Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 270: Đạm Đài Huyền quyết đoán, lập học cung. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Linh khí ngưng tụ áp súc thành giấy, Phượng Linh vung đuôi lửa thành bút.
Dùng những thứ này viết nên một bài thơ trên không trung.
Từng cái chữ viết, đều tựa như là sống lại, nhảy vọt ở trong hư không, khiến cho đôi mắt của Khổng Nam Phi liên tục co rút.
Khi hắn vừa nhìn vào tờ văn chương này, thì thấy tựa hồ như không có chỗ nào làm cho người ta kinh hãi cả.
Thế nhưng…
Càng xem, lại càng kinh hãi, phảng phất như có một cái vòng xoáy to lớn, lôi kéo tinh thần của hắn vào trong đó.
Hạo nhiên khí của Khổng Nam Phi bỗng nhiên phun trào ra trên dưới toàn thân hắn.
Hắn cực kỳ run sợ, vòng xoáy linh khí ở tâm tạng chợt hiển hiện, trong đó có một thanh Hạo Nhiên kiếm màu ngà sữa lộ ra.
Hắn vậy mà không tài nào khống chế Hạo nhiên khí của chính mình.
Đây là cái gì?
Đây rốt cuộc là cái gì?
Toàn thân Khổng Nam Phi chấn động.
Chẳng biết từ lúc nào, Lục Phiên đã viết xong.
Một bài 《 Chính Khí ca 》, đây cũng chính là lễ vật Lục Phiên đáp ứng tặng cho Khổng Nam Phi, đồng thời cũng là ban thưởng cho Khổng Nam Phi vì hắn có thể đi ra con đường Hạo nhiên chính khí cho riêng minh.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn ở trên lầu các Bạch Ngọc Kinh, hắn múc một muỗng rượu mơ.
Chữ viết trong hư không, chỉ hiện trong thời gian hai khắc.
Hai khắc trôi qua, sẽ lập tức tiêu tán.
Còn về việc Khổng Nam Phi nhớ kỹ được bao nhiêu, Lục Phiên không để ý tới.
Hạo nhiên chính khí phun trào toàn thân Khổng Nam Phi, trong miệng hắn phun ra Hạo Nhiên kiếm.
Bài văn chương kia tựa như thiên thư, lay động cả vùng trời.
Hạo nhiên khí của Khổng Nam Phi dường như đang được thiên thư tẩy rửa.
Từng chút một khói đen, từng chút một ô uế, đều bị rửa sạch bởi bài văn chương này, Hạo nhiên khí của Khổng Nam Phi có độ lớn bằng một nắm đấm, chỉ trong tích tắc đã suy yếu tới bằng một ngón tay.
Thế nhưng, Khổng Nam Phi không chỉ không có để ý, ngược lại là nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bài thơ.
Hắn chật vật tụng niệm lấy, mỗi khi niệm một chữ, tựa như là cần phải tiêu hao rất nhiều khí lực vậy.
Hồi lâu sau.
Bài văn 《 Chính Khí ca 》ở trên bầu trời bắt đầu chậm rãi tán đi, từng chữ từng chữ một biến mất dần.
Giống như cầu vòng sau mưa, không thể hiện ở thiên địa quá lâu, bọn nó chung quy là chỉ có sức hấp dẫn cùng màu sắc trong chốc lát.
Phốc phốc.
Do tâm lực lao lực quá mức, nên Khổng Nam Phi phun ra một ngụm tâm huyết, vẻ mặt trở nên ảm đạm, thân thể tại chỗ lắc một cái, ngã ngồi trên mặt đất.
Lại là kêu khóc.
Chuyện này khiến cho Lục Phiên có chút kinh ngạc, tại sao lại khóc rồi?
Lý do Lục Phiên viết 《 Chính Khí ca 》là bởi vì khiến cho Khổng Nam Phi có điều ngộ ra, bài văn này, tất nhiên sẽ cho chút dẫn dắt.
Tuy nhiên, tuyết đối không ngờ rằng, Khổng Nam Phi lại giống như một hài đồng, ngồi trên mặt đất thương tâm thút thít.
Đấy là bi thương cùng tiếc nuối từ tận đáy lòng.
“Ngài cuối cùng là không thể thấy được bài văn chương này, không thể thấy bản 《 Chính Khí ca 》này, thật tiếc nuối a…”
Khổng Nam Phi lau nước mắt ở trên mặt mình.
Lục Phiên nghe vậy, mới giật mình.
Nơi xa.
Mạc Thiên Ngữ quan sát bên này, hắn cũng thấy cùng nghe được tiếng khóc của Khổng Nam Phi.
Một chữ của 《 Chính Khí ca 》hắn cũng không thấy.
Bởi vì đây là thứ Lục Phiên chỉ cho Khổng Nam Phi lĩnh hội.
Thế nhưng, hắn đoán được, hiển nhiên Lục Phiên đã cho Khổng Nam Phi một chút kỳ ngộ đặc thù.
Khổng Nam Phi không khóc quá lâu.
Hắn bò dậy từ dưới đất, dùng ống tay áo lau sạch nước mắt, chữ viết trên bầu trời đã biến mất hoàn toàn.
Phượng Linh kiếm cũng trở về chỗ tay vịn xe lăn của Lục Phiên.
Khổng Nam Phi lắc lắc y phục, chắp tay về phía Lục Phiên, “Đa tạ Lục thiếu chủ.”
Không nói thêm gì.
Khổng Nam Phi quay người sải bước hành tẩu về phía mặt hồ.
Từng bước một, dường như khiến cho nội tâm bàng hoàng của hắn, trở nên kiên định hơn.
Hắn đạp trên mặt hồ Bắc Lạc hồ, không chỉ không có chìm xuống, mà còn giống như là đạp trên đất bằng vậy.
Nước hồ nổ tung.
Tiểu Ứng Long từ bên trong hồ bốc cái đầu lên, nó vỗ cánh, lơ lửng ở trước mặt Khổng Nam Phi.
Có một dòng nước chuyển động ở trong miệng nó, ngay lúc nó vừa dự định “phun” ra một ngụm nước.
Thế nhưng, chỉ vừa bắn được một nửa, âm thanh của Lục Phiên đã tung bay đi qua.
“Chớ có lì lợm.”
Tiểu Ứng Long vội vàng oạch một tiếng, nửa dòng nước bị bắn ra bị nó hút lại vào trong miệng, tựa như đắc ý mà giãy dụa cái đuôi ở không trung.
Giống như đang nói với Lục Phiên, ngài xem, ta không có nghịch.
Khổng Nam Phi thì nhắm mắt làm ngơ đối với những thứ này, thân ảnh của hắn dần dần tan biến ở trong màn sương mù dày đặc cùng mông lung.
Hắn đi ra Bắc Lạc hồ, về tới Tây Sơn.
Hắn tìm được Lữ Động Huyền đang ngâm trà nóng ở trước Bạch Ngọc tháp, bèn mượn giấy mực.
Khổng Nam Phi ngồi ngay ngắn, vắt hết đầu óc, bắt đầu viết 《 Chính Khí ca 》, nhưng mà khi viết, hắn lại phát hiện, hắn tựa hồ không nhớ được bất cứ chữ nào cả.
Bắc Lạc, Lục phủ.
Lục Trường Không không có đi lên Hồ Tâm đảo, thay vào đó là hắn ngốc ở bên trong Lục phủ, nói cụ thể hơn, là ngồi ở trong lâm viên.
Lâm viên màu xanh lá, bị che kín bởi một tầng tuyết trắng dày nặng.
Lục Trường Không lau đi tuyết trắng ở trên ghế, trong tay của hắn có cầm lấy một bông hoa đào, hoa đào kiều diễm, trên đó có một dịch giọt màu xanh thẳm, đây là linh dịch.
Dùng linh khí áp súc mà thành.
Lục Trường Không biết linh thạch, nhưng linh dịch… Hắn thật sự không biết.
“Áp súc linh khí… Thủ đoạn này, Thể Tàng cảnh cũng làm không được a?”
Lục Trường Không cảm khái.
“Thực lực của Phiên nhi… Càng lúc càng nhìn không thấu.”
Hắn không có luyện hóa linh dịch.
Ngược lại là dạo bước ở trong lâm viên, quét một ít tuyết đọng thay cho hoa cỏ.
Lục Trường Không hành tẩu ở trong lâm viên Lục phủ, thưởng thức cảnh tuyết. Có chút thoải mái, cũng có mấy phần lười biếng cùng hoài niệm.
. . .
Nguyên Xích thành.
Một thớt Hắc Tông mã rong ruổi ở bên trong cánh đống tuyết, làm sao vô số tuyết bùn bị hất tung lên.
Trên cổng thành, ngay lúc một vị Huyền Vũ vệ thấy được Hắc Tông mã cùng với bóng người ngồi trên Hắc Tông mã, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Là Tây Lương đệ nhất mãnh tướng, Hứa Sở!”
Sắc mặt của vị Huyền Vũ vệ này có chút ngưng trọng.
Tên Tây Lương đệ nhất mãnh tướng này làm sao lại chạy tới Nguyên Xích thành rồi?
Hắn chạy nhanh về phủ thành chủ Nguyên Xích thành, hiện tại Đạm Đài Huyền đang tọa trấn ở trong phủ thành chủ.
Đạm Đài Huyền sau khi nghe vậy, hắn bèn đi ra từ bên trong, trong tay có cầm nửa viên Đế Long ấn.
“Xem ra, tên Bá Vương này rất coi trọng đối với miếng Kim Long tỉ ấn bị chia đôi này a.”
Hứa Sở giục ngựa mà vào, toàn thân cơ thể cường tráng của hắn tỏa ra khí tức hung mãnh, tựa như một con gấu hoang dã.
Hắn tung người xuống ngựa, thấy được Đạm Đài Huyền khoác chiến giáp cùng với Mặc Bắc Khách đi tới.
Hắn bèn chắp tay: “Tây Lương Hứa Sở, bái kiến Bắc Huyền Vương.”
Đạm Đài Huyền cười to không thôi, sải bước: “Đã nghe qua Tây Lương mãnh tướng Hứa Sở, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt.”
Mặc Bắc Khách bên người Đạm Đài Huyền thì không nói gì.
Hứa Sở, hắn tất nhiên là quen thuộc, dù sao thì Mặc Bắc Khách cũng đã từng phụ tá qua Bá Vương ở Tây Lương.
Hứa Sở cũng có đôi phần xem thường đối với Mặc Bắc Khách.
Dù cho đối phương là Mặc gia Cự Tử thì lại làm sao.
Lúc trước từ bỏ Bá Vương, bây giờ, không phải Bá Vương chiếm cứ Tử Kim cung, còn Mặc Bắc Khách ngươi chỉ có thể đứng ngoài quan sát Hoàng thành sao?
“Tại hạ lấy tên Hạng Vương, truyền thư mời tiệc rượu cho Bắc Huyền Vương…”
“Hạng Vương ngẫu nhiên nhận được Kim Long tỉ ấn, nghe nói Bắc Huyền Vương cũng được một viên, nên đặc biệt mời Bắc Huyền Vương vào Tử Kim cung dự tiệc, cũng mời Bắc Huyền Vương cùng nhau thưởng thức Kim Long tỉ ấn.”
Hứa Sở lấy một tờ thư tín do Bá Vương tự viết ra.
Bên trên thư tín, chữ viết cuồng dã của Bá Vương tràn ngập lấy bá khí.
Đạm Đài Huyền tiếp nhận, nhìn lướt qua, dường như xuyên thấu qua thư tín thì có thể nhìn thấy được khuôn mặt tùy ý tùy tiện của Bá Vương.
“Bổn vương tuy được Kim Long tỉ ấn, thế nhưng so với tỉ ấn của Bá Vương, thì như đom đóm cùng trăng sáng, sợ Hạng Vương sẽ thất vọng, cho nên… Sẽ không đi bêu xấu.”
Đạm Đài Huyền bĩnh tình mỉm cười.
Hắn đưa thư mời tiệc rượu cho Mặc Bắc Khách.
Mặc Bắc Khách xem xong, khóe mắt dày nặng không khỏi nheo lại, tựa như khóe mắt biến mất không thấy gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận