Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 451: Lực lượng hỗn độn, phàm nhân tu tiên (1)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Lục Phiên nhìn phân thân ra đời.
Đây là do Phân Thân quả diễn hóa mà ra, hết sức thần kì.
Phân thân chi thuật, vốn là một môn thần thông, thế nhưng mượn nhờ ngoại vật cũng có thể đạt được đến trình độ này.
“Phân Thân quả. . . Bảo vật ở cao võ thế giới, độ trân quý ngang với Thiên Địa Huyền Hỏa, được sinh ra bởi Thiên giai linh thực ‘Thất Thải Bảo Thụ ‘, vạn năm kết một quả.”
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, cầm chén nhỏ trong tay, nhìn Lục Cửu Liên còn đang mơ màng, trong miệng hắn nỉ non.
Phân Thân quả là đẳng cấp gì, hệ thống không có cho đánh giá , tuy nhiên, thiên địa kỳ trân “Thất Thải Bảo Thụ” sinh ra Phân Thân quả lại là Thiên giai linh thực.
Thiên giai a, đây là Thiên giai bảo vật đầu tiên cho đến tận hôm nay mà Lục Phiên mới tiếp xúc được.
Thí Luyện tháp, Đạo bia đều chỉ là Địa giai mà thôi.
Thiên giai đến tột cùng thì mạnh như thế nào, Lục Phiên cũng rất khó tưởng tượng được.
Lục Cửu Liên xuất hiện, làm Tiểu Ứng Long choáng váng.
Nó tưởng mình đã làm gì có lỗi, không nghĩ tới bên trong bông hoa sen kia lại sinh ra một con người?
Bộ dáng của Lục Cửu Liên nhìn qua chỉ là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, môi hồng răng trắng, mang theo một sức sống mạnh mẽ từ tuổi trẻ.
Hắn hết sức tò mò với thế giới này.
Tiểu Ứng Long hạ xuống, bay ở trước mặt Lục Cửu Liên, trong đôi mắt Lục Cửu Liên mang theo sự hoảng hốt, giơ tay lên, thận trọng chạm nhẹ vào Tiểu Ứng Long.
Động tác này giống như là gãi ngứa làm Tiểu Ứng Long nhịn không được phát ra tiếng cười “Khanh khách”.
Sau đó, miệng cong lên.
Phun một dòng nước vào mặt Lục Cửu Liên, làm cho Lục Cửu Liên cười ra tiếng.
Trên Hồ Tâm đảo.
Ngưng Chiêu và Nghê Ngọc đang tìm hiểu đạo bia cũng đã bừng tỉnh, các nàng liếc nhau một cái, nhìn Lục Cửu Liên đang ngồi xếp bằng trên hoa sen.
Hai nàng nghi ngờ không thôi.
Người này. . . Là ai?
Lục Phiên vẫy vẫy tay gọi Lục Cửu Liên.
Hoa sen vốn đang phiêu đãng trên Bản Nguyên hồ, từ từ lướt tới trên trên Hồ Tâm đảo.
Lục Cửu Liên tò mò quan sát Hồ Tâm đảo, tựa như một đứa trẻ hiếu kì vừa mới sinh ra, hết thảy đối với hắn mà nói, đều vô cùng mới lạ.
Hắn mặc trang phục có hình hoa sen, đi chân đất, giẫm lên cỏ xanh.
Tia sét nổi lên.
Lục Phiên xuất hiện ở trước mặt Lục Cửu Liên.
Lục Cửu Liên nhìn Lục Phiên, mơ hồ cảm nhận được sự tương thông về huyết mạch, Lục Cửu Liên là phân thân của Lục Phiên, hai người có cùng một linh hồn.
Đối với Lục Cửu Liên, Lục Phiên dự định để hắn dùng thân thể phàm nhân bắt đầu tu hành, từ khí đan bắt đầu cho đến Thể Tàng, Thiên Tỏa, Nguyên Anh sau đó là Tam Thần cảnh.
Lục Phiên hi vọng Lục Cửu Liên có thể tu hành thay hắn, hoàn thiện sự cảm ngộ của hắn trên con đường tu hành.
Đương nhiên, nói Lục Cửu Liên là Lục Phiên kỳ thật cũng không phải.
Mặc dù là phân thân, nhưng hắn có một sinh mạng độc lập, có linh hồn và tinh thần của chính mình.
Lục Phiên giơ tay lên.
Nắm vào trong hư không một cái.
Linh hồn Lục Cửu Liên liền bị kéo vào trong Truyền Đạo đài.
Lục Phiên ngồi xếp bằng, trận pháp bát quái lơ lửng bên dưới Lục Phiên.
Dưới người Lục Cửu Liên thì có chín cánh Thanh Liên nở rộ, đôi mắt Lục Phiên hơi lấp lánh, rõ ràng, Thanh Liên này là bảo vật thuộc về Lục Cửu Liên.
Cong ngón tay búng ra, từng cái chữ viết trên trận pháp bắt đầu rủ xuống ánh vàng lập lòe.
Bao phủ lấy linh hồn của Lục Cửu Liên.
“Ta sẽ phong tỏa những trí nhớ của ta trong ngươi, từ đó, ngươi sẽ là Lục Cửu Liên.”
“Ngươi sống một cuộc đời hoàn chỉnh, đi ngươi con đường của chính ngươi.”
Lục Phiên nói.
Thanh âm ầm ầm, giống như âm thanh của Đại Đạo.
Sau một khắc, phù văn bát quái rủ xuống, bao bọc lại Lục Cửu Liên cùng với đóa Thanh Liên kia.
Rất nhanh sau đó, ý thức của Lục Cửu Liên biến mất không thấy gì nữa.
So với Lục Phiên thì Lục Cửu Liên hiện tại chỉ là phàm nhân mà thôi.
Phía trên lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên rời khỏi Truyền Đạo đài.
Hắn phong ấn trí nhớ của Lục Cửu Liên về hắn, từ giờ này khắc này trở đi, Lục Cửu Liên sẽ là một con người thực sự, sẽ không mang theo trí nhớ của Lục Phiên.
Một mình hắn bước trên con đường tu hành, tự mình cảm ngộ, tự mình lĩnh hội, tìm một đại đạo cho riêng mình.
Một đại đạo khác với Lục Phiên.
“Đi thôi.”
Lục Phiên nói.
Hoa sen bao vây lấy thân thể Lục Cửu Liên, như một tia sáng từ trong Bản Nguyên hồ bay ra, rơi xuống trên Hãn Hải.
Tiểu Ứng Long kêu lên một tiếng, chạy tới rìa của Cự Kình, nhìn hoa sen rơi ở trên biển, cảm giác thất vọng mất mát.
Khó mà gặp được một người bị hắn phun nước mà không trả thù.
Thế nhưng, chỉ mới một lát đã phải chia lìa.
Trên biển sương mù dày đặc.
Hoa sen trôi nổi trên sóng biển chập trùng, thiếu niên Lục Cửu Liên rơi vào trạng thái hôn mê, rất nhanh sau đó liền biến mất trong biển cả bao la.
“Các ngươi tiếp tục tu hành.”
Lục Phiên nhìn về phía Nghê Ngọc và Ngưng Chiêu, nói.
“Vâng.”
Hai người khom người, quay về lại chỗ tấm bia, tiếp tục tham ngộ.
Lục Phiên vuốt ve U Huyền ban chỉ trên ngón cái, lấy ra linh áp kỳ bàn, tiếp tục bắt đầu bày cục.
Bỗng nhiên.
Động tác của hắn dừng lại.
Tựa lưng vào xe lăn, sau một hồi, thở ra một hơi.
Hắn khẽ động não.
Trong tay hắn nổi lên một chùm sáng năng lượng to bằng ngón cái.
Chùm năng lượng này vừa xuất hiện, không khí chung quanh đều bị ép lõm vào, không gian tiếp xúc với chùm năng lượng này đang không ngừng sụp đổ.
Năng lượng phẩm chất quá cao, uy lực quá mạnh.
“Hệ thống, đây rốt cuộc là năng lượng gì?”
Lục Phiên tò mò dò hỏi.
Năng lượng này có phẩm chất rất cao, vượt xa bản nguyên thế giới.
Lục Phiên suy đoán, đây là bản nguyên của cao võ thế giới, hoặc là. . . Bản nguyên vũ trụ.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Lục Phiên.
Lúc trước ở thời điểm độ kiếp, linh hồn Lục Phiên trốn vào hư không, có một ý nghĩ to gan, cho nên liền hấp thu chùm năng lượng này.
Kết quả, khi Lục Phiên đang cao hứng hấp thu, linh hồn hắn giống như bị người đạp bay đi.
Lục Phiên cũng mặc kệ đến cùng là nhân vật đáng sợ nào ở ngoài thiên ngoại, thế nhưng. . . Một đạp này, Lục Phiên nhớ kỹ.
Vốn cho rằng hệ thống sẽ không trả lời, thế nhưng, sau khi hệ thống yên lặng thật lâu lại bất ngờ trả lời.
Trong đôi mắt hắn, có một hàng chữ viết bắn ra.
“Lực lượng hỗn độn (1 hách), năng lương bản nguyên từ thuở thiên địa sơ khai, là căn nguyên năng lượng mà thế giới bản nguyên sản sinh ra.”
Hệ thống trả lời, làm đôi mắt Lục Phiên nhíu lại.
Lực lượng hỗn độn?
“Căn nguyên năng lượng của bản nguyên thế giới?”
Lục Phiên hít một hơi thật sâu, nghe. . . Giống như rất ghê gớm.
Linh thức phun trào ra, Lục Phiên bắt đầu khống chế linh thức, không ngừng tới gần chùm năng lượng này.
Nhưng mà, khi tới gần, Lục Phiên cảm giác linh thức của mình giống như đang bị bốc hơi, chùm năng lượng này mặc dù bị hắn tóm được, tuy nhiên, hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Hắn còn chưa thể nắm giữ được lực lượng hỗn độn này.
Lục Phiên rất tò mò, người ở trên chín tầng trời, nắm giữ lực lượng hỗn độn này rốt cục là ai?
Người có thể nắm giữ năng lượng cao cấp như vậy, sẽ mạnh mẽ như thế nào?
Lục Phiên lắc đầu, không suy nghĩ nữa, bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu “1 hách” lực lượng hỗn độn này.
Hách, hẳn là đơn vị tính toán lực lượng hỗn độn.
Lực lượng hỗn độn mạnh mẽ như vậy, nếu Lục Phiên dung hợp nó với bản nguyên của Ngũ Hoàng tiểu thế giới, thì sẽ làm Ngũ Hoàng tiểu thế giới thay đổi như thế nào đây?
Bây giờ bản nguyên của Ngũ Hoàng tiểu thế giới mặc dù đã dung hợp với bản nguyên Thiên Nguyên.
Thế nhưng, bản nguyên Thiên Nguyên vốn gần như đã bị phá hủy, dù cho dung hợp thì phẩm chất cũng đã bị giảm xuống.
Cho nên, bản nguyên Ngũ Hoàng vẫn chưa phải là bản nguyên thế giới trung võ đỉnh cấp chân chính.
Tuy nhiên, Lục Phiên suy đoán, nếu dung hợp cùng lực lượng hỗn độn, hẳn sẽ có khả năng tăng lên không ít đi.
Cho nên, Lục Phiên động tâm.
Hắn bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu lực lượng hỗn độn này.
. . .
Soạt.
Một dòng nước lạnh tạt vào mặt Lục Cửu Liên.
Lục Cửu Liên rùng mình một cái, mở mắt ra.
Bầu trời âm u, giống như bị đè nén, chật chội.
Lục Cửu Liên quay đầu, phát hiện toàn thân mình ướt nhẹp nằm bên trên một cái bè trúc, ở một đầu khác của bè trúc, có một lão tẩu khoác áo tơi, mang mũ rộng vành đang cật lực chèo chống sào thuyền.
“Thiếu niên lang, ngươi tỉnh rồi?”
Bè trúc lái đi thật xa, lão tẩu phát hiện Lục Cửu Liên đã tỉnh, quay đầu, nở nụ cười.
Lục Cửu Liên cảm giác mờ mịt, đầu hắn ngơ ngơ ngác ngác, hắn chỉ biết mình tên Lục Cửu Liên, ngoài ra thì không có bất gì thứ gì trong trí nhớ của hắn.
“Nơi này là Đông Dương Quận, sông Thiên Đàm. . . Nguy hiểm vô cùng, đáy sông phần lớn là mạch nước ngầm, tiên nhân nếu không cẩn thận bị cuốn vào thì cũng khó cứu a, may mắn ngươi tốt số, được cành khô kẹp lại, không có bị cuốn vào đáy sông.”
Lão tẩu cười nói.
Lục Cửu Liên vẻ mặt có chút tái nhợt, hắn liếm đôi môi khô khốc, bụng phát ra tiếng kêu lộc cộc.
Lão tẩu cười một tiếng, lấy từ trong giỏ trúc ra một con cá con đưa cho Lục Cửu Liên.
“Đói bụng không, ăn trước, lót dạ một chút, chờ lên bờ, lại ăn thêm chút đồ nóng.”
“Thiếu niên lang, ngươi là người phương nào? Có gia đình hay không?”
“Nhìn đồ ngươi mặc, hẳn là có gia thế to lớn a?”
Lão tẩu tò mò hỏi.
Bè trúc tiếp tục chạy, sau khi đi qua khu vực nước chảy xiết, chung quanh lại trở nên bình tĩnh.
Tiếng nước dập dờn, bè trúc đi từ từ trên mặt nước, lưu lại từng vệt sóng lăn tăn.
Hai bên bờ có tiếng vượn hú không ngừng, thuyền nhỏ đã đi qua Vạn Trọng sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận