Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 746: Cuối cùng sẽ có một ngày, thế tất giết đến tận cửu thiên (2)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Rầm rầm rầm!
Khí thế sát phạt đáng sợ, tựa như một thanh trường mâu sắc bén, phá vỡ hết thảy.
Mười nghìn bộ binh tiên phong được trang bị giáo cùng trường mâu sải bước ra ngoài, áo giáp âm vang, sát khí sôi trào.
Đối diện với cự kình cũng tiên đảo cản trước mặt họ, đối chọi lại với khí thế của bọn họ, động tác của mỗi một binh sĩ đều không ngưng trệ chút nào.
Trăm ngàn đại quân thiên giới, mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ làm bằng đồng, trên mặt nạ đều như được khắc đồ đằng dữ tợn.
Rầm!
Mười ngàn xuất khiếu bộ binh giết ra.
Sau đó, từng vị cung binh đeo tường cung sau lưng lần lượt lấy đại cung thủ xuống, bọn họ đều kéo căng đại cung như trăng tròn, khi kéo cung, trên thân bắt đầu khởi động cỗ khí thế đáng sợ không gì là không phá được.
Cho dù là độ kiếp tôn giả, đối diện với khí thế bực này, e là can đảm đến đâu cũng đều sụp đổ trong nháy mắt.
Thế nhưng……
Cự kình cõng tiên đảo.
Trên đảo bình tĩnh ung dung.
Bạch y thiếu niên thắng tuyết, tóc mai bay bay, bàn thờ trước thân nở ra hòa quang.
Lần nữa nhặt một quân cờ trắng từ hộp cờ.
Rầm!
Bỗng dưng.
Bàn cờ trước mặt thiếu niên, dường như bỗng chốc trở nên lớn hơn trong tích tắc.
Trải rộng ra như một vùng miền, bao trùm hoàn toàn bầu trời Ngũ Hoàng.
Tựa như một bầu trời.
Các họa tiết đan chéo trên bàn cờ lan ra nhanh chóng.
“Giết!”
Mười ngàn bộ binh gầm thét, giáo dài quét ngang, khí tức xuất khiếu cảnh không ngớt không dứt.
Như biến thành một dải cầu vồng, tựa hồ muốn xuyên qua cả mặt trời.
Tài năng lộ rõ, hung hăng đâm vào bàn cờ, tựa như muốn chia năm xẻ bảy bàn cờ ra.
Thiếu niên nhẹ cười.
Quân cờ nắm trong tay từ từ rơi xuống, quân trắng áp quân đen, ngón giữa vừa ấn vừa đẩy về phía trước.
BA~!
Hí khúc Liên Hoa Lạc trong nháy mắt.
Có linh áp đột khởi
Thiên bội linh áp, như hóa thành một trận gió mưa, núi sông nổ vang.
Giống như một cơn gió nhẹ thoảng qua.
Mười ngàn xuất khiếu cảnh thượng giới, đúng vào một khắc gió nhẹ thổi qua, tựa như thân hình mỗi người đều run nhẹ, nổ tung thành từng đám từng đám huyết vụ!
Bộ giáp thanh đồng cũng bị áp lực đáng sợ đột nhiên nghiền sắt vụn!
Những người này đều là xuất khiếu cảnh, còn chưa ngưng tụ ra nguyên thần.
Vì vậy mà, từng đạo hồn phách thê lương rú thảm.
Trong Hư Vô Thiên tràn ngập gió tanh mưa máu.
Mười ngàn bộ binh, ở giữa hí khúc Liên Hoa Lạc, nháy mắt bị diệt!
Lục Phiên ngẩng đầu, nhìn hết thảy những thứ này, mềm mỏng cười lên.
Một tay kéo tay áo, một tay hướng về phía những oan hồn trôi nổi kia ra một chiêu.
Tựa như ngắt lấy một miếng trà đầu xuân.
Ném về hướng Ngũ Hoàng!
Rầm ầm ầm!
Từng đạo từng đạo linh hồn hóa thành lưu quang, bị lực hấp dẫn đáng sợ hấp thu, rơi vào Ngũ Hoàng.
Rơi vào Ngũ Hoàng.
Cửu ngục bí cảnh hiện ra.
Từng cổng thành sừng sững, sau cổng thành có những bóng người cao lớn đang trợn mắt trừng trừng như kim cang.
Những sợi xích lạnh lẽo va chạm xé nát những linh hồn rơi vào Ngũ Hoàng.
Bang bang bang!
Vô số linh hồn hóa thành mảnh vỡ linh hồn, rải rác khắp đất Ngũ Hoàng.
Dường như được biến thành chất dinh dưỡng, tăng sức mạnh cho sinh linh Ngũ Hoàng.
Cho dù là đang giết địch, Lục Phiên cũng không quên vì Ngũ Hoàng trở nên mạnh mẽ mà lao tâm lao lực.
Thế gian yên tĩnh.
Thánh chủ Ngũ Hoàng, quả nhiên không tầm thường.
Đây thế nhưng chính là đại quân chinh phạt thánh tộc lãnh khốc vô tình của thượng giới.
Thế nhưng thánh chủ Ngũ Hoàng, lại có thể ngồi ngay ngắn trên lầu các, dùng hí khúc Lạc Hoa Liên dịch chuyển phong vân.
Giữa đàm tiếu, tường lỗ tan thành mây khói.
Chiến trường huyết sắc.
Người tu hành Ngũ Hoàng nhìn đến hoa mắt mê thần.
Đây chính là Lục thiếu chủ, đây chính là Bạch Ngọc Kinh!
Là người đứng đầu đương thời Ngũ Hoàng!
Bên dưới.
Giang Li kích động, hắn không biết từ lúc nào đã khác lên ngân giáp, thứ tượng trưng cho chinh phạt.
Hắn chợt nắm tay.
“Giết!”
Một tiếng hô to.
Sau lưng, trăm ngàn thiết kỵ Đại Huyền thần triều cùng đều theo sau cũng hô to theo!
“Giết!”
Tiếng hô chỉnh tề như một.
Đại quân chinh phạt thượng giới, khí thế hừng hực, thiết kỵ Đại Huyền bị chấn nhiếp, đây bị coi là sự sỉ nhục!
Lục thiếu chủ đã vì bọn họ mà thắng lấy khí thế trở về, cho nên bọn họ không thể lại thua khí thế.
Cho dù bọn họ đối với đại quân chinh phạt thượng giới, chẳng qua chỉ là một đàn kiến hôi, nhưng mà……kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi!
“Cung binh!”
Mười ngàn bộ binh xuất khiếu cảnh bị một mình Lục Phiên giết chết toàn bộ.
Một màn này, xác thực có phần rung động.
Cho dùng là người lĩnh quân trong đại quân chinh phạt cũng trầm mặc rất lâu.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, có một tiếng gào thét càng đáng sợ truyền ra.
XIU XIU XIU!
Từng vị từng vị cung binh lưng đeo đại cung thánh giai pháp khí, đôi mắt sắc bén như chim ưng, rực rỡ đến chói mắt.
Bọn họ buông dây cung đang kéo.
Vào khoảnh khắc thánh giai trường cung, bắn ra hòa qua lóa mắt.
Vô số lưu quang xé nát bầu trời.
Tựa như những ngôi sao trên bầu trời xoẹt qua, tạo thành con sông lớn.
Ngân hà mờ ảo rơi trên trời cao!
Năng lượng bên ngoài bầu trời Ngũ Hoàng lúc này dường như bị rút cạn, hư không dường như vỡ tan!
Chiến trường huyết sắc.
Tề Lục Giáp hai mắt đỏ ngầu.
Đuổi tận giết tuyệt, không lưu lại đường sống!
Thân hình hắn ta đang run rẩy, đó là tức giận mà run, trong Hư Vô Thiên xuất hiện một cao võ thế giới khó đến nhường nào cơ chứ?
Mà khắp nơi đều đuổi tận giết tuyệt, thậm chí đến cả thượng giới cũng phái binh chinh phạt, cho dù là đại quân chinh phạt thượng giới, có khả năng rất lớn là vì cổ mộ của huyết y tướng quân Cố Mang Nhiên.
Thế nhưng, đạp đổ Ngũ Hoàng, cũng là mục đích của bọn họ.
“Hư Vô Thiên đã xuống dốc vô số năm tháng như vậy rồi, tại sao vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt cơ chứ?”
Tề Lục Giáp không hiểu, mà hắn ta cũng chẳng cam lòng.
Ban đầu hắn gầy dựng cao võ, chịu vô số ánh mắt khinh thường cùng sự chế nhạo, nhận lấy biết bao nhiêu sự cản trở mà thất bại, hắn ta không oán hận, cũng chưa từng oán hận, hắn ta thừa nhận bản thân không đủ năng lực.
Nhưng, Ngũ Hoàng đã thành công gia nhập cao võ, thậm chí bây giờ còn thành cao võ cấp thất diễn, vậy mà thượng giới lại muốn san bằng Ngũ Hoàng.
Hắn ta vẫn luôn sợ đầu sợ đuôi, luôn muốn để Ngũ Hoàng hèn mọn mà phát triển tiếp.
Mà hôm nay hắn ta hiểu rồi……
Lục thiếu chủ đúng rồi.
Sợ đầu lo cuối không cách nào thay đổi được hết thảy, người lấn át ngươi, vẫn sẽ lấn tới như cũ!
Duy chỉ có phản kháng, duy chỉ có đánh lại bọn hắn thất đau, mới giành được sự tôn trọng, mới giành được thời gian nghỉ ngơi!
Tề Lục Giáp hít một hơi thật sâu, đôi mắt đục ngầu già nua từ từ nhắm lại.
Lần nữa mở mắt ra.
Ánh mắt từng sợ hãi rụt rè, vậy mà lại như mây bay tản hết, trong mắt tràn ngập sát ý!
Hàng ngàn mũi tên xẹt qua, dường như bay thẳng xuống.
Hư vô dường như cũng bị xé nát.
Cự kình dưới thân phát ra tiếng gầm rú hoảng sợ.
Lục Phiên giơ tay lên, từ từ khẽ vuốt.
Cự kình lại bình tĩnh trở lại.
Lục Phiên một lần nữa từ trong hộp cờ kẹp lấy một quân cờ, động tác nước chảy mây trôi, cầm quân cờ, cánh tay vung thành đường cong.
BA~!
Rơi trên bàn cờ.
Áp lực khủng bố giống như đè sông áp núi.
Những mũi tên bắn ra, ngay tại thời điểm ép sát đến cự kình.
Thì nhao nhao rủ xuống……
Giống như một dòng sông chảy xiết, đột ngột chuyển hướng, từng cái từng cái rơi xuống hư không!
Tuy rằng tiếng nổ vang không dứt, nhưng lại không cách nào mảy may tổn thương đến Lục Phiên cùng Ngũ Hoàng chút nào.
Thậm chí rơi xuống vực thẳm của hư vô, biến mất không bóng dáng.
Gặp chiêu phá chiêu.
Nhẹ nhàng thoải mái.
……
Bạn cần đăng nhập để bình luận