Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 779: Vô tình Lục Phiên, bí cảnh quay ngược thời gian (1)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Lục thiếu chủ rốt cục là muốn làm gì?
Trong lúc đó, bồ câu thiên cơ bay khắp thiên hạ, truyền tin tức ra, dẫn tới toàn bộ giới tu hành, triệt để sôi trào.
Rất nhiều tu hành giả ẩn thế, rời khỏi động thiên phúc địa của bọn hắn đi về hướng Đông Hải.
Trên mặt biển, đã có vô số người tu hành tụ hội.
Sau những năm Ngũ Hoàng phát triển ổn định, người tu hành sinh ra rất nhiều.
Cự kình phá vỡ sương mù, cõng tiên đảo to lớn hiện ra.
Bổn nguyên khí nồng đậm nổ vang, bay thẳng xuống dưới, nổ đến huyên náo nhộn nhịp.
Tất cả người tu hành đều trở nên yên tĩnh, bọn họ nhìn thấy hòn đảo đó xuất hiện, đảo đó đại biểu cho Bạch Ngọc Kinh, thì hô hấp đều trở nên dồn dập.
Lục thiếu chủ xuất hiện rồi.
Trên lâu các Bạch Ngọc Kinh, Lục Phiên tựa vào lan can, bình tĩnh quan sát từng người tu hành đang tụ tập.
Gõ ngón tay vào thanh bảo vệ xe lăn.
Lục Phiên cười cười, hắn triệu tập người tu hành trong thiên hạ, kỳ thực mục đích rất đơn giản.
Tục ngữ nói, cách tăng thực lực tốt nhất, chính là chiến đấu.
Bất quá, từ sau trận đại chiến kia, Ngũ Hoàng trở nên bình yên rất nhiều, lại không có chiến sự, mặc dù có những cuộc chiến nhỏ giữa các thế lực riêng lẻ, nhưng trận chiến thực sự giữa sự sống và cái chết thì ít hơn nhiều.
Tuy là ổn định tu hành cũng có thể sinh ra cường giả, nhưng mà, quá chậm.
Lục Phiên cũng không biết “đế binh” thần bí kia trong Hư Vô Thiên khi nào thì xuất thế, một khi đế binh vừa xuất hiện, thượng giới chắc chắn sẽ không có lý gì mà ngồi yên.
Đến lúc đó, Ngũ Hoàng là cao võ duy nhất trong Hư Vô Thiên, sẽ trở thành mục tiêu phát tiết của thượng giới.
Thậm chí, sẽ bị thượng giới chiếm lĩnh cùng khống chế, hoặc thậm chí đơn giản hơn là hủy diệt.
Trong khoảng thời gian này.
Dưới sự gia tốc của đại trận thời gian.
Mười năm trôi qua trong nháy mắt, sư đồ Công Thâu Vũ cùng A Lỗ, luôn một mực nghiên cứu có tính chấp nhiếp lực sát thương mạnh.
Đặc biệt là dưới hiệu quả nhóm chữ trận ngôn của Lục Phiên, Công Thâu Vũ nghiên cứu lại mơ hồ đột phá.
Mà ngoại trừ chế tạo vũ khí có tính chất chấn nhiếp với bên ngoài, mục đích chủ yếu của Lục Phiên còn là tăng cường thực lực Ngũ Hoàng, tiến đến đề tăng linh khí dự trữ, cùng tăng đạo ý lên.
Cho nên, Lục Phiên trong truyền đạo đài, tiêu phí thời gian chế tạo ra một bí cảnh.
Đây là một bí cảnh ngược dòng thời gian.
Lục Phiên lợi dụng trận ngôn chữ “lâm”, liên quan đến lực lượng thường gian, cố ý tái hiện lại trận xâm lược chinh phạt của thượng giới, chế tạo thành bí cảnh.
Nói là bí cảnh, kỳ thực dựa theo lý giải của Lục Phiên, có thể xem như một bản sao.
Chỉ có điều, Lục Phiên bỏ đi sự ảnh hưởng của mình đối với trận chiến này, không để cho sự tồn tại của mình, ảnh hưởng đến sự thay đổi thế cục.
Lại để cho thế nhân trải qua một hồi nghịch cảnh cùng tuyệt cảnh chân thật.
Tiềm lực con người đều là cực lớn, dưới nghịch cảnh cùng tuyệt cảnh, chắc chắn có thể tạo ra bước đột phá mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
Về phần danh sách rèn luyện trong bí cảnh kia……
Lục Phiên đã chuẩn bị sàng lọc tuyển chọn ra một số người, phái bọn họ đến Huyết Sát Thiên cùng Hư Vô Thiên……đại biểu cho Ngũ Hoàng đi tính toán rõ ràng.
Cũng như lời Đại Tôn kia nói.
Không phải là không báo……chỉ là chưa tới lúc mà thôi.
Thu hồi cảm xúc, Lục Phiên nhìn về phía biển cả rộng lớn.
“Đều đến đông đủ cả rồi?”
Lục Phiên ngồi trên thiên nhận ỷ, nhìn quanh từng người tu hành, nói.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn khẽ cười.
Giơ tay lên, trên thiên nhận ỷ, một thanh đao bạc tách ra, bay lơ lửng trong lòng bàn tay hắn.
Trên ngân nhận có khí cơ mạnh mẽ quấn quanh.
Lục Phiên chậm rãi búng ngón tay.
Đao bạc đột nhiên bắn ra, lao xuống biển cả mênh mông trong nháy mắt.
Rầm!
Biển cả mênh mông dậy sóng gió, bọt nước cao đến mấy chục thước.
Sau đó, nước biển lại đột ngột đổ xuống.
Nhưng lại có một tấm gương khổng lồ giống như một cánh cổng nổi lên, tấm gương cao tới mười thước, dường như phản chiếu những bảy sắc cầu vồng, viền gương để tạo khung bằng chất liệu đồng.
“Dương thần cùng những tu hành giả trên dương thần, có thể tiến vào tấm gương này, sau tấm gương này chính là bí cảnh……”
Lục Phiên nói.
“Sau khi vào bí cảnh, sẽ căn cứ vào biểu hiện của các ngươi ở bí cảnh mà cho điểm.”
“Mười sáu người được điểm cao nhất sẽ có tên trong danh sách lịch luyện thần bí.”
Lời nói rơi xuống.
Rất nhiều tu hành giả như muốn nổ tung.
Đây không phải là để họ cạnh tranh với nhau sao?
Rất nhiều người lại có chút hoảng hốt.
Người tu hành Ngũ Hoàng tựa hồ chưa từng thật sự thi đấu với nhau bao giờ?
Ai mạnh ai yếu hoàn toàn không có cách nào nói chuẩn xác được.
Lẽ nào, trận thi đấu lần này, chính là muốn phân ra ai mạnh ai yếu sao?
Bên kia, Lũ Mộc Đối bay y tung bay lại mở miệng.
Giọng nói khàn khàn già nua của hắn ta, quẩn quanh trên biển cả mênh mông.
“Được lệnh công tử, lão hủ cố ý mang theo giấy bút tới, căn cứ theo điểm trong bí cảnh, đến lập bảng……cho các vị.”
Lời nói rơi xuống.
Mọi người lại lần nữa thở gấp.
Tuy rằng bọn họ là người tu hành, đã sớm không màng đến danh lợi, nhưng mà……
Đó là danh lợi đối với người phàm mà thôi, bọn họ tuy rằng là người tu hành, thế nhưng vẫn là người như cũ, vì vậy dù là người tu hành, bọn họ vẫn có thất tình lục dục như trước.
Cho nên, một khi lập bảng, thứ tự trên bảng chính là đại biểu cho vinh quang của bọn họ.
Cái này làm sao có thể không khiến cho cảm xúc con người ta phập phồng cùng kích động!
“Bây giờ, vào trong gương đi.”
Trên lầu các, lời nói của Lục Phiên phiên đãng.
Oành!
Lời nói vừa dứt.
Khoảnh khắc tiếp theo, biển đột ngột nổ tung, như thể cuộn lên hàng ngàn đống tuyết, đám người tu hành dày đặc đều náo động, lần lượt xông ra, lao thẳng tới chiếc gương khổng lồ cao ngất!
Từng vị cường giả dương thần cảnh đều cười lớn, ánh mắt rạng ngời, tràn đầy năng lượng.
Bọn họ tựa như một ngôi sao băng, đạp vào hư không, bước vào trong tấm gương cổ.
Mặt gương cổ tựa hồ gợn sóng, bóng người lần lượt tiến vào trong gương đều biến mất.
Bá Vương lưng đeo búa khiên, toàn thân chiến ý lẫm liệt.
Ánh mắt hắn liếc qua, nhìn thấy Đường Nhất Mặc, cũng nhìn thấy đám người Giang Li.
Nhất thời, ngửa mặt lên trời cười to, khí phách quật khởi.
“Một chỗ trên bảng này, Hạng Thiếu Vân ta, ngồi chắc một chỗ rồi!”
Bá Vương cất bước, bước chân nặng nề, làm cho cả biển rộng đều rung lên.
“Vậy cũng chưa chắc.”
Đường Nhất Mặc siết chặt vải trắng trong tay, nhàn nhạt nói.
Xương cốt trên người va vào nhau, tạo ra một âm thanh răng rắc, lao về phía tấm gương khổng lồ.
Đám người Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao cười ha hả, trong lòng sảng khoái, có được một cơ hội tỉ thí như vậy, khó cỡ nào cơ chứ?
Tiết Đào cả người áo giáp bạc, thấy Giang Li, thì cung kính đi theo sau, bước vào gương lớn.
Đám người tu hầnh xung quanh đều đang nhìn chằm chằm.
Rất nhiều người tu vi còn chưa đến dương thần, nhưng cũng vô cùng chờ mong.
Nhìn từng người tu hành dương thần cùng trên dương thần tiến vào bí cảnh gương cực lớn, nhịp tim của bọn họ dường như cũng bị ảnh hưởng theo.
“Công tử, Ngưng Chiêu cũng đi.”
Ngưng Chiêu nói.
Lời này rơi xuống, váy trắng Ngưng Chiêu tung bay, rồi hướng về tấm gương đi vào.
Y Nguyệt từ trong bóng tối xuất hiện, cũng cáo từ Lục Phiên, rồi theo sau Ngưng Chiêu, tiến vào gương lớn.
Nghê Ngọc kích động, lưng cõng lò đen, tiểu ứng long trên đỉnh đầu, cũng chuẩn bị xông vào gương lớn.
Nhưng vừa mới di chuyển đôi chân ngắn của mình, đã bị bàn tay linh khí của Lục Phiên kéo trở về.
“Ngươi đi xem náo nhiệt gì chứ, nhiệm vụ luyện đan mới được giao đã làm xong chưa?”
……
Bạn cần đăng nhập để bình luận