Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1337: Việc làm của người đọc sách sao có thể gọi là trộm (1)

1226 chữ
Thiên Hư công tử nhảy lên chiếc ghế kiệu được bốn nữ tỳ xinh đẹp nâng rồi đi sâu vào trong Cung điện Thiên Hư và biến mất.
Chỉ còn lại Triệu Khánh Chi quỳ một gối bên ngoài Cung điện Thiên Hư, tóc tai bù xù và vẻ mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Ở trên Cửu Thiên, ba người Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đạo và Nghê Xuân Thu cũng không nói gì. Bọn họ cũng không thừa cơ hãm hại với Triệu Khánh Chi có tâm trạng hơi sụp đổ lúc này, nhưng bọn họ cũng không có lựa lời khuyên bảo.
Người trẻ tuổi có thể ngông cuồng nhưng ngông cuồng phải có mực độ.
Những người tu luyện nổi tiếng từ xưa như Thiên Hư công tử từ thời Ngũ Hoàng Trung Võ đến thời Ngũ Hoàng Tiên Võ như bây giờ thì đó là thành viên cũ, tóm lại, những người như Thiên Hư, những cú đánh mà hắn phải chịu trong quá trình tu hành còn nhiều hơn cả cơm mà Triệu Khánh Chi ăn. Đừng xem thường bất kỳ lão già nào, mỗi người đều có sự kiên trì đặc biệt trong việc tu hành của
Bên ngoài cung điện Thiên Hư, những cường giả xem náo nhiệt cũng dần dần rời đi.
Triệu Khánh Chi tam hoàng tử của Đại Huyền thần triều đã có điểm dừng đầu tiên trên con đường bất khả chiến bại, tin tức về việc hắn thất bại trong việc thách thức cung chủ cũ của cung điện Thiên Hư rất nhanh ở trong thiên cơ các lan truyền khắp thiên hạ.
Thiên hư các được xem là thế lực thần bí nhất trong Ngũ Hoàng, cho dù là cường giả Kim tiên cũng không dám đi chọc giận, bởi vì, người ta đồn rằng Thiên Hư các chính là thế lực dưới trướng của Bạch Ngọc Kinh.
Tin tức về Triệu Khánh Chi lan truyền, ngay cả đương kim hoàng đế Đại Huyền cũng không chọn cách dập tắt tin tức.
Suy cho cùng, Thiên hư các không dây vào được.
Vì thế mà Triệu Khánh Chi đột nhiên trở thành trò cười giữ những người tu hành trong thiên hạ, mọi người đều nhắc đến chuyện này khi trò chuyện.
Triệu Khánh Chi đứng bên ngoài Cung điện Thiên Hư ba ngày ba đêm, suy ngẫm về bản thân. Sự mạnh mẽ của Thiên Hư công tử khiến hắn nhận ra sự thiếu sót của bản thân.
Mà sự kiêu ngạo trước khi thách đấu của hắn và sự cô đơn sau khi thất bại của hắn hình thành sự tương phản rõ rệt.
Mưa ào ào xuống.
Mưa như trút nước cuốn bùn vàng khắp mặt đất, khiên bùn vàng bắn tung tóe và làm vấy bẩn áo giáp vàng của Triệu Khánh Chi.
“Không cần so với Lục thiếu chủ, vốn dĩ ngươi không biết hắn mạnh đến thế nào đâu”
Thiên Hư công tử ngồi thẳng trên ghế kiệu, lời nói bình tĩnh giống như một nhát búa nặng nề tàn nhẫn đánh vào ngực hắn.
Triệu Khánh Chi luôn khoe khoang mình là một người tu hành cùng cấp bậc với Bạch Ngọc Kinh và Lục Bình An, thiêu tư của hắn rất yêu nghiệt, thầy Sài Phong Thiên đế của hắn thậm chí còn khen ngợi hắn có thiên tư đại la, vì thế mà hắn vẫn luôn nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, bài học lần này khiến hắn hơn bối rối.
“Lục thiếu chủ… thực sự mạnh như vậy sao?”
Triệu Khánh Chi hít một hơi thật sâu, uy áp quanh người rung động, cơn mưa bay khắp bầu trời nổ tung.
Áo giáp vàng rực rỡ, Triệu Khánh Chi rời khỏi Cung điện Thiên Hư với kim thương trên lưng. Một thái giám mặc áo mãng bào màu trắng từ trên trời xuống rồi xuất hiện trước mặt Triệu Khánh Chi giống như đang dịch chuyển tức thời.
“Tam hoàng tử, bệ hạ triệu người về triều”
Thái giám nói.
“Ta không trở về, ta muốn đi tìm một đáp án.
Triệu Khánh Chi lắc đầu, vuốt vuốt mái tóc rối bù, nhặt chiếc mũ giáp màu vàng rơi trên mặt đất
Sau đó, hắn bước một nước rời khỏi giống như một khẩu đại bác bắn ra và biến mất trong chớp
Thái giám thở dài, chắp tay đi về phía Thiên Hư cung, sau đó đi theo bước chân của Triệu Khánh
Chi.
Tuy nhiên, dần dần, thái giám cảm thấy trong lòng có chút hoảng sợ.
Bởi vì, hắn phát hiện hướng đi của Triệu Khánh Chi đang đi không phải ở Ngũ Hoàng đại lục, mà là… hướng về biển cả vô biên.
“Ôi, Tam hoàng tử, ngươi đây là muốn đi nơi nào vậy?”
Thái giám vội vàng hỏi.
“Ta muốn đi tìm Bạch Ngọc Kinh, ta muốn xem phong thái thực sự của Lục thiếu chủ”
Triệu Khánh Chi nói với vẻ quyết tâm.
Thái giám nghe vậy, giơ tay che tim, vẻ mặt gần như méo mó.
Tam hoàng tử…ngươi đây là đang muốn gây rắc rối đấy.
Truyền thuyết về Bạch Ngọc Kinh thì ai mà không biết chứ
Mà trong giới tu hành, không ai biết Lục thiếu chủ Bạch Ngọc Kinh hẹp hòi như thế nào, nếu như ngươi đắc tội Lục thiếu chủ thì e rằng sẽ khiến toàn bộ Đại Huyền thần triều đều sẽ bị chôn vùi cùng hắn.
Thái giám thấy không thuyết phục được Triệu Khánh Chi, cũng không dám đuổi theo nữa, quay người vội vàng quay về Đại Huyền thần triều.
Triệu Khánh Chi bay nhanh trên hãn hải ba ngày ba đêm, nhưng hắn không tìm thấy vị trí của Bạch Ngọc Kinh.
Có tin đồn rằng Bạch Ngọc Kinh là một hòn đảo, một hòn đảo thần bí khó lường.
Nguyên thần của Triệu Khánh Chi quét qua, cố gắng tìm kiếm, nhưng cho dù chân trời góc biển cũng không tìm được.
Điều này khiến Triệu Khánh Chi có chút mờ mịt.
Đột nhiên, Triệu Khánh Chi ở trên hãn hải nhìn thấy một thiếu niên mặc áo trắng dẫn theo một số thiếu niên của hải tộc, ngồi xếp bằng trên lưng một con rùa giống như ngọn núi nhỏ, từ từ đến. “Hải tộc?”
Vẻ mặt của Triệu Khánh Chi hơi thay đổi.
Mà thiếu niên mặc áo sơ mi trắng hiển nhiên sớm đã cảm nhận được bóng dáng của Triệu Khánh
Nhìn thấy Triệu Khánh Chi đi đến, không khỏi mỉm cười vẫy tay áo.
Một mảnh nước biển bay vút lên trời biến thành một tấm màn biển, tấm màn ngăn cản Triệu Khánh Chi, Triệu Khánh Chi cau mày nâng kim thương lên với hàng ngàn mũi thương.
Tuy nhiên, ngay cả khi tu vi Huyền Tiên của hắn thi triển đến đỉnh phong thì hắn thậm chí không thể đâm một lỗ trên tấm màn.
“Ngươi muốn tìm Bạch Ngọc Kinh?”
Một giọng nói nhàn nhạt phát ra từ miệng thiếu niên mặc áo trắng.
Triệu Khánh Chi thu hồi trường thương, hắn hiểu rõ thiếu niên áo trắng trước mặt nhất định là một kim tiên mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận