Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 613: Mộ táng của Đại Đế cổ đại! (1)

Dịch: Mèo Rừng
Xảy ra chuyện!
Xảy ra chuyện lớn!
Tề Lục Giáp cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hắn khẽ run rẩy nhìn lực lượng bảo hộ thế giới đang không ngừng tróc ra ở xung quanh Ngũ Hoàng đại lục.
Dựa theo dự tính ban đầu, lực lượng sụp đổ thế giới phải ít nhất một tháng, nhiều thì một năm, mới hoàn toàn sụp đổ, thậm chí duy trì mấy năm cũng có thể.
Tuy nhiên, hiện tại xem ra, đại khái không đến mười ngày, lực lượng bảo hộ thế giới liền sẽ triệt để tan biến.
Tân sinh cao võ, Ngũ Hoàng, giống như là một mỹ nhân bị lột sạch quần áo ra, triệt để khỏa thân ở trước mắt rất nhiều thế giới cao võ.
Tôn giả Phật giới cao võ, có thể tùy tiện giáng lâm.
Các Thánh Chủ thánh địa, chỉ cần ẩn nấp khỏi lực lượng quy tắc của Hư Vô Thiên, cũng có thể tùy tiện giáng lâm.
Đây sẽ là một trận tai ách đáng sợ!
Dù sao Tề Lục Giáp cũng là người có kinh nghiệm. Đã từng chế tạo ra thế giới cao võ, tuy thất bại, thế nhưng, lý luận cùng tri thức vẫn rất thâm hậu.
“Thông thường, trong quá trình thế giới đang diễn hóa thành cao võ, bá chủ vị diện sẽ không dễ dàng rời khỏi thế giới, một khi rời đi, sẽ xuất hiện loại tình huống như hiện tại.”
“Cho nên, đến cùng Lục công tử đi nơi nào?”
Tề Lục Giáp hít sâu một hơi, có hơi lo lắng.
Hắn không muốn nhìn cao võ tân sinh của Hư Vô Thiên, cứ như vậy bị hủy diệt.
Áo bào bồng bềnh.
Thân thể hạ xuống Hãn Hải.
Trên mặt biển, mọi người kết thúc việc luyện tập cùng với nhóm Thánh tử Thánh nữ, nghi hoặc nhìn Tề Lục Giáp.
“Tiền bối, xảy ra chuyện gì?”
Thân thể khôi ngô của Bá Vương, quấn quanh lấy ma khí dày đặc, mang rìu cùng lá chắn, hỏi.
“Không sao, tạm thời chưa có nguy cơ qua lớn.”
“Các ngươi tiếp tục tu hành.”
Tề Lục Giáp kiềm nén cảm xúc, không có nói tình hinh thực tế cho mọi người.
Bên trong Băng Tháp.
Ánh mắt của tên Thánh tử khôi ngô ngồi trên lưng mãnh cầm sáng lên, hắn tựa hồ cảm ứng được gì đó.
Hắn một mực không có dị động, cũng không giãy dụa, phản kháng.
Mặc dù hắn không quen việc trở thành tù nhân, thế nhưng, hắn biết rõ, một khi hắn lựa chọn giãy dụa, rất có thể sẽ khiến cho vị cực kỳ kinh khủng kia chú ý, sau đó giết chết.
Cho nên, vào lúc này, hắn còn không bằng kiềm chế, lẳng lặng chờ đợi cơ hội.
Chờ đợi một cơ hội được cứu.
Chờ đợi Thánh Chủ thánh địa tới cứu hắn.
Mà hiện giờ, hắn chờ được thời cơ cùng cô hội này.
Thánh tử Thanh Linh cùng Thánh tử khôi ngô liếc nhau một cái, tựa hồ hắn cũng nghĩ đến điều gì đó.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
. . .
Đến cùng Lục Phiên đi nơi nào?
Lệnh bài không tên kia rốt cuộc là gì?
Thế nhân căn bản không biết.
Thậm chí, kể cả bản thân Lục Phiên cũng không nghi hoặc cùng mơ hồ.
Lệnh bài không tên này, đến cùng đưa hắn tới nơi nào?
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang đáng sợ cùng cảm giác bị xé rách từ từ yên tĩnh lại, tựa như một cái vòng xoáy bị hao hết năng lượng.
Nguyên Thần của Lục Phiên dần dần trở nên rõ ràng.
Hắn ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, bạch y phấp phới.
Lục Phiên chậm rãi mở mắt ra.
Trước người hắn, lệnh bài tản ra hào quang trôi lơ lửng, tuy nhiên, lệnh bài vốn dĩ giản dị tự nhiên, bình thường không có gì lạ. Thì vào lúc này, lại dường như trở thành bảo vật đỉnh cấp.
“Hút một trăm tia linh khí của bản công tử, hút đủ rồi nhỉ.”
Lục Phiên nhìn lệnh bài này, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Giờ khắc này, hắn mới có tâm tư ngắm nhìn bốn phía.
Hắn rời khỏi Hư Vô Thiên rồi?
Hình như cũng không, Lục Phiên có thể cảm ứng được, xung quanh vẫn như cũ là khí thế Hư Vô.
Tuy nhiên, khoảng cách Ngũ Hoàng lại rất xa, có lẽ, nơi này là một góc vắng vẻ nào đó của Hư Vô Thiên.
Thứ hắn giẫm dưới chân chính là một lục địa kiên cố.
Nhìn ra bốn phía, là một khối đại lục hoàn toàn tĩnh mịch khô bại, phía trên đại lục là sườn đất núi non liên miên bất tuyệt. Có lẽ ở năm tháng dài đằng đẵng trước kia, sườn đất núi non này là một mảnh rừng cây nguyên thủy rậm rạp.
“Nơi kia là đâu?”
Lục Phiên tò mò.
Xem hình dáng, thì đây giống như là một khối đại lục chết, còn về trước kia đại lục này có cấp độ gì thì không biết được.
Ánh mắt của Lục Phiên quét ngang qua, phát hiện đại lục này vô cùng rộng lớn cùng bao la, ít nhất, lúc trước khi chết, đại lục này hẳn là rất mạnh mẽ.
Ít nhất có cấp độ đỉnh cấp trung võ.
Đương nhiên, đỉnh cấp trung võ, hiện tại ở trong mắt Lục Phiên chả là cái gì cả.
Dù sao hắn cũng là bá chủ vị diện của thế giới cao võ.
“Mang ta đến đây, là bởi vì ta kích hoạt lệnh bài sao?”
Lục Phiên suy tư.
Nguyên Thần rung động, đánh vào lệnh bài.
Ông…
Lệnh bài bắt đầu khuếch tán ra gợn sóng huyền bí.
Sau đó hóa thành một đường lưu quang, nhanh chóng rời đi.
Oanh!
Lệnh bài phóng xuất ra lực lượng vô cùng đáng sợ, đá vụn bay tán loạn, đại địa hầu như một xé ra một khe rãnh đáng sợ.
Ngón tay của Lục Phiên gõ nhẹ trên tay vịn xe lăn, Nguyên Thần khẽ động, thi triển ra thân pháp lôi động.
Hóa thành lôi đình, truy đuổi lệnh bài.
Sau khi Lục Phiên tan biến không lâu.
Nơi này, có gợn sóng không gian mạnh mẽ khuếch tán ra.
Sau đó, tựa hồ có bạch quang rơi xuống từ đường chân trời.
Rầm rầm rầm!
Lục địa cô quạnh, bị tạc ra cái hố sâu này đến hố sâu khác.
Ánh sáng thu lại, hiện ra cảnh tượng để cho trong lòng người ta rung động cùng run rẩy.
Có một chiếc chiến thuyền khổng lồ hoành không, xuất hiện phía sau bạch quang, rơi vào trên đại lục tĩnh lặng, không thích hợp chút nào cả.
Mà cách chiến thuyền không xa, bạch quang tán đi, vậy mà có chiến xa rong ruổi, trên chiến xa có bóng người tản ra khí thế cường đại.
Có mãnh cầm giương cánh mấy trăm dặm, trên lưng có bóng người ngồi ngay ngắn.
Đằng sau bạch quang, vậy mà hiện lên lần lượt từng bóng người!
Những người này tựa hồ còn đang thích ứng với trạng thái hiện tại. Hình như vừa mới trải qua Dịch chuyển không gian, cho nên có chút không thích ứng.
Sau một hồi, bọn hắn mở mắt ra, trong đôi mắt có ‘thần mang chấn thế’.
Đại lục tĩnh lặng, tựa hồ cũng đang rung động, tiếng nổ vang đáng sợ cuộn trào, khung trời tựa như muốn sụp đổ!
Mỗi một khí thế của những người này đều nặng nề mà khủng bố.
Phía trên chiến thuyền, có một bóng người trung niên anh tuấn đi ra, đây là bóng người vô cùng vĩ đại. Hắn khoác giáp Lưu LY, đều đội mão tử kim, áo giáp trên người tản ra thần quang. Tuy chỉ tản ra khí thế, thế nhưng phảng phất làm cho hư vô vặn vẹo.
“Thánh Chủ của Bắc Cung thánh địa!”
Có người ngưng trọng lên tiếng, hiểu rõ thân phận của bóng người vĩ nhân này.
Bắc Cung Thánh Chủ đứng lặng trên chiến thuyền, ánh mắt quết ngang, có một loại cường đại cùng bễ nghễ thiên hạ.
Ánh mắt của hắn quét ngang. Thuận theo từng đường bạch quang tán đi, rất nhiều bóng người hiện lên, nhưng mà, thứ để cho Bắc Cung Thánh Chủ kinh ngạc cùng cười nhạo chính là… Những người này vậy mà đều bọc ở bên trong hắc bào hoặc là hôi* bào, sử dụng thủ đoạn để che đậy thân phận.
(Hôi bào: Áo bào xám)
Tới đoạt cơ duyên mà còn ẩn giấu khí thế cùng thân phận.
Chuột nhắt như vậy, có tư cách gì đoạt cơ duyên!?
Khí thế mạnh mẽ phun trào ra trên mảnh đại lục tĩnh lặng này, khiến cho mặt đất hầu như bị nổ tung.
Những người này có lẽ đều nhận biết nhau, đồng thời cũng vô cùng cảnh giác nhau.
Chính vì nhận biết, cho nên mới cảnh giác.
Chỉ chốc lát sau, gợn sóng Nguyên Thần mạnh mẽ khuếch tán ra khắp nơi, thậm chí mơ hồ có tiếng nổ tung.
“Nơi đây là Hư Vô Thiên!”
Có người nói.
“Quả nhiên là Hư Vô Thiên sao? Nghe đồn mộ táng của Đại Đế cổ đại tồn tại ở Hư Vô Thiên, mà lệnh bài này chính là chìa khóa mở ra mộ táng… Hiện tại chìa khóa dẫn dắt chúng ta đến tận nơi này, có lẽ… Mộ táng của Đại Đế sắp được mở ra? Dù cho không phải mộ táng của Đại Đế, cũng tất nhiên là mộ táng của tu sĩ đỉnh cấp thời thời thượng cổ.”
Không ít người hô hấp dồn dập.
“Tất nhiên là mộ táng Đại Đế mở ra, bằng không… Vì sao lệnh bài đã yên hơi lặng tiếng long đong vô số năm tháng lại đột nhiên bùng nổ thần quang, chỉ dẫn chúng ta đến nơi đây?”
Không ít người cười, trong nụ cười có vạn phần mong đợi.
Bắc Cung Thánh Chủ đứng lặng trên chiến thuyền, lạnh lùng quét nhìn, tay hắc lắc một cái, một tấm lệnh bài trôi nổi ở trước người hắn.
“Đại Đế cổ đại tượng trưng cho một thời đại, bên trong mộ táng của hắn hiển nhiên ẩn chứa cơ duyên vô thượng, thậm chí có truyền thừa của Đại Đế cổ đại, bản tọa… Tất nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận