, hắn vẫn bưng lấy chén rượu, uống một ngụm rượu nóng như cũ.
“Nếu như Bạch Ngọc Kinh muốn nhúng tay vào miếu đường, ngươi chống đỡ được?”
Lục Phiên cười khẽ.
Hắn giơ tay lên, một mảnh tuyết rơi xuống ngón tay trắng noãn của hắn.
Sau đó hắn chỉ về phía Đạm Đài Huyền ở xa xa kia: “Nếu như hiện tại ta mở miệng, muốn cho Bắc Huyền Vương thành đế, ngươi… Dám ngăn sao?”
Ngữ khí của Lục Phiên rất bình tĩnh, cũng hết sức thản nhiên, dường như đang trình bày một chuyện cực kỳ bình thường vậy.
Đôi mắt của Bá Vương lại co rụt lại.
Bá đạo!
Lục Phiên còn bá đạo hơn so với Bá Vương hắn.
Nhưng mà, Bá Vương không thể không thừa nhận, lời nói của Lục Phiên… Hoàn toàn chính xác là có đạo lý.
Bởi vì Bạch Ngọc Kinh quá mạnh, Lục Phiên hắn… Cũng quá mạnh.
Mạnh đến nỗi không cần lá mặt lá trái với hắn.
“Dĩ nhiên, ngươi cũng không cần khẩn trương, Bạch Ngọc Kinh sẽ không nhúng tay vào miếu đường… Long khí trên người các ngươi cũng không có bất kỳ tác dụng phụ nào.”
“Long khí kia đại biểu quốc vận của các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận