Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 884: Minh Thổ quật khởi, lựa chọn của Lý Tam Tư (1)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Đại lục Ngũ Hoàng.
Bổn nguyên hồ, hồ tâm đảo.
Bàn cờ linh áp lơ lửng trước thân Lục Phiên, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, sợi tóc tung bay, dưới bạch bào rộng, tựa như có cỗ khí lưu, tựa hồ như trích tiên ngồi đó.
Ngón tay hắn điểm một quân cờ, đặt vào giữa bàn cờ.
Trong mắt dường như có hình ảnh của biển sao rộng lớn đang lưu chuyển, mơ hồ như có bóng người đang ngồi trên bầu trời đầy sao.
Nếu như nhìn kỹ, thì bóng người đó cũng không phải là ai khác, mà là cổ đế “Hạo” đã bị Lục Phiên lôi ra cõng nồi mấy lần.
Trên bàn cờ linh áp, hiện ra hình ảnh minh thổ.
Lục Phiên mô phỏng ra khí cơ của đại đế “Hạo” chính là để dẫn động đế uy của Đế lô.
Hai loại đế uy va chạm, phảng phất như trời long đất nở, toàn bộ minh thổ rung chuyển bất an, vô số vong hồn đều đang hoảng sợ kêu lên.
Bất quá, đây chính là mục đích của Lục Phiên.
Vì để truyền bá lục đạo luân hồi tu hành pháp, có thể càng thêm thần bí, càng khiến cho người ta kính sợ.
……
Rầm rầm rầm!
Trong cửu ngục minh thổ.
Uy năng đáng sợ đang rung chuyển, tựa hồ khiến cho núi sông sụp đổ, thiên địa đổ nát.
Đây là đế uy, chính là uy năng đại đế.
Uy năng cuộn tròn, nước khổ hải chảy ngược, trong đế lô đáng sợ, trút xuống hỏa diễm đang cháy rực, lại khiến cho thiên địa đang vặn vẹo.
Uy của đại đế, làm cho người ta run sợ.
Thế ngưng……
Tại thời khắc này, trong minh thổ, sinh ra cũng chẳng phải là một đạo đế uy.
Mà là đến hai loại đế uy đang va chạm vào nhau.
Sáu mặt thạch bích, mơ hồ khắc những bức bích họa không cách nào thấy rõ.
Trong thạch bích phóng xuất ra uy năng, có uy thế dời núi trấn biển đáng sợ, cùng uy năng cổ đế lô va chạm vào nhau, vậy mà thực lại không phân cao thấp.
Mà tại biên giới khổ hải.
Đạm Đài Huyền, Bắc Cung thánh chủ cùng chín vị thành chủ đứng lặng.
Bọn hắn đang nhìn vào bích họa trên sáu mặt thạch bích kia.
Không sai, đó thực sự là bích họa, loại bích họa chỉ tồn tại ở thời đại cổ xưa, hơn nữa là loại bích họa dùng để ghi lại những sự kiện trọng đại, theo sự tiến bộ của thời đại, ngày nay ít người sử dụng bích họa để ghi lại, nhưng so với văn tự, phương pháp sử dụng bích họa để ghi lại hình ảnh, tuy rằng khô khan cứng nhắc, nhưng nó cũng có sức hấp dẫn riêng của nó.
Rầm ầm ầm!
Khi ánh mắt họ rơi vào sáu mặt thạch bích, họ lờ mờ cảm thấy, phảng phất như có một cuộn tranh đang mở ra trước mắt họ.
Tựa như xuyên qua thời không.
Bọn họ giật mình một trận, lại bị uy đế mạnh mẽ bao phủ, cảm giác như đang ở trong một bức tranh huyền bí.
Đạm Đài Huyền khẽ mở mắt lớn hơn.
Từ khi bắt đầu trở thành nhân hoàng, hắn vẫn luôn bị tiên duyên ghét bỏ, lần duy nhất đạt được tiên duyên, chắc cũng chỉ là khi trở thành một trong thập đại thành chủ vong linh thành.
Thế nhưng, đây cũng là công tích cả đời của hắn đổi lấy sau khi chết.
Đổi lại mà nói, Đạm Đài Huyền cho đến tận bây giờ đều không gặp được một tiên duyên tốt như vậy, mà bây giờ……
Sáu mặt thạch bích này xuất hiện, lại để cho hắn ta lần đầu cảm nhận được khí tức duyên tiên.
Hắn ta mở lớn mắt, mở đến nước mắt rất nhanh đều rơi xuống, muốn nhìn rõ mọi thứ trong thạch bích.
Hắn ta cảm thấy bản thân tựa như đã xuyên qua thời không.
Đặt mình vào một cái hang cổ dưới mặt đất.
Hắn ta thấy được một bóng lưng, đó là một bóng lưng to lớn lại vô thượng, chỉ cần nhìn bóng lưng đó thôi, cũng đã khiến cho hô hấp của hắn ta không thể vững vàng được nữa.
Phải biết rằng, sau khi trở thành thành chủ vong linh thành trong minh thổ, linh hồn chi lực của Đạm Đài Huyền đã cường đại lên rất nhiều, đặc biệt là từ sau linh hồn chi lực dồi dào gần đây nhập vào.
Thế nhưng, cho dù là như vậy, hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng thôi, đã cảm thấy áp lực rồi.
Bóng người này được vẽ trên thạch bích.
Có vài phần thành kính, có vài phần cảm khái.
Theo bóng người trên bức họa, ánh mắt Đạm Đài Huyền dần dần bị thu hút, hắn ta bắt đầu nhìn chằm chằm vào bức tranh cuộn tròn.
Trên khối bích thạch đầu tiên, cũng không phải chỉ một bức họa, nói cho đúng hơn, hẳn là vẽ một sự kiện.
Trên thạch bích, trên bức tranh dùng văn tự cổ xưa viết lên danh xưng, nhân gian đạo.
Sau đó, ánh mắt Đạm Đài Huyền rơi vào đó, bị hấp dẫn vô cùng.
Trong bức họa, là một vị đã tu hành đến cảnh giới chí cao vô thượng, là cường giả có thể dùng nhất niệm khiến ngày đêm biến đổi, đạt đến bình cảnh thu hành trong bức họa, được gọi là “thánh nhân” chỉ tồn tại thời xa xưa, ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, ngắm nhìn phàm trần, trong lòng cảm thấy, phong ấn tu vi hóa thành người thường, du lịch trong phàm trần, trải qua sinh lão bệnh tử, trải qua năm tháng như đao.
Cuối cùng, vị thánh nhân cổ xưa này, đến lúc nhắm mắt xuôi tay, lấy phương thức cực kỳ bình thường kết thúc cuộc đời của một phàm nhân, thánh nhân lúc lâm chung, lòng có cảm ngộ, sáng tạo ra một loại quan tưởng pháp.
Ghi lại cuộc đời của mình, thông qua cách nhìn, có thể nhận được đại tạo hóa.
Thánh nhân ghi lại, đạo này, là nhân gian đạo.
Toàn thân Đạm Đài Huyền sợ run, tâm thần trở về, tiếp tục xem tiếp, hắn ta nhìn thấy bóng người trong sơn động trên bức bích họa thứ hai, ghi chép lại sự kiện thứ hai.
Vẫn là vị thánh nhân thần bí kia, đó là một vị tồn tại chí cao vô thượng, đi lại trong dòng sông thời gian, bất tử bất diệt, là một tồn tại vĩ đại, mà nội dung bức họa thứ hai muốn nói về câu chuyện vị thánh nhân này bắt đầu tu hành từ phàm nhân, trở thành thiên nhân, cũng cùng một kiểu suy nghĩ, thần bí thâm ảo, phảng phất xông đến thẳng linh hồn.
Thánh nhân gọi nó là thiên nhân đạo.
Đạm Đài Huyền không dám xem tiếp, thế nhưng hắn ta mơ hồ hiểu được đây là đại tạo hóa.
Hắn ép bản thân phải dời mắt đi chỗ khác, hắn ta tiếp tục theo bóng người trên bức họa, xem xong bức thứ ba, bức thứ tư……
Xem hết bức thứ tư, Đạm Đài Huyền đã cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cảm thấy đầu tùy thời muốn nổ tung, thế nhưng hắn vẫn tiếp tục kiên trì xem tiếp như trước.
Bức thứ năm, bức thứ sáu……
Cuối cùng, thân hình Đạm Đài Huyền mệt đến lảo đảo.
Mà người vẽ tranh kia, cùng dừng động tác trên tay lại.
“Pháp môn này, lấy danh……lục đạo luân hồi đi.”
“Tinh lọc chấp niệm chúng sinh, có được vô thượng nghiệp lực.”
Rầm ầm ầm!
Tồn tại thần bí mở miệng, Đạm Đài Huyền tin chắc, vị tồn tại này chắc chắn vô cùng thần bí, có thể đi lại trong dòng sông thời gian, “thánh nhân” cổ xưa.
Bích họa này, ghi chép lại tu hành pháp “thánh nhân”sáng tạo ra.
Tuy rằng vị tồn tại thần bí này là thánh nhân, mà Lục thiếu chủ chiến một trận với kẻ đứng đầu thánh tộc gọi là thánh tổ,
Đều có một chữ thánh như nhau
Nhưng mà, Đạm Đài Huyền hiểu rõ, thánh tổ kia……với thánh nhân vẽ bích họa trước mắt này đến xách giày cũng không xứng.
Đây là một loại trực giác!
Rầm!
Đạm Đài Huyền rút lui khỏi trạng thái bí ẩn huyền diệu này.
Trong vực thẳm.
Hai cỗ đế uy bắt đầu dần biến mất.
Nhưng trong mắt cuồng nhiệt của Đạm Đài Huyền, cảm thấy có lẽ đế uy sáu mặt bích họa này đã trấn áp đế uy của đế lô.
“Tinh lọc chấp niệm chúng sinh……cách nghĩ này không phải là chuẩn bị cho minh thổ hay sao?”
“Hoặc giả nói……tu hành pháp này chính là minh thổ đã từng suy sụp để lại!”
Đạm Đài Huyền vô cùng hưng phấn.
“Thành chủ, mau nhìn tượng phật kia!”
Đột nhiên, thanh âm có vài phần suy yếu của Bắc cung thánh chủ truyền đến, ánh mắt Đạm Đài Huyền lướt ngang, nhìn về hướng của vách tường vực sâu, thấy bức tượng Phật khổng lồ trên vách đá vực thẳm, vốn ban đầu chỉ lên trời, thế nhưng lại chỉ xuống đáy vực sâu.
Quan trọng nhất là……Trên cánh tay của tượng Phật chỉ xuống vực thẳm, một bậc thang đá dốc đứng xuất hiện!
“Đây là bậc thang đá dẫn xuống vực thẳm?”
Cả mặt Đạm Đài Huyền đều trở nên quỷ dị.
Tượng Phật này còn sống sao?
“Không, lẽ nào là ‘thánh nhân’ đang chỉ dẫn cho chúng ta sao?”
Không chỉ là Đạm Đài Huyền, thân ảnh chung quanh, đều phát ra tiếng thán phục sợ hãi
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận