Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 318: Quẻ của người này, thật chuẩn. (1)

Người dịch: Duy Cường
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên chậm rãi mở mắt ra, những đường cong trong đáy mắt dần dần ẩn nấp xuống.
Thân hình thả lỏng, hơi dựa vào xe lăn, Lục Phiên với tay cầm lấy ly rượu bằng thanh đồng, nhấp một ngụm rượu mơ.
“Chấn nhiếp ba phương thế lực, cũng không biết có hiệu quả hay không, bản công tử có thể làm, cũng chỉ là giúp các ngươi hù bọn họ một chút, trước đó vào bản nguyên không gian một lần, tên bá chủ vị diện kia đã nhớ kỹ khí tức của ta, tiến vào lần nữa, e là sẽ phải bị bản nguyên trục xuất, cho nên…”
“Bản công tử chỉ có thể giúp các ngươi dọa bọn hắn một thoáng.”
Lục Phiên nhấp một ngụm rượu, trong miệng lẩm bẩm.
Có lẽ, có thể đưa đến một chút uy hiếp.
Để cho Đỗ Long Dương, cụt tay đao khách cùng Nữ Đế, ba vị tồn tại mạnh mẽ này, trong lòng có chút kiêng kị.
Ít nhất, sẽ không vận dụng Nguyên Anh cảnh tồn tại, đuổi giết bọn người Nhiếp Trường Khanh.
Như vậy, cũng xem như cho bọn hắn có đủ thời gian để trưởng thành.
Lục Phiên cười cười.
Ngón tay theo thói quen, gõ nhẹ trên chỗ gác tay của xe lăn.
Bầu không khí trên đảo có chút yên tĩnh.
Chỉ có thanh âm xào xạc từ những cành lá của rừng trúc vang lên.
“Một cái trung võ thế giới, nên phát triển như thế nào đây?”
“Trùng hợp, có thể đi vào trung võ thế giới dò xét một phen, xem như quan sát học tập.”
Lục Phiên trầm tư một lúc, sau đó nói.
Hoàn toàn chính xác, từ khi Ngũ Hoàng đại lục bước vào trung võ thế giới, Lục Phiên cũng có chút mờ mịt.
Trung võ muốn thăng cấp thành cao võ, khó hơn rất nhiều so với đê võ tấn thăng trung võ, mà lại yêu cầu cũng sẽ cao hơn không ít.
Mặc dù phương pháp trước kia vẫn có thể tiếp tục sử dụng, bố trí bí cảnh, gia tăng nồng độ linh khí…
Nhưng mà…
Hiệu quả có lẽ sẽ không còn mạnh như lúc trước, khiến cho thời gian Ngũ Hoàng đại lục bước vào cao võ sẽ trở nên dài hơn.
Quan trọng nhất chính là, Lục Phiên không có đầu mối, không biết bắt đầu từ đâu.
Mà lần này, ba cái Tiểu Lục Phiên phân thân được hắn thả vào trong đỉnh cấp trung võ thế giới, mục đích cũng rất rõ ràng, chủ yếu là quan sát, học tập.
Nhìn xem có thể học được một ít gì đó hay không.
Cuối cùng, chỉnh lý ra phương án cải tạo trung võ thế giới.
Một lúc sau.
Linh thức của Lục Phiên khẽ động, truyền âm cho Lữ Động Huyền.
Bên trên Bắc Lạc hồ, Lữ Động Huyền đang ngồi xếp bằng trên một chiếc thuyền nhỏ, nhàn nhã buông câu, chợt tinh thần khẽ động, liền từ trên thuyền đứng dậy.
“Công tử…”
Lữ Động Huyền thân mặc áo tơi, mỉm cười chắp tay hành lễ về phía lầu các Bạch Ngọc Kinh.
“Bây giờ cấm vực hình thành, là nguy hiểm, kỳ thật cũng là cơ duyên…”
“Hiện nay có không ít người không biết sợ tiến vào cấm vực, ngươi liệt kê ra một danh sách, thông báo thiên hạ… Những người này, nếu có ai vẫn lạc, ta sẽ báo cho ngươi biết.”
Lục Phiên từ từ nói.
Lữ Động Huyền nghe vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
“Công tử… Nhân nghĩa.”
Lữ Động Huyền thở dài.
Cấm vực, hắn đương nhiên biết, hư hư thực thực địa bàn của Thiên Ngoại Tà Ma, dám vào trong đó xông xáo, xem như là đem sinh tử bỏ sang một bên.
Nếu như chẳng may, bọn hắn im hơi lặng tiếng chết ở bên trong, chôn xương nơi đất khách, có lẽ cũng sẽ không một ai biết đến.
Thế nhưng, nếu có thể chiêu cáo thiên hạ, ít nhất, sau khi bọn hắn chết… Cũng xem như là dương danh thiên hạ.
Tối thiểu, sự tích oanh oanh liệt liệt của bọn hắn cũng được người đời truyền tụng, mà không phải không có tiếng tăm gì.
“Người vào cấm vực, cũng là vì mạnh lên, người không lấy mục đích mạnh lên làm đầu, liền ngừng bước.”
Lục Phiên thản nhiên nói.
“Ngươi trước hết ghi chép lại danh sách nhóm thứ nhất vào cấm vực đi.”
Lữ Động Huyền hơi hơi khom người, “Vâng.”
“Vị thứ nhất, Bạch Ngọc Kinh, Nhiếp Trường Khanh.”
Ngón tay Lục Phiên gõ nhẹ trên chỗ tay vịn của xe lăn do Phượng Linh kiếm biến thành.
“Vị thứ hai, Đạo các, Lý Tam Tư.”
Lữ Động Huyền nghe vậy không khỏi giật mình, Lý Tam Tư cũng vào cấm vực?
Người này, lại có quyết đoán như vậy?
Lục Phiên không để ý đến sắc mặt của Lữ Động Huyền, tiếp tục nói: “Vị thứ ba, Vĩnh Thành tự, Đinh Cửu Đăng.”
Lông mày của Lữ Động Huyền hơi nhíu lại, người này là ai, vậy mà chưa từng nghe nói đến.
“Còn một người nữa lén lút đi vào… Quỷ quẻ, Mạc Thiên Ngữ.”
“Đi đi.”
“Mặt khác ghi chú thêm một lời khuyên, thực lực không bằng Thể Tàng, định vào cấm vực, thận trọng suy nghĩ.”
Lục Phiên nói.
Lữ Động Huyền nghe đến đó, hít sâu một hơi.
Hắn hướng về phía Lục Phiên khom người, sau đó quay lưng, bước lên thuyền nhỏ, bóng dáng dần tan biến trong màn sương mù dày đặc.
. . .
Tốc độ bay của Thiên Cơ bồ câu rất nhanh, chỉ trong một thời gian ngắn, tin tức từ Thiên Cơ các đã truyền ra khắp nơi.
Cơ hồ chỉ trong một ngày, các thế lực trong thiên hạ đều chiếm được tin tức.
Nhiếp Trường Khanh vào cấm vực, thiên hạ đều biết.
Thế nhưng…
Đạo các Lý Tam Tư vào cấm vực, lại làm cho rất nhiều người kinh ngạc.
“Đạo các Lý Tam Tư vậy mà cũng vào cấm vực…”
“Đây là tìm đường sống trong chỗ chết, Bạch Ngọc Kinh Nhiếp Trường Khanh dù gì cũng có tu vi Thiên Tỏa cảnh, Lý Tam Tư chỉ là một Thể Tàng cảnh bình thường, vào trong đó, khả năng tử vong cực lớn.”
“Còn có, quỷ quẻ Mạc Thiên Ngữ, rốt cuộc là cái quỷ gì? Nếu như ta nhớ không nhầm, Mạc Thiên Ngữ hình như là đại đồ đệ của nho giáo phải không?”
Người trong thiên hạ đều trở nên huyên náo không yên.
Thái độ của thế lực khắp nơi cũng không giống nhau.
Thế nhưng, đều không ngoại lệ, tất cả mọi người hết sức kính nể, dám vào cấm vực, phải có dũng khí hơn người.
Mà Đinh Cửu Đăng bởi vì không có danh tiếng gì, nên cũng không được mọi người quan tâm quá nhiều.
. . .
Nam Quận cấm vực.
Tin tức của Thiên Cơ các, rất nhanh dùng hình thức mật tín truyền đến.
Mọi người xếp bằng ngồi trước cấm vực đều biết tin tức này.
“Tiểu tử Tam Tư này, hắn làm sao… Làm sao lại không thông báo một tiếng liền vào cấm vực. Nếu như xảy ra ngoài ý muốn…”
Sắc mặt của Tạ Vận Linh hơi biến đổi, trước đó Lý Tam Tư làm náo loạn như thế nào cũng được, hắn không thèm để ý.
Thế nhưng, lần này thì khác, cấm vực là nơi vô cùng nguy hiểm, khi biết được tin tức này, cả người Tạ Vận Linh đều trở nên hoảng hốt không yên.
Trong đôi mắt của Lý Tam Tuế tràn đầy hoảng sợ, nàng nắm thật chặt bức thư trong tay.
Sau đó, mãnh liệt xoay người, dự định phóng vào trong cấm vực.
May mắn Đường Nhất Mặc tay mắt nhanh lẹ, ngăn cản trước người của nàng.
“Tránh ra.”
Sắc mặt của Lý Tam Tuế lạnh lùng như băng tuyết.
“Ngươi vào trong đó, chính là đi chịu chết…”
Đường Nhất Mặc nhíu mày, nói.
Lúc này, Tạ Vận Linh cũng lấy lại tinh thần, quát lên: “Tam Tuế, đừng làm rộn.”
Lý Tam Tuế siết chặt nắm đấm, hàm răng ngà cắn chặt.
Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu cũng mở miệng khuyên can: “Tam Tuế, đừng vội cuống lên, bây giờ ngươi tiến vào bên trong, cũng chưa chắc có thể tìm được Tam Tư.”
“Ai cũng không biết phía sau cấm vực, đến cùng là cái gì, bây giờ ngươi đi, vạn nhất gặp bất trắc, chẳng phải là nộp mạng vô ích?”
Nghe mọi người khuyên nhủ.
Lý Tam Tuế hơi cúi đầu xuống, bả vai nhẹ nhàng run rẩy.
Sau đó, nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tạ Vận Linh, Hoa Đông Lưu cùng với Đường Nhất Mặc.
“Nhưng hắn… Là thân ca ca của ta, là thân nhân duy nhất của ta.”
Đôi mắt của Lý Tam Tuế hơi gợn sóng, cắn môi nói.
Mọi người nghe vậy, tất cả đều trầm mặc lại.
Hoàn toàn chính xác.
Lý Tam Tuế cùng Lý Tam Tư từ nhỏ đến lớn, sống nương tựa lẫn nhau, trải qua bao nhiêu khó khăn.
“Ngươi có thể đi Bắc Lạc… Hỏi ý kiến Lục thiếu chủ, nên làm như thế nào?”
Tạ Vận Linh nói.
“Thực lực của người cũng chỉ là Thể Tàng sơ kỳ, vào cấm vực cũng không giúp đỡ được gì cho Tam Tư…”
Lý Tam Tuế hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén nội tâm đang xao động.
Tìm đến Lục Phiên, có lẽ là biện pháp duy nhất hiện nay.
Không một chút do dự, nàng lập tức xoay người lên đường, rời khỏi Nam Quận cấm vực.
. . .
Tin tức từ Thiên Cơ các truyền ra, toàn bộ thiên hạ đều chấn động.
Thế nhưng, cũng làm cho thế nhân nhận rõ một thực tế phũ phàng, chưa vào Thể Tàng, chớ xông cấm vực.
Một ít người, tâm tư vốn đang rục rịch, cũng lập tức yên tĩnh trở lại.
Mà lúc này, bên trong cấm vực.
Bốn người nhập cảnh trái phép, đều đang điên cuồng chạy trốn tìm đường sống.
Trong một vùng núi hoang.
Nhiếp Trường Khanh rời xa Bồ Tát miếu, cấp tốc phóng chạy, giữa không trung, tuyết lớn rơi dày đặc, gió lạnh gào thét, càn quét bừa bãi khắp nơi.
Sau lưng, tiếng y phục xé gió vang lên phần phật, không ngừng truyền vào trong tai.
Ba vị đệ tử Kim Đan áo bào tím của Võ Đế thành đang theo sát phía sau.
Bọn hắn nghe được lời nói của Đỗ Long Dương, trong nháy mắt, dường như nổi cơn điên.
Chỉ cần giết Nhiếp Trường Khanh, cầm tới thủ cấp của hắn, liền có thể đạt được một lần cơ hội vào Tàng Kinh các, cơ duyên phảng phất như từ trên trời rớt xuống này, bọn hắn không có lý do gì bỏ lỡ.
Nếu là có thể từ trong Tàng Kinh các đạt được một pháp môn tu hành đỉnh cấp, thậm chí có thể rút ngắn thời gian bước vào cảnh giới cửu chuyển Kim Đan.
Ba vị đệ tử áo bào tím, vốn chỉ là đệ tử nội môn bình thường.
Bây giờ, Đỗ Long Dương truyền ra tin tức này.
Những đệ tử thiên tài leo lên Nhân bảng còn chưa kịp ra tay, một khi những đệ tử thiên tài đó xuất thủ, bọn hắn không còn một chút cơ hội.
Cho nên, bọn hắn bộc phát ra tất cả thủ đoạn, điên cuồng truy sát Nhiếp Trường Khanh.
Nhiếp Trường Khanh chỉ biết cắm đầu đào tẩu.
Núi hoang rất lớn, nhưng khí trời mùa đông lạnh lẽo, làm cho lá cây đều rơi rụng không còn, phần lớn đều là cảnh sắc khô héo, không có bao nhiêu chỗ có thể ẩn núp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận