Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 413: Không điên cuồng, làm sao có thể trở nên mạnh mẽ. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Bầu không khí lại một lần nữa lâm vào bên trong khó xử.
Đạm Đài Huyền vậy mà không thể bóp vỡ Đạo Lệ.
Không chỉ chính bản thân Đạm Đài Huyền ngây dại, mà tất cả những người quan sát ở bên ngoài dãy Ngọa Long, đều bị kinh ngạc đến ngây người bởi kỹ thuật này của Đạm Đài Huyền.
Đường Hiển Sinh có chút cạn lời, nhưng trên nếp mặt nhăn nhúm ấy, lại không nhịn được mà bật cười.
Bặc Huyền vương… Quả nhiên có một loại khí chất không giống với bình thường.
Có lẽ, chính do khí chất khác biệt không hùa theo việc tu tiên trên thế tục của Bắc Huyền vương, mới chính là lý do mà Đường Hiển Sinh lựa chọn ủng hộ hắn.
Đổi tay, liều mạng bóp mấy lần.
Lại vẫn như cũ không bóp được Đạo Lệ, Đạm Đàm Huyền không tiếp tục thử nữa.
Hắn nhìn thoáng qua giọt Đạo Lệ trong tay, bờ môi run rẩy, đây chính là thứ hắn hao tốn hơn ngàn vạn ngân lượng để mua được, kết quả vậy mà bản thân không thể dùng. Không hiểu sao có một loại cảm giác chua xót đấm thẳng vào ngực hắn.
“Tiên duyên con mẹ nó.”
Đạm Đài Huyên không nhịn được mà mắng một câu. Luôn cảm giác cái tiên duyên này đang cố ý đối nghịch với hắn.
Bởi vì cảm thấy tan nát cõi lòng trong nội tâm, cho nên cái cảm giác áp bạch đáng sợ tỏa ra từ Cửu Ngục Môn, giống như là đã biến mất vậy.
Hoàng triều long khí bao phủ lấy toàn thân của Đạm Đài Huyền, chậm rãi xuất hiện.
Người xung quanh thấy động tác của Đạm Đài Huyền, đều không nhịn được mà cười to.
Vẻ mặt của Đạm Đài Huyền thì là lạnh nhạt, dù sao, loại chuyện này hắn đã xảy ra quá nhiều lần rồi.
“Cười cái gì? Các ngươi cười thì thế nào, Đạo Lệ ở trong tay bổn vương, các ngươi muốn chiếm cũng không được.”
Đạm Đài Huyền quét nhìn bốn phương, gắt cuống họng quát.
Vài vị Huyền Vũ vệ bảo hộ ở bên người Đạm Đài Huyền, bọn hắn không thể nào nghĩ tới tình huống xảy ra hiện tại.
Đặc biệt là vị Huyền Vũ vệ đề nghị bản thân Đạm Đài Huyền sử dụng Đạo Lệ, trong lòng cực kỳ áy náy.
Nhưng hắn cũng tuyệt đối không ngờ rằng, vương thượng vậy mà bóp nát không được Đạo Lệ.
Làm sao lại bóp không vỡ nhỉ?
Đạm Đài Huyền rất tức giận, tuy nhiên lại không có rời đi.
Hắn suy tư xem tiếp xuống nên làm gì giọt Đạo Lệ này, có lẽ phải đợi thống lĩnh của Huyền Vũ vệ đến mới được.
Nếu như giọt Đạo Lệ này có thể bồi dưỡng được một vị thống lĩnh đến Thể Tàng đỉnh phong, thậm chí là Thiên Tỏa cảnh. Vậy thì nội tâm của Đạm Đài Huyền có lẽ sẽ không khó chịu như thế, thay vào đó là dễ chịu hơn chút ít.
Mọi người xem như đạo bia không có hi vọng. Nên rất nhiều người đều đưa mắt nhìn về phía Cửu Ngục bí cánh.
Ngoại trừ Đạo bia ra, bí cảnh dãy Ngọa Long dường như đã đổi mới này còn có Cửu Ngục Môn, có lẽ, Cửu Ngục Môn này cũng là một chỗ tu hành hiếm có thì sao?
Không ít thế gia đều nhìn lẫn nhau.
Bởi vì đám người Nhiếp Trường Khanh đã bước vào trong đó trước.
Cho nên, những thế gia này không dám nhàn rỗi.
Rất nhiều tu hành giả dưới trướng thế gia gia chủ, đều đã chuẩn bị tốt cho việc bước vào bên trong đệ nhất ngục.
Bọn hắn hiểu rõ, muốn vào cửa ngục thứ hai, phải nhất định vượt qua cửa ngục thứ nhất mới được.
Không ít Khí Đan cảnh chống cự lại uy áp từ cửa ngục, nhưng lại không thể kháng trụ được, thậm chí là đi đến trước cửa ngục.
Từng vị thế gia gia chủ lãnh khốc mà nhìn xem.
Bọn hắn cũng rõ, tu hành giả Khí Đan cảnh không đủ tư cách bước vào đệ nhất ngục.
Uy áp từ cửa ngục này kỳ thật cũng có thể xem là một loại cân nhấc.
Cuối cùng, vẫn có người bước vào trong cửa ngục, thân ảnh biến mất trước cửa.
. . .
Đường Nhất Mặc nhìn Đạo bia, toàn bộ thần tâm đều tựa hồ như là bị một loại ba động kỳ dị bao phủ lấy.
Có trí nhớ hiện lên ở trong đầu hắn.
Đó là trí nhớ hắn từng bị khi phụ, ở bên trong kho củi Đường phủ, hắn đau nhức toàn thân, nỗ lực công tác ở dưới tiếng quát lớn của nô tài Đường phủ.
Tất cả những chuyện này, đều trồi lên từ trong ký ức của hắn.
Hắn nghĩ tới hình ảnh hắn đại khai sát giới ở bên trong Đường phủ vào lúc trước.
Máu tươi lạnh lẽo, tựa như hắn bị nhiễm bởi ma tính.
Đường Nhất Mặc có chút mê mang, hắn mê mang về việc con đường kiên thủ thủ hộ của mình.
Hắn nhớ tới cuộc chiến thủ hộ Nam Quận, chiến đấu với Nam Man.
Hắn là người tốt sao?
Hắn không phải người tốt, vì thủ hộ thân nhân của mình, hắn thậm chí nguyện ý không từ thủ đoạn.
Ông…
Theo Đường Nhất Mặc lĩnh hội.
Xung quanh thân thể hắn, ma khí từ từ phun trào lên, bắt đầu liên tục quấn quanh ở xung quanh cơ thể hắn.
Ma công!
Bát Mạch Độn Giáp Ma Công!
Ma khí nồng nặc cuồn cuộn, nhưng mà Đường Nhất Mặc lại lâm sâu vào bên trong sự lĩnh hội.
Hình ảnh của hắn không có giống với hình ảnh mà Diệp Thủ Đao, Đỗ Long Dương thấy.
Hình ảnh của hắn không phải là những chuyện xảy ra trước đó, cũng không có bị cuốn vào trong con đường tu hành.
Mà ở trong đầu hắn lúc này, hắn thấy được bầu trời sụp đổ.
Bạch Ngọc Kinh ẩn thế.
Mà dưới vòm trời bị vỡ vụn kia, có một tôn rồi lại một tôn nhân vật đáng sợ buông xuống.
Tựa như Nam Man xâm lấn Nam Quận vào lúc trước.
Công kích đáng sợ buông xuống, vô số cường giả nuốt hận ở trong trận chiến, máu tươi giương rắc vào đại địa.
Trên đất khắp nơi đều là thi thể, máu chảy nổi mái chèo.
Trong cảnh tượng thê thảm.
Đường Nhất Mặc thấy được Đường Quả cùng mẫu thân bị một sinh linh đáng sợ vỗ xuống một trảo, đập thành thịt vụn ở trước mắt.
Trong nháy mắt đó, nội tâm Đường Nhất Mặc trở nên run rẩy.
Hắn thấy được Đường Hiển Sinh ngồi trên ghế bấp bênh, chậm rãi nhắm hai mắt lại, bị một trảo hủy diệt, chỉ còn lại những khối gỗ vỡ vụn trên ghế.
Ma khí vô biên dâng trào lên.
Đường Nhất Mặc rống giận, tiếng hô của hắn giống như là xông phá gầm trời.
Hắn hóa thân thành ma, hai mạch mở ra, tuy nhiên lại không phải đối thủ của sinh linh kia.
Hắn vận chuyển công pháp đến cực hạn, máu tươi thẩm thấu mà ra từ dưới da thịt của hắn, nhưng hắn lại không sợ hãi chút nào.
Tuy nhiên, có lúc, chênh lệnh giữa lực lượng, không phải ngươi phẫn nộ là có thể đền bù được.
Đường Nhất Mặc bại.
Phía sau của hắn, Nam Quận biến thành một vùng phế tích.
Hắn giống như là một kẻ thất bại, quỳ rạp xuống dưới, nhìn xem hài cốt đầy đất.
Thực lực của hắn, căn bản là không có cách thủ hộ đồ vật mà hắn muốn bảo vệ.
Bỗng nhiên.
Ở bên trong phế tích.
Có một bóng người hắc bào chậm rãi đạp không tới, từng bước một, vô cùng kiên cố.
Đây là một thân ảnh vĩ ngạn, ma khí đáng sợ cuốn sạch lấy.
Đường Nhất Mặc toàn thân rỉ máu, hắn ngẩng đầu, nhìn xem thân ảnh này, khuôn mặt hơi hơi đờ đẫn.
“Ngươi là ai?”
Đường Nhất Mặc khàn khàn nói.
“Thế nhân đều gọi ta, Ma Chủ.”
Bóng người hắc bào nhàn nhạt mở miệng, âm thanh giống như một cơn gió, quét nhẹ.
“Thứ ngươi tu chính là ma công, thế nhưng, ngươi không rõ chân ý của ma.”
“Ngươi chỉ là tu hành 《 Bát Mạch Độn Giáp Ma Công 》một cách dễ hiểu, tu hành lấy mặt ngoài…”
Ma Chủ nói.
“Tu tiên mới chỉ cần lướt qua liền thôi, thế nhưng tu ma… Phải dùng tình sâu vô tận.”
“Đây là nguyên nhân vì sao ngươi luôn một mực kẹt ở bình cảnh.”
Đường Nhất Mặc ngây ngân cả người.
Tu tiên, tu ma.
“Nếu như tiên là chính diện, vậy thì ma là mặt trái.”
“Mặc dù ngươi luôn miệng nói phải bảo vệ, thế nhưng, ngươi thủ hộ, cũng chỉ là hô lên từ trong miệng.”
“Ngươi muốn tu Bát Mạch Độn Giáp Ma Công chân chính, muốn đi Ma đạo chân chính, vậy thì… Chân chính dùng mệnh của ngươi đi thủ hộ, dùng tính mạng của ngươi để liên hệ bọn hắn với nhau, không điên cuồng, thì làm sao thủ hộ?”
Ma Chủ nói.
Âm thanh phong khinh vân đạm, nhưng lại khiến cho thần tâm Đường Nhất Mặc trở nên chấn động.
Ma Chủ vặn vẹo tan biến, mà hình ảnh trước mặt Đường Nhất Mặc lại lần nữa hiện lên.
Lần này.
Trong cảnh tượng, Đường Nhất Mặc phát hiện đôi mắt của bản thân mình trở nên đỏ rực, thân ảnh bắt đầu cất cao, phồng lên, da thịt đỏ thẫm, quanh thân còn có linh khí màu đỏ mãnh liệt nổ tung.
Đối mặt với một trảo chụp về phía Đường Quả cùng mẫu thân, Đường Nhất Mặc hóa thân thành quái vật, trên thân dường như được bao trùm bởi một lớp giáp thịt quỷ dị.
Trận chiến kia, kinh thiên động địa.
Kết quả cực kỳ tàn khốc, nhưng Đường Nhất Mặc lại cảm giác thần tâm trở nên thông thấu.
Đường Nhất Mặc toàn thân nổ tung, vết thương chảy máu ào ạt, hắn ngửa mặt nằm chết dí dưới mặt đất.
Sau đó, Ma Chủ hiện ra, cho Đường Nhất Mặc một cái bóng lưng.
“Không điên cuồng, làm sao có thể thành ma công.”
“Không điên cuồng, làm sao trở nên mạnh mẽ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận