Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 229: Đại Chu vô đạo, phải trừng phạt. (2)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Phương pháp tu hành sâu như biển rộng, càng tìm tòi, thì sẽ càng hiểu ra, con đường tu hành. . . Dài đằng đẵng, xa xôi khó đi.
Tu hành đến cực hạn, phải chăng có thể đi lên chín tầng trời chiến đấu với tiên nhân?
“Cảnh giới hiện tại của Lục Bình An là gì? Thiên Tỏa cảnh sao?”
Nhớ tới Lục Phiên thần bí khó lường, Bá Vương luôn cảm thấy sự mãnh mẽ của đối phương đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Hắn lại cầm thẻ trẻ do Thiên Cơ các đưa tin lên, nội dung trên thẻ tre này đã rút gọn rất nhiều, điểm chính là muốn truyền bá phương pháp tu hành.
“Bạch Ngọc Kinh muốn . . Truyền đạo cho thiên hạ sao?”
“Thời đại tu hành giả đã tới.”
Trong khi Bá Vương đang trầm trồ về tác phẩm to lớn của Bạch Ngọc Kinh.
Võ tướng Hứa Sở vội vàng từ phía ngoài đi vào.
“Thái Thú! Có việc lớn xảy ra!”
Hứa Sở đi tới phía trước Bá Vương.
“Giang Li bị tống giam, phu tử của Nho giáo chết trận tại Đông Dương quận, nho sinh trong thiên hạ giận dữ, nho sinh gặp tai kiếp tại Đế Kinh, gần ngàn vị nho sinh bị Vũ Văn Tú sai Hắc Long vệ đồ sát hết thảy. . .”
Hứa Sở vội vàng nói tin tình báo ra.
Phu tử chết, nho sinh khó khăn, đây quả thực là cơn hạo kiếp đối với Nho giáo.
Trong trận hạo kiếp này, Nho giáo hầu như đã bị trọng thương.
Bá Vương nghe vậy, đôi mắt co rụt lại.
“Đại Chu triều dùng Nho giáo lập triều, mỗi khi gặp phong ba sóng gió, đều nhờ có Giang Li và Khổng Tu chống đỡ. . . Vậy mà bây giờ Giang Li bị giam, Khổng Tu chết trận, Đại Chu còn lại gì?”
“Hắc Long vệ? A. . . Một đám rác rưởi mà thôi.”
Bá Vương đứng lên, thân thể khôi ngô tỏa ra lực áp bách đáng sợ.
Cái chết của phu tử hắn cũng không ngờ tới.
Thế nhưng hắn lại rất kính nể, chỉ dùng thân thể phàm nhân lại có thể đánh trọng thương một vị tu hành giả mạnh ngang với Phật tăng.
Đây là kẻ mạnh như thế nào?
“Nho giáo Khổng Tu. . .”
Bá Vương hít sâu một hơi.
Hắn bỗng nghĩ, nếu như Vũ Văn Tú không làm cho Khổng Tu thất vọng, không rời khỏi Đế Kinh đi về phía đông, không chết trận tại Đông Dương quận.
Có lẽ, sát chiều này của Khổng Tu, chính là chuẩn bị để dành cho hắn.
Dù sao thì Bá Vương đã từng là người mạnh nhất thiên hạ, là người làm cho Khổng Tu kiêng kỵ nhất.
Bởi vì sự xuất hiện của tu hành giả, bởi vì Ngũ Hồ loạn Chu ngoài ý muốn, đã làm cho kế hoạch của Khổng Tu bị rối loạn.
“Phàm nhân chiến đấu với Thể Tàng. . .”
“Hạng Thiếu Vân ta, nguyện gọi ngươi là phàm nhân mạnh nhất.”
Bá Vương nhìn nước sông Đông Diễn chảy siết, nói.
Dùng thân thể phàm nhân chém giết Thể Tàng, cho dù là hắn cũng không làm được.
Bởi vì làm không được, cho nên, hắn kính nể.
Hạng Thiếu Vân, chỉ phục cường giả.
Hứa Sở nhìn bóng lưng cường tráng của Bá Vương, đưa tay lên trước ngực, nói: “Thái Thú. . . Còn một việc nữa.”
“Nói.”
Bá Vương nói.
“Trinh thám tại Bắc Quận truyền tin tức về, nói, Bắc Quận Thái Thú Đạm Đài Huyền, dự định nửa tháng sau tại Thái lĩnh Vấn Thiên phong, tế thiên ở trước Long Môn.”
“Trong Bắc Quận có lưu truyền tin tức, Đạm Đài Huyền muốn thoát ly khỏi Đại Chu, tự lập làm vương, quốc hiệu, Đại Huyền.”
Hứa Sở nói: “Tuy nhiên tin tức này còn chưa được chứng thực.”
Bá Vương nghe Hứa Sở nói xong, thân thể chấn động.
Sau đó, Bá Vương cười to.
“Thật thú vị.”
“Đại Chu bất nhân, nếu Bắc Quận muốn lập Đại Huyền vương quốc, Tây Quận. . . Sao có thể lạc hậu!”
Bá Vương nói.
Thanh âm của hắn chấn động nước sông, sau lưng Hứa Sở nghe vậy toàn thân run lên, sắc mặt đỏ bừng.
. . .
Đế Kinh.
Địa lao.
Lão thái giám rời khỏi địa lao , lên xe ngựa, nhanh chóng rời đi.
Bên trong địa lao, Giang Li ngồi xếp bằng trên giường.
Hắn nghĩ về cuộc trò chuyện với lão thái giám.
Hắn cho rằng lão thái giám tới gặp hắn, là để thuyết phục hắn, thế nhưng, không nghĩ tới, lão thái giám lại nói rất nhiều sự tình không liên quan với hắn.
Dựa vào vách phòng giam, giọng nói the thé, nói rất nhiều chuyện với người xa lạ.
Lão thái giám nói về chuyện của Tiên Hoàng và Vũ Văn Tú khi còn bé.
Lão thái giám nhìn Vũ Văn Tú lớn lên, cũng tận mắt chứng kiến Vũ Văn Tú từ một tiểu hoàng đế non nớt hồ đồ, từng bước một trưởng thành tới bây giờ.
Giang Li không nói gì thêm, chỉ yên lặng lắng nghe.
Lão thái giám nói rất nhiều việc vặt, đều liên quan tới Vũ Văn Tú, việc này khiến Giang Li có chút kinh ngạc.
Tuy nhiên, tuy hắn kinh ngạc nhưng đồng thời cũng hiểu rõ.
Lão thái giám coi hắn là đối tượng để thổ lộ hết tâm sự của mình.
Sau khi nói xong.
Lão thái giám mới nhìn về phía Giang Li, nói: “Giang tướng quân, nếu có thể trốn, vậy mau trốn đi. . .”
“Bệ hạ, đã không còn là bệ hạ của trước kia, mạng người đối với hắn giống như cỏ rác.”
“Ngươi không đáng phải chết vô ích tại phòng giam này.”
Lão thái giám nói.
Sau đó, lão thái giám nhét vào tay Giang Li một tờ giấy đã được vo tròn, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng giam, ra khỏi địa lao, trở về Tử Kim cung.
Ra khỏi phòng giam, lão thái giám lại trở về con người bình thường của hắn, trầm mặc ít nói.
Trong địa lao.
Giang Li suy tư rất lâu, hắn nhìn qua đồ vật mà lão thái giám đưa cho hắn.
Sau khi mở tờ giấy ra, hắn thấy trên trang giấy ghi lại là một phương pháp tu hành.
Giang Li ngẩng đầu lên, dù trong nhà giam âm u ẩm ướt không thể thấy rõ phía được ánh trăng ánh sao sáng bên ngoài, tuy nhiên, trong lúc mơ hồ, Giang Li lại cảm giác được, một cơn bão đang tới gần.
. . .
Thời gian nửa tháng.
Rất nhanh đã trôi qua.
Nửa tháng này, giang hồ nhận được phương pháp tu hành từ Bạch Ngọc Kinh, dường như tiến vào trạng thái toàn dân tu luyện.
Rất nhiều thế lực trên giang hồ, căn cứ vào phương pháp tu hành này, kết hợp với Bàn Huyết thuật trước đây, sáng chế ra công pháp tu hành thích hợp với bọn hắn.
Giúp cho tốc độ tu hành của bọn hắn tăng lên.
Giang hồ hiện tại, nhất đoạn nhị đoạn Khí Đan chỉ xem như là cơ sở, sự kiện thiên địa dị biến vừa qua đi, rất nhiều người đều đã có linh khí trong cơ thể.
Mà trên tứ hay ngũ đoạn Khí Đan, mới tính được là cao thủ.
Còn bát hay cửu đoạn Khí Đan, thậm chí là Khí Đan đỉnh phong, trong giang hồ đã được coi là cao thủ cao cấp nhất, còn Thể Tàng cảnh, trên giang hồ bây giờ vẫn chưa có.
Bởi vì số lượng tu hành giả nhiều nên trong giang hồ cũng xuất hiện rất nhiều thiên tài.
Thiên phú phân chia rất đơn giản , dựa theo dung lượng của linh khí trong đan điền mà tính.
Người bình thường nhiều nhất có thể chứa được chín sợi linh khí.
Vượt qua chín sợi đều có thể gọi là thiên tài.
Trong giang hồ có một môn phái nho nhỏ, sinh ra một vị thiên tài yêu nghiệt, khí đan có thể chứa tới mười tám sợi linh khí.
Tin tức truyền ra.
Các môn phái đều điên cuồng gặp gỡ người này, nhưng người này bởi vì trong lòng cảm tạ ân huệ của môn phái nên không muốn rời đi.
Nhưng mà, hắn lại mang tới tai họa ngập đầu cho môn phái của mình, trong vòng một đêm, môn phái này bị tàn sát sạch sẽ.
Chưởng môn phái vì xả thân bảo vệ vị thiên tài này trốn đi trong đêm, cuối cùng chết thảm.
Một môn phái đã từng hung thịnh, bây giờ chỉ còn lại một mình hắn.
Dưới bầu trời đầy sao, vị thiên tài này khóc to, hắn nhớ tới lời của thiếu chủ Bạch Ngọc Kinh từng nói, thế giới của tu hành giả tàn khốc hơn giang hồ phàm nhân rất nhiều.
Bây giờ, hắn đã biết.
Vị thiên tài này bị đuổi giết đã vài ngày.
Tại một tòa đạo quan cũ nát đầy tuyết bên ngoài Đế Kinh, hắn được một vị thư sinh quần áo tả tơi điên điên khùng khùng cứu thoát, những kẻ truy sát hắn bị thư sinh quát một tiếng, ngũ tạng chấn động vỡ nát mà chết.
Vị thiên tài này khiếp sợ không thôi.
Mà thư sinh kia sau khi đánh chết những người này, lại cười lớn, dưới trời tuyết lớn, thân người lắc lư, dần dần đi xa trong trời tuyết mịt mù.
Thiên tài lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
Sau này, thiên tài này gia nhập môn phái của thư sinh điên.
Đó là một môn phái vừa mới sáng lập không lâu, thậm chí còn chưa có tên, ít nhất, vị thiên tài này chưa từng nghe thư sinh điên đề cập đến tên của môn phái.
Mãi đến một ngày, điên thư sinh say rượu, mê sảng nói ra, vị thiên tài này mới biết, môn phái này gọi là. . .
Hạo Nhiên tông.
. . .
Nửa tháng.
Đại Chu phát sinh biến hóa to lớn, sự kiện Ngũ Hồ loạn Chu kết thúc, man di thương vong thảm trọng, đều đã rút lui.
Một tin tức truyền ra làm thế nhân rung động.
Bắc Quận Đạm Đài Huyền, chiêu cáo thiên hạ, tại Thái lĩnh Vấn Thiên phong, ở trước Thanh Long Long Môn bố trí đàn tế Thiên.
Dưới sự chứng kiến từ Thiên Cơ các Các chủ Lữ Động Huyền, lập tân triều, quốc hiệu Đại Huyền.
Đến lúc này, Đại Huyền quốc được thành lập.
Trong mười ba quận, có bốn năm cái quận lớn liên tục hưởng ứng lời hiệu triệu, gia nhập Đại Huyền quốc.
Bắc Huyền vương Đạm Đài Huyền, giơ tay lên hô lớn.
Xuất binh chinh phạt xung quanh.
Bởi vì Đại Chu trong thời điểm Ngũ Hồ xâm lược không chịu xuất binh cứu giúp, lại thêm chuyện phu tử ngã xuống, nho sinh bị đồ sát.
Thiên hạ lúc này bỗng nhiên bị bao phủ bởi một cơn bão lớn.
Đạm Đài Huyền chỉ huy Đại Huyền thiết kỵ, giống như mãnh hổ, từ phương bắc tiến lên, thế như chẻ tre.
Sau khi Đạm Đài Huyền lập quốc không lâu.
Tây Quận Bá Vương, cũng chiêu cáo thiên hạ.
“Từ đây Tây Quận lập Tây Lương quốc!”
Bá Vương vung trường phủ trong tay lên, bá khí tung hoành, giọng nói hào hung vang lên.
“Đại Chu vô đạo, phải trừng phạt.”
Tây Lương thiết kỵ như dòng nước lũ ầm ầm tiến lên, tiến về Đế Kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận