Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 599: Huynh đài cũng vì tạo hóa mà đến? (1)

Dịch: Mèo Rừng
Chiến trường màu máu, khí tức nặng trĩu mà ngột ngạt không ngừng tràn ngập, để cho người ta cơ hồ thở không muốn nổi.
Giang Li mặc một thân giáp bạc, trong tay nắm một thanh kiếm, chống kiếm, hắn đứng lặng trên sườn đất được hình thành từ đống bùn màu máu. Áo choàng đỏ sau lưng có chút rách rưới bay bồng bềnh.
Có đôi phần xơ xác tiêu điều, nhưng cũng có mấy phần oanh liệt cùng thê lượng.
Tuy nhiên, sắc mặt của Giang Li rất bình tĩnh, nếu như hắn lựa chọn ở lại giữ Chiến trường màu máu, thì đã đoán được tất cả.
Thiên ngoại, khói mù mông lung chập chờn.
Có một mỹ phụ mặc cung trang, an tĩnh nổi lơ lửng.
Giang Li nhìn mỹ phụ này, chỉ là quan sát, mà không hiểu vì sao nội tâm lại sinh ra một cảm giác sợ hãi.
Đó là một loại kinh khủng được hình thành do chênh lệch giữa lực lượng to lớn.
Phốc phốc.
Giang Li cắn nứt môi mình, huyết tinh nồng đậm tràn ngập vòm miệng của hắn, khiến cho ánh mắt của hắn dần dần thư thái lại.
Nhìn lấy nữ nhân trên khung trời, vẻ sợ hãi trong đôi mắt hắn tan biến không còn một chút nào, hắn dùng đau đớn để thay thế sự kinh khủng.
Đùng đùng đùng!
Rốt cuộc, trong thành trì.
Các tướng sĩ bắt đầu chạy nhanh, bọn hắn đánh lấy trống trận, gióng lên âm thanh đinh tai nhức óc.
Âm thanh nổ vang, tựa như có sóng biển không ngừng nổi lên trên Chiến trường màu máu.
“Chuẩn bị chiến đấu!”
Giang Li rống to.
Âm thanh của hắn như sóng, nổ tung trong thành trì.
Rống!
Két, cửa thành mở ra.
Âm thanh áo giáp va chạm, cùng với tiếng bước chân nặng nề nhưng trật tự.
Ba ngàn Huyền Vũ vệ, ba ngàn Hạng Gia quân, ba ngàn Nam Phủ quân.
Lại tăng thêm ngàn ngàn tu sĩ.
Vạn quân xuất hiện, triển khai trận thế trên Chiến trường màu máu, thương chỉ phía xa, chiến ý phồn vinh mạnh mẽ.
Bên ngoài Hư Vô.
Mỹ phụ đầu đội mặt dây chuyền tản ra vầng sáng ôn nhuận, vầng sáng trợ giúp nàng ẩn nấp khỏi quy tắc, để cho nàng không bị quy tắc Hư Vô Thiên hạn chế.
Đây là một kiện pháp khí vô cùng trân quý, hẳn là thánh giai pháp khí.
Nhìn xem đại quân triển khai trận thế trên Chiến trường màu máu, trên mặt mỹ phụ không khỏi toát ra một nụ cười lạnh khinh thường.
“Một bầy kiến hôi…”
Mỹ phụ nói.
Khí thế của Giang Li cùng lắm Nguyên Anh cảnh, đại quân sau lưng, dù cho có đám người Hứa Sở, Triệu Tử Húc, thì đa số vẫn chỉ là Kim Đan Trúc Cơ mà thôi. Đối với đại năng Hợp Thể cảnh như mỹ phụ mà nói, nhân số nhiều hơn, cũng đều chỉ là sâu kiến.
Nàng chỉ cần phất tay, liền có thể diệt sát một mảng lớn.
Ở tu hành giới, thực lực mới là tuyệt đối.
“Hồn bài chưa vỡ, nữ nhi của ta chưa bỏ mình, nàng bị bắt giữ ở trong thế giới này…”
Trong đôi mắt của mỹ phụ lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Đó là nữ nhi bảo bối của nàng, cho nên đã đưa nàng đến thế giới cao võ tân sinh này để đoạt tạo hóa, kết quả, lại gặp phải đại kiếp như vậy.
Nàng đã cố ý cho không ít thánh giai pháp khí, thế nhưng vậy mà còn xuất hiện chuyền ngoại ý muốn.
“Đáng chết… Đều đáng chết!”
“Nếu như nữ nhi của ta bị thương tổn dù chỉ một sợi tóc, ta giết sạch toàn bộ sinh linh của thế giới này!”
Trong đôi mắt mỹ phụ tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Oanh!
Ngay sau đó, mỹ phụ động.
Thân hình của nàng nhanh chóng hạ xuống, tựa như một viên sao băng, phóng đến Ngũ Hoàng.
Mặc dù mặt dây chuyền trên đỉnh đầu nàng có thể che đậy quy tắc, thế nhưng ở lại Hư Vô Thiên quá lâu, lực lượng trong mặt dây chuyền sẽ bị mất đi, đến lúc đó, nàng có khả năng gặp nhiều thua thiệt.
Cho nên, nàng nhất định phải tốc độ cứu nữ nhi ra mới được.
Khói mù lượn lờ, trận pháp khởi động.
Mây khói mông lung, tựa như hóa thành một màn sương mù dày để cho người ta nhìn không thấu.
Mỹ phụ rơi vào trong đó, từng đường trận văn tựa như cá lớn nhanh chóng quấn quanh nàng, đánh ra bốn phía.
Mặc dù sát thương không nhiều, nhưng lại khiến cho mỹ phụ tức giận cơ hồ muốn thổ huyết.
“Địa giai trận pháp!?”
“Cái tên lão già Tề Lục Giáp đáng chết này!”
Mỹ phụ chấn nộ, nàng không cách nào phá trận, bị bắn bay ra.
Thấy trận pháp này, người bố trí nàng liên tưởng duy nhất đến chính là Tề Lục Giáp, tên tuổi trận pháp của Lục Giáp trận tông, vẫn có chút danh tiếng.
Trên Chiến trường màu máu.
Thấy mỹ phụ không phá được trận pháp, Giang Li không khỏi khẽ thở dài một hơi.
“Nữ nhân này, có lẽ chính là đại năng trong miệng những Thánh tử Thánh nữ đó…”
Giang Li nói.
Nơi xa, Lục Cửu Liên mặc trang phục thêu Thanh Liên an tĩnh đứng lặng.
Lục Cửu Liên rất mạnh, đặc biệt là Lục Cửu Liên sau khi trải qua thiên địa lột xác, để cho Giang Li càng ngày càng nhìn không thấu.
“Không cần lo lắng, càng mạnh mẽ, càng có hạn chế. Nữ nhân này rất mạnh, thế nhưng, nếu nàng cường thế giáng lâm chiến trường, sẽ phải gánh chịu lấy áp chế to lớn, thậm chí là cắn trả.”
Lục Cửu Liên nói.
“Nếu như nàng không buông xuống thì thôi, nếu xuống… Vừa vặn, để cho ta luyện tay một chút.”
Lục Cửu Liên cười khẽ.
Hắn nhìn xem Giang Li, cười có chút tỏa nắng.
“Giang tướng quân, học sinh rất tò mò đối với quân trận chi đạo, muốn thử một chút.”
Nghe được câu nói của Lục Cửu Liên, Giang Li không khỏi khẽ giật mình.
Dù cho đối mặt với người mạnh mẽ như vậy, nhưng Lục Cửu Liên vẫn như cũ có một loại trầm ổn cùng tự tin.
Đây quả thật là một người không tầm thường.
Nội tâm Giang Li trầm tư, sự trầm ổn của Lục Cửu Liên phảng phất căn bản không giống như một học sinh trong học cung.
Với lại, thiên phú của Lục Cửu Liên, quả thật là yêu nghiệt đáng sợ!
Tựa như tu hành không hề có bình cảnh vậy.
Tuy nhiên, muốn thử quân trận chi đạo?
Ánh mắt của Giang Li nheo lại, ngay sau đó, toát ra mấy phần hưng phấn cùng chờ mong.
Oanh!
Lớp sương dày che phủ Chiến trường màu máu, tựa như bị một bàn tay to lớn đẩy ra.
Mỹ phụ trôi nổi ở trong hư vô, nàng tán ra quang hoa vô cùng sáng chói, kiều diễm tựa như một viên sao trời đẹp đẽ.
Mỹ phụ giơ tay lên, trong tay xuất hiện một tấm ngọc bài, tay nàng bắt ấn, bên trong ngọc bài ẩn chứa lấy một tia khí thế của nữ nhi nàng.
Thứ đầu tiên nàng muốn làm, chính là xác định vị trí của nữ nhi.
Thuận theo khí thế trong ngọc bài bị kích hoạt.
Oanh!
Ngọc bài nổ tung, hòa thanh hai đường lưu quang phóng lên tận trời.
Ngay sau đó, nhanh chóng chui vào bên trong Ngũ Hoàng.
Tựa hồ xuyên qua cả Chiến trường màu máu.
Ngũ Hoàng.
Hãn Hải vô ngần.
Mặt biển bình tĩnh, bỗng nhiên bắt đầu thổi gió.
Bên ngoài Băng Tháp đang an tĩnh lơ lửng, có từng vị cường giả Nguyên Anh cảnh đang trấn giữ thì nội tâm run rẩy. Bọn hắn phụng mệnh trông coi tòa Băng Tháp này, nhưng không nghĩ đến hiện tại, lại xuất hiện biến cố.
“Nhanh đi thông tri thành chủ!”
Một vị Nguyên Anh cảnh trôi nổi lên, nước biển nổ tung ra hai bên, hắn nhanh chóng bay về phía Võ Đế thành.
Những người này đều là Võ Đế thành Nguyên Anh cảnh.
Mà giờ khắc này, bên trong Băng Tháp.
Nhóm thánh tử thánh nữ khí tức uể oải, cơ hồ muốn tuyệt vọng, bỗng dưng đều chấn động.
Tên đại hán khôi ngô ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần kia, đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt bắn ra hai tia thần quang sắc bén đến cực hạn.
Rơi vào trên thân Kim Đồn Ngọc Nữ kia.
Đã thấy trên thân Kim Đồng Ngọc Nũ trôi nổi hai cái ngọc bài, ngọc bài nổ tung, có khí thế vọt lên. Thế mà không bị Băng Tháp ngăn cản lại, xông vào tầng trời, làm cho tầng mây xoay tròn rồi nổ tung.
Tựa hồ hô ứng lẫn nhau vói khí thế truyền đến từ thiên ngoại.
Kim Đồng Ngọc Ngữ sinh không thể luyến ngồi trên lưng Tiên Hạc sủng sốt, ngay sau đó, toát ra vẻ mừng như điên.
“Mẫu thân! Là mẫu thân!”
Hai người cơ hồ đều đồng thời đoán được điều gì, kích động.
Bọn hắn nhanh chóng bay đến đỉnh Băng Tháp, gương mặt kề sát trên đỉnh, lớn tiếng la ra bên ngoài Băng Tháp.
“Mẫu thân sắp tới cứu chúng ta!”
Hai người vui đến phát khóc.
Bọn hắn là Thánh tử Thánh nữ Hắc Bạch thánh địa thuộc thế giới cao võ thất diễn, làm sao có thể thua thiệt như vậy được.
Bọn hắn sớm đã không chịu đựng được, hiện giờ, có hi vọng, bọn hắn hiển nhiên là mừng rõ không thôi.
Ông…
Khí thế mạnh mẽ liên kết lại.
Rất nhanh, tạo thành một hình ảnh có đôi phần hư ảo bên trong Băng Tháp.
Trong tấm hình, một mỹ phụ trôi nổi trong hư vô, đầu đội một mặt dây chuyền phóng ra ánh sáng màu xanh lam.
“Quả nhiên là mẫu thân!”
Cho dù là con Tiên Hạc cúi đầu kia, cũng giương đầu lên.
“Là thánh hậu thánh địa Hắc Bạch…”
Thánh tử khôi ngô không khỏi mở miệng.
Sắc mặt khó coi của Thánh tử Thanh Linh cũng hòa hoãn không ít.
“Thánh hậu chính là một vị đại năng, thực lực cường đại, nàng đến đây, chúng ta hẳn là được cứu rồi…”
“Với lại, thánh hậu xuất hiện, những đại năng bị Tề Lục Giáp vây nhốt kia, hẳn là rất nhanh cũng có thể thoát vây. Nếu như ta nhớ không sai, có một vị trưởng lão trong Hắc Bạch thánh địa, chính là một trong những đồ đệ của Tề Lục Giáp, Trận Pháp đại sư có được trận ngôn Cửu Tự.”
Thánh tử Thanh Linh nói.
Khuôn mặt căng cứng của Thánh tử khôi ngô cũng hòa hoãn không ít.
“Cởi chuông phải do người buộc chuông, có thể phá trận pháp của Tề Lục Giáp, có lẽ chỉ có đồ đệ của Tề Lục Giáp…”
“Hiện tại thánh hậu giáng lâm, chúng ta hẳn là được rồi.”
Thánh tử Thánh nữ Hắc Bặc còn chờ mong hơn, trên mặt bọn hắn dồn dập toát ra vẻ mừng rỡ.
. . .
Trong hư vô.
Sắc mặt của mỹ phụ toát ra vẻ kinh hỉ.
Ngay sau đó, nàng nhìn về phía Chiến trường màu máu, lông mi dài khẽ run, mắt đẹp tựa như nhìn xuyên qua cả mảnh Chiến trường màu máu, thấy được giang sơn tráng lệ của Ngũ Hoàng, thấy được mặt ngoài của Băng Tháp đang trôi nổi trên Hãn Hải.
“Quả nhiên, nữ nhi của ta bị thế giới này cầm tù!”
“Mẫu thân đến rồi!”
Mỹ phụ h ít sâu một hơi.
Sau đó, không chờ đợi nữa.
“Thế giới này đang sơ thành cao võ, lực lượng bảo hộ thế giới còn chưa có tán đi, ta tốt nhất nên chờ đợi lực lượng bảo hộ thế giới tán đi, rồi mới cưỡng ép phá trận giáng lâm…”
“Nhưng mà, đã đợi không kịp!”
Khuôn mặt của mỹ phụ toát ra vẻ lo lắng, nàng sợ hãi thổ dân của thế giới kia, sẽ làm chuyện gì đó không hay đối với nữ nhi của nàng.
Nếu bởi do sự do dự của nàng, làm cho hài nhi bỏ mình, nàng sẽ hối hận không kịp!
Thánh Chủ thánh địa Hắc Bạch, vô cùng yêu thích đối với đôi hài nhi này, đây cũng là vốn liếng để nàng có thể thu được sự sủng ái từ Thánh Tử.
Mẹ bằng con quý, nàng sở dĩ có thể trong hậu cung của Thánh Chủ, địa vị bất phàm, cũng là bởi vì nữ nhi của nàng.
Mở ra đôi môi phấnn ộn, nàng đưa đầu lưỡi ra, trên đầu lưỡi, có một thanh tiểu kiếm màu đen.
Đột nhiên phun ra.
Tiểu kiếm màu đen, bỗng nhiên bắn mạnh ra từ trong miệng nàng.
Hóa thành một ánh đen, tựa như xé rách cả màn trời!
Ầm ầm!
Phúc Thiên trận đang rung động kịch liệt.
Trên Chiến trường màu máu.
Phong vân biến sắc, sóng gió đáng sợ nổi lên.
Tiểu kiếm màu đen, đột nhiên hóa thành cự kiếm, hung hăng đâm vào phía trên Chiến trường màu máu.
Sơn băng địa liệt, trảm ra một khe rãnh hẹp dài.
Sắc mặt của Giang Li trắng bệch, toát ra mồ hôi lạnh.
Cách trận pháp mà vẫn có thể trảm ra một kiếm đáng sợ như vậy, đây chính là thực lực của đại năng sao!?
Quả nhiên đáng sợ!
Ánh mắt của Lục Cửu Liên lấp lóe không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận