Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 586: Thiên làm bàn cờ, tinh làm cờ. (3)

Dịch: Mèo Rừng
Không sai, nếu trốn không thoát, vậy thì chỉ có thể liều mạng chiến một trận!
Từng tên Xuất Khiếu cảnh bừng tỉnh tinh thần.
Bọn hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng to lớn ngồi ngay ngắn trong hư không.
Đối phương tựa như là một người đánh cờ đang nắm lấy quân cờ, dự định đè chết bọn hắn ở trong bàn cờ.
Rầm rầm rầm!
Từng tên Xuất Khiếu cảnh đều không lưu giữ lại chút thực lực nào, không do dự bạo phát ra uy năng rung trời!
Tên Xuất Khiếu cảnh có lôi đình quấn quanh, tựa như Thần Ma ngút trời.
Sau lung hắn, hơn mười tên Xuất Khiếu cảnh theo sát phía sau.
Hư vô vặn vẹo, thiên địa rung chuyển, bọn hắn muốn đánh phá bàn cờ.
Lục Phiên khổng lồ nở một nụ cười ôn nhuận, giống như là một thiếu niên có tính tình vô cùng tốt ở nhà bên vậy.
Ôn nhuận như ngọc, cười một tiếng, để cho người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân.
Một tay xắn tay áo, một tay nắm cờ.
Duy trì động tác đơn giản, hắn hạ cờ.
Linh thức mạnh mẽ như là nổi lên gió lốc!
Dường như có áp lực khổng lồ tựa trời sập, để cho tên Xuất Khiếu cảnh quấn quanh lôi đình rùng mình!
“Đại năng!?”
Mặt mũi của tên này tràn đầy không thể tin nỗi, mồm miệng phun ra hai từ.
Rất nhiều Thánh tử Thánh nữ xôn xao.
Lưu Lạc giả phía xa xa, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt như thấy quỷ.
Đại năng!?
Cường giả cấp độ đại năng?
Làm sao Hư Vô Thiên lại có thể sinh ra cường giả cấp đại năng?
Điều đó là không thể nào xảy ra!
Không phải mạnh nhất Hư Vô Thiên chỉ có thể là Xuất Khiếu cảnh thôi sao?
Vượt qua Xuất Khiếu, liền sẽ bị đạo và lý xen lẫn với quy tắc trấn áp!
Cho dù là bên ngoài Hư Vô Thiên, những đại năng thế giới cao võ khác cũng không thể tùy tiện giáng lâm, sợ Nguyên Thần bị hủy diệt.
Làm sao Hư Vô Thiên lại có thể sản sinh đại năng?
Thánh tử Thanh Linh biến sắc, Thánh tử ngồi ngay ngắn trên lưng mãnh cầm cũng toàn thân lạnh lẽo.
Kim Đồng Ngọc Nữ cưỡi Tiên Hạc thậm chí còn bộc lộ ra tiếng kêu góc hoảng sợ.
Đại năng?
Hư Vô Thiên có đại năng?
Thế giới trung võ này… Lại có đại năng!?
Đoạt tạo hóa… Bọn hắn đoạt cái quái tạo hóa gì!
“Đại năng Phật giới cao võ lừa chúng ta!”
“Hắn để chúng ta đến đây chịu chết!”
“Con lừa chọc chết tiệt hại ta!”
Từng tên Thánh tử Thánh nữ gào mắng.
Giờ khắc này, bọn hắn không còn đếm xỉa gì đến thân phận đại năng Phật giới cao võ nữa, tức miệng mắng to.
Bọn hắn không bận tâm đến người bảo hộ Xuất Khiếu cảnh của mình, mà điên cuồng quay người lại, dự định vụt bay về phía ngoài Hư Vô Thiên.
Trên đại lục cô quạnh.
Tề Lục Giáp với cơ thể khô bại, nhìn thấy thế cục đột nhiên biến hóa này, không khỏi cười nhạo.
Người của thế giới cao võ, cũng là người.
Người nào cũng sẽ hoảng sợ khi đối mặt với tử vong.
Nhóm Xuất Khiếu cảnh liên thủ lại, thần tâm run rẩy.
“Đại năng sinh ra Nguyên Thần!?”
“Không có khả năng… Quy tắc của Hư Vô Thiên không cho phép có đại năng sinh ra!”
“Hắn khẳng định là giả! Nhất định là giả!”
Từng tên Xuất Khiếu cảnh rống lớn!
Bọn hắn không tin, cũng hoặc là nói, bọn hắn tin tưởng quy tắc thiên địa hơn.
Quy tắc thiên địa của Hư Vô Thiên nói không cho phép có đại năng.
Vậy thì tuyệt đối không thể nào có đại năng!
Sắc mặt của Lục Phiên lạnh nhạt như nước.
Từng quân cờ rơi vào bàn cờ.
Dường như có gợn sóng hiện ra từ trên bàn cờ, giống như có một viên sỏi rơi vào trong mặt hồ vậy.
Gợn sóng hiện lên, tựa như có sóng năng lượng không ngừng khuếch tán.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn.
Các Xuất Khiếu cảnh liên hợp tấn công, thân thể của bọn hắn dồn dập nổ tung thành sương máu bàng bạc!
Tên Xuất Khiếu cảnh toàn thân quấn quanh lôi đình, thậm chí miệng mũi đầy máu!
Quá mạnh!
Loại lực lượng này… Tuyệt đối là lực lượng cấp bậc đại năng!
Vốn dĩ bọn hắn đang lòng đầy chờ mong, tại khoảnh khắc này, toàn bộ đều sập đổ.
Trúc Lung an tĩnh đứng lặng, chiếc cằm trơn bóng giơ lên, nhắm hai mắt, lông mi khẽ run, thế nhưng môi đỏ khẽ nhấp, mang theo vài phần vui sướng, nội tâm cực kỳ hả giận.
Để cho các ngươi khi dễ ta!
Tên Xuất Khiếu cảnh có lôi đình quấn quanh, không nói một câu một lời, thế nhưng trong đôi mắt lại đầy rẫy tia máu, tràn đầy tuyệt vọng.
Hắn nhìn lấy Trúc Lung, trong đôi mắt lóe lên vẻ độc ác.
Muốn sống, có lẽ chỉ có một cơ hội!
Xuất Khiếu cảnh xung quanh tựa hồ cũng kịp phản ứng.
Rầm rầm rầm!
Bọn hắn nổi điên, dùng tất cả lực lượng để bộc phát ra hào quang cực hạn.
Tiếng xé gió không ngừng vang vọng.
Bọn hắn lao nhanh về phía Trúc Lung.
Thiếu nữ có được thần thông, tuyệt đối là kỳ tài ngút trời của thế giới này, mạng của nàng, tất nhiên đáng tiền!
Dùng tình mệnh của thiếu nữ này nhằm uy hiếp, có lẽ, có thể đổi được cơ hội sống sót!
Chỉ cần rời khỏi Hư Vô Thiên, bọn hắn liền có cơ hội sống!
Trúc Lung khẽ giật mình.
Tựa hồ không nghĩ đến, toàn bộ những tên này đều xông thẳng về phía nàng.
Lục Phiên khổng lồ hơi ngẩn ra.
Ngay sau đó, nụ cười ôn nhuận trên mặt dần dần tan biến.
“Vốn định giữ các ngươi lại, cống hiến cho việc Ngũ Hoàng phát triển… Nhưng lại không nghĩ rằng, các ngươi lại lấn tính tốt của Lục Bình An ta…”
Có âm thanh ầm ĩ giữa vòm trời.
Sau đó, lập tức vang lên tiếng rít.
Một tia ngân mang nở rộ, tựa như có ngân hà hư hư thực thực trút xuống từ chín tầng trời.
Vào lúc tia ngân mang đầu tiên nhanh chóng lướt đến phía bên ngoài bàn cờ.
Kế tiếp, theo sát phía sau, chính là lít nha lít nhít Kiếm Nhận có màu bạc, dường như ngân hà đấu chuyển.
Trong nháy mắt trút xuống!
Xung quanh Trúc Lung, có kiếm khí sắc bén quanh quẩn.
Vô số ánh kiếm nổ tung.
Ngàn lưỡi đao kiếm!
Như Vạn Kiếm Quy Tông, toàn bộ hư vô, đều hóa thành biển kiếm khí.
Phốc xuy phốc xuy!
Mỗi một tên Xuất Khiếu cảnh đều phát ra tiếng rú thảm.
Thân thể của bọn hắn bị kiếm khí chém ngang, ngay lập tức, đầu thân tách rồi, sau đó, nổ thành sương máu.
Tên Xuất Khiếu cảnh tầng bảy có lôi đình quấn quanh cũng giống vậy, lôi đình sụp đổ, một thanh ngân mang xuyên qua đầu của hắn, khiến cho cái đầu của hắn nổ tung ra. Màu đỏ cùng màu trắng xen lẫn như pháo hoa lộng lẫy.
Ào ào ào…
Bên trong quỷ thành.
Câu liêm run rẫy, quỷ súc vung câu liêm từ bên trong âm binh quỷ thành ra, câu liêm nhanh chóng lao đến, xỏ xuyên qua từng cái linh hồn của từng tên Xuất Khiếu cảnh, lôi kéo vào quỷ thành.
“Lôi thúc!”
Thánh tử khôi ngô ngồi ngay ngắn trên lưng mãnh cầm kia, sắc mặt đại biến!
Tiếng kinh hô của hắn, dường như dẫn đến sự chú ý của Lục Phiên.
Thiếu niên bạch y che khuất cả bầu trời liếc mắt lườm Thánh tử khôi ngô.
Mãnh cầm dưới thân hắn, phát ra tiếng ô yết thê lương, bị dọa đến thân thể run rẩy.
Đối với những tên Thánh tử Thanh nữ này, Lục Phiên cũng không có giết.
Cong ngón búng ra.
Một tòa Băng Tháp hiện lên.
Băng Tháp tỏa ra ánh sáng lung linh, băng tinh sáng chói.
Ánh mắt của đám người Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao sáng lên.
Nhìn xem Băng Tháp này, không hiểu vì sao có đôi phần thân thiết.
Tuy nhiên, nghĩ đến tên Phó Thiên La chết thảm trước kia, nội tâm lại có mấy phần tiếc nuối.
Băng Thấp như cũ, nhưng lại cảnh còn người mất.
Oánh
Từng tên Thánh tử Thánh nữ điên cuồng chạy trốn.
Nhưng mà, chung quy lại không chạy thoát khỏi phạm vi Băng Tháp, dồn dập bị trấn áp.
Trong hư vô, sương máu tán đi.
Hiện ra hài cốt trôi nổi.
Những cường giả Xuất Khiếu cảnh có khí thế kinh khủng kia, đều hóa thành những thi hài bị tàn phá trôi nổi trong hư vô.
Ngân Hà được hình thành từ muôn vãn lưỡi đao bạc, bay ra khỏi bàn cờ.
Giống như một cơn gió, tới lặng lẽ, đi cũng lặng lẽ.
Giữa thiên địa, cực kỳ yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều lâm vào sự ngơ ngác.
“Những thứ đáng chết cũng đã chết, hiện tại… Nên bắt đầu.”
Lời nói bình tĩnh của Lục Phiên, vang vọng giữa thiên địa, như tiếng nổ vang điếc tai.
Ngay sau đó.
Tề Lục Giáp xếp bằng trên đại lục cô quanh, ánh mắt bùng sáng lên.
Bắt đầu!
Trong hư vô.
Lục Phiên bạch y cười khẽ, phất qua bàn cờ, tất cả quân cờ đều tan biến, kế tiếp…
Hắn bắt lấy một quân cờ, chậm rãi hạ xuống.
Rơi vào vị trí Thiên Nguyên trên bàn cờ.
Cờ rơi bàn, động mưa gió!
Bản nguyên vang rền, làm cho tất cả thế giới bên trong Hư Vô Thiên đều run rẩy.
Nơi xa.
Những Lưu Lạc giả đã sớm ngây ra như phỗng, toàn thân lạnh lẽo, không dám dị động, đã triệt để khiếp sợ.
Bởi vì, bọn hắn hiểu rõ.
Vào khoảnh khắc này.
Ngũ Hoàng…
Dưới sự thôi thúc của đại năng bạch y này…
Bản nguyên xông cao võ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận