Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 418: Đạo ý của Mạc Thiên Ngữ. (2)

Dịch: ming ming
Cho nên, Diệp Thủ Đao cùng Thiên Hư đều hiểu được, bọn hắn nhất định phải khiến các tu hành giả trong Thiên Nguyên trở nên mạnh hơn!
“Đi thôi, hai ta đi tìm Lục công tử một chút.”
Diệp Thủ Đao nói.
Bọn hắn không rõ là những Đạo bia này và cái Cửu Ngục bí cảnh kia có phải do Lục Phiên tạo ra không.
Nhưng, cho dù là không phải, cũng có thể là do vị đại năng của thế giới cao võ đứng sau lưng Lục Phiên tạo ra.
Đồ của thế giới cao võ, tuyệt đối không tầm thường.
Thiên Hư không cự tuyệt.
Thân ảnh hai người bỗng nhiên biến mất.
Chỗ đang đứng trong nháy mắt biến mất, bọn hắn xuất hiện ở khu vực bên ngoài uy áp của Đạo bia.
Diệp Thủ Đao cùng Thiên Hư quay đầu, nhìn về phía Đạo bia, trong lòng đột nhiên trào ra cảm giác tiếc nuối.
“Chúng ta không vào được khu vực lĩnh ngộ Đạo bia nữa…”
Diệp Thủ Đao mặt không đổi sắc nói.
“Bình thường, có Đạo Lệ mới có tư cách, chúng ta đã lĩnh ngộ thành công, đồng nghĩa là đã sử dụng đi cái tư cách này.”
Thiên Hư công tử không để tâm, nói.
Thân hình hắn bỗng di chuyển, bốn vị lão ẩu giơ kiệu lên, Thiên Hư công tử vừa vặn ngồi lên trên kiệu.
Trên người hắn phát ra sức áp cực kỳ mạnh.
Khiến các gia chủ thế gia xung quanh đều sợ hãi mà lùi ra sau.
Đạm Đài Huyền nhìn những người này, lông mi không khỏi nhíu lên.
“Loè loẹt.” Diệp Thủ Đao tay áo còn lại phần phật, lườm Thiên Hư công tử một cái, khinh thường nói.
Ngay sau đó, đao của hắn được ném ra ngoài, đột nhiên biến lớn ngay giữa không trung, nâng thân thể của hắn lên, nhanh chóng đi xa.
“Ngươi rõ ràng là đang ganh tị với khí thế của bản toạ.”
Thiên Hư công tử cười lạnh một câu.
Sau đó, kêu bốn vị lão ẩu khởi hành.
Cánh hoa rải đầy, loa kèn vang lên, cực kì phô trương.
Trong lúc thế nhân còn đang bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đã biến mất không thấy nữa.
“Những người này… Rốt cuộc là ai?”
“Khí tức cũng quá là mạnh đi!”
“Những người này, tuyệt đối là tu hành giả đỉnh cấp!”
Không ít người nhìn nhau, trong lòng khiếp sợ.
Đạm Đài Huyền cũng dường như có chút cảm giác, thế đạo này… Hình như phải thay đổi rồi.
Thiên Hư cùng Diệp Thủ Đao rời khỏi bí cảnh dãy Ngọa Long.
Tốc độ của bọn hắn cực kỳ nhanh, dù gì cũng là Anh Biến cảnh.
Thân pháp của bốn vị lão ẩu không hề tầm thường, là chuyên tu luyện tốc độ di chuyển.
Trên hồ Bản Nguyên.
Diệp Thủ Đao bồng bềnh bay tới.
Thiên Hư công tử cho bốn vị lão ẩu tại dừng ở ven hồ, hắn tự mình lên Hồ Tâm đảo.
“Lục công tử.”
“Lục ca.”
Diệp Thủ Đao cùng Thiên Hư công tử chắp tay nói.
Lục Phiên đang đang đánh cờ, nghe vậy, lông mày nháy lên, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai người.
“Chuyện gì?”
Lục Phiên hỏi.
Thiên Hư công tử nghe vậy không khỏi cười một tiếng: “Lục ca, đạo ý có thể trở nên mạnh hơn không?”
Lục Phiên khẽ gật đầu: “Đạo ý đương nhiên là có thể mạnh hơn, thậm chí có thể tăng lên và biến hoá…”
Thiên Hư công tử cùng Diệp Thủ Đao lập tức thở phào nhẹ nhõm, bọn hắn thật sự sợ là đạo ý của bản thân bị kẹt lại ở cấp độ này, không thể tăng lên.
Lục Phiên dường như cũng đoán ra trong lòng bọn họ nghĩ gì.
Nhưng mà, hắn không hề giải thích.
Tuy rằng… Đạo ý có thể tăng lên, nhưng, so với việc đề cao tu vi còn khó hơn nhiều.
Diệp Thủ Đao hướng phía Lục Phiên chắp tay nói: “Lục công tử…Tu hành giả của Thiên Nguyên vực ta, có thể vào bí cảnh tu hành không?”
“Nghe nói trong bí cảnh có thể lấy được tư cách tham ngộ đạo bia, cho nên…”
Lông mày Lục Phiên nháy lên, một quân cờ được nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ.
“Cho nên ngươi muốn cho tu hành giả của Thiên Nguyên vực vào ‘Cửu Ngục’ tu hành?”
Lục Phiên nói.
Diệp Thủ Đao gật đầu: “Không biết có thể không?”
Lục Phiên chỉ cười cười: “Thiên Nguyên vực cùng Ngũ Hoàng đại lục dung hợp, bây giờ đã hợp làm một thể, các ngươi thật ra cũng là người của Ngũ Hoàng đại lục, bản nguyên các ngươi cùng bản nguyên Ngũ Hoàng đại lục dung hợp, tuy hai mà một, đương nhiên là có thể vào tu hành.”
“Mai này, tu hành giả trong Thiên Nguyên vực hành tẩu trên Ngũ Hoàng đại lục, đều xưng là Thiên Nguyên Cổ tộc.” Lục Phiên nói.
Diệp Thủ Đao nghe vậy, đôi mắt liền sáng bừng lên.
“Đa tạ Lục công tử.”
Diệp Thủ Đao cùng Thiên Hư công tử đều chắp tay.
“Đi đi.”
Lục Phiên nhàn nhạt nói.
Hai thế giới sớm muộn gì cũng phải tiếp xúc mới nhau, nếu đã phải tiếp xúc, vậy Lục Phiên cũng chẳng ngăn cản làm gì.
Hai người có được đáp án như mong muốn, nên không nán lại lâu.
Bởi vì, Lục Phiên cho họ một cảm giác, vô cùng áp bức.
Trong lúc không hề hay biết, bọn họ dường như cảm thấy thực lực của Lục Phiên lại mạnh hơn, việc này… Cũng quá kinh khủng đi!
Không hổ danh là Lục công tử có cường giả thế giới cao võ chống lưng cho.
Chọc không nổi.
Sau khi hai người lui ra.
Rời khỏi Bắc Lạc thành, đều bốn mắt nhìn nhau.
“Mặc dù Lục thiếu chủ miệng nói như vậy, nhưng mà… Rõ ràng là trong lòng có kiêng dè…”
“Thiên Nguyên vực dù sao cũng là kẻ ngoại lai, Lục thiếu chủ là chúa tể của Ngũ Hoàng đại lục, mặc dù nể mặt chúng ta, nhưng chúng ta cũng không thể quá làm càn.”
“Nếu như vậy, chúng ta cho các thiên tài trên Nhân bảng tới giao lưu trước đi.”
Đôi mắt Thiên Hư công tử đảo tròn, nói.
Thiên Hư hắn cũng không ngốc.
Diệp Thủ Đao gật đầu.
Thiên Hư công tử lấy ra một miếng ngọc bài, ngón tay để trên mi tâm, một sợi linh thức được dẫn ra, cuốn theo một sợi ý niệm, tràn vào bên trong ngọc bài.
Loạt xoạt…
Bỗng nhiên, ngọc bài vỡ vụn, tin tức này cũng truyền đi xa ngàn dặm, truyền về Thiên Nguyên vực.
Thiên Nguyên vực.
Các đại thế lực.
Võ Đế thành, Tuyệt Đao môn, Thiên Hư cung, Đại Càn hoàng cung…
Các Nguyên Anh cảnh đang trấn thủ, toàn bộ đều mở mắt ra.
“Có tin tức truyền về rồi!”
Các Nguyên Anh cảnh líu ríu.
Sau khi bọn hắn xem xong tin tức, đều không khỏi nhíu mày.
“Cho những thiên kiêu chi tử trên Nhân bảng của Thiên Nguyên vực đi tới thế giới mới sao? Những Nguyên Anh cảnh còn lại không được tùy tiện hành động…”
Những cường giả này hít sâu một hơi.
Đối với thế giới mới chưa biết ngoài kia, bọn hắn đều tràn đầy sự tò mò.
Nhưng, đám người Diệp Thủ Đao không cho bọn hắn đi, vậy bọn hắn đương nhiên sẽ không ra khỏi Thiên Nguyên.
Vị đỉnh cấp Nguyên Anh cảnh này thần trí khẽ động, linh thức phun trào ra.
“Đem tin tức truyền ra ngoài, triệu tập các thiên kiêu Nhân bảng trong thiên hạ.”
...
Thời gian từng chút từng chút trôi đi.
Khổng Tước quốc là một nước thành thục nhất trong Ngũ Hồ, bọn hắn có niềm kiêu hãnh riêng của Khổng Tước quốc, bọn hắn xem thường các Tứ Hồ còn lại, thế nhưng lại cực kỳ kiêng dè Đại Chu.
Nhưng, sau khi thua một trận thảm bại cho Đại Chu.
Khổng Tước quốc giờ không hề dám có bất cứ hành động nào.
Bỗng nhiên.
Trên tường thành mà Khổng Tước quốc dùng đất vàng chồng chất mà thành, binh lính Khổng Tước quốc hơi ngẩn ra, dùng ngôn ngữ của Khổng Tước quốc hét lên.
Lập tức có tiếng náo động vang lên, trên tường thành, từng vị từng vị binh lính Khổng Tước quốc tụ tập lại.
Trường mâu của bọn hắn dựng thẳng lên.
Thấy bên ngoài hoang mạc mênh mông, trong cái nắng thiêu đốt đến nỗi không khí bị vặn vẹo kia.
Có một bóng người, từ từ đi tới.
Không nhanh không chậm.
Đầu trọc, cà sa, tăng lữ.
Binh lính của Khổng Tước quốc đều đã nhận ra, tiếng la hét sợ hãi bỗng vang lên.
Lúc trước cái tên đầu trọc thần bí kia đã thu phục hoàng thất của Khổng Tước quốc, khiến cho Khổng Tước quốc như phát điên mà tiến đánh Đại Chu, đến nỗi xém tí bị diệt vong.
Mà giờ đây… lại có đầu trọc xuất hiện!
Đinh Cửu Đăng chấp tay hành lễ, áo cà sa khoác trên người, từng bước một, không nhanh không chậm từ đằng xa trong hoang mạc hành từ từ đi tới.
“Khổng Tước quốc…”
Trong đôi mắt Đinh Cửu Đăng toát ra vẻ hiền hoà.
Tiếng vang trong não càng ngày càng lớn.
Nhưng Đinh Cửu Đăng lại nở nụ cười.
Trong miệng tụng niệm phật hiệu, theo từng bước đi, sau lưng hắn hiện lên một tượng Phật màu vàng kim khổng lồ.
Kim Phật rung lên, có làn sóng kỳ dị từ đó phát ra.
Phiá trên thành lầu.
Các binh lính Khổng Tước quốc dồn dập bắt ra vô số mũi tên .
Muốn đem Đinh Cửu Đăng bắn thành cái rây.
Nhưng mà…
Kim Phật sau lưng Đinh Cửu Đăng mở mắt ra, trong mắt hiện ra vẻ thương hại, sự thương hại dành cho lũ sâu bọ…
Kim Phật mở miệng ra.
Có tiếng tựa tiếng trống nổ vang ra.
Tất cả mũi tên nổ tung, hoá thành bụi phấn.
Đinh Cửu Đăng đi tới dưới tường thành, cửa thành nổ tung, Đinh Cửu Đăng từ từ tốn tốn bước vào trong đó.
Từng vị binh lính Khổng Tước quốc nắm lấy trường mâu, bao vây Đinh Cửu Đăng lại…
Nhưng mà.
Đinh Cửu Đăng chỉ cười một tiếng.
Ngồi xếp bằng dưới đất.
Thanh âm của hắn xảy ra sự biến đổi.
“Hãy cảm nhận sự thanh tẩy từ phật quốc… Trở thành tín đồ phật của ta.”
Lời nói vừa dứt.
Lấy cơ thể Đinh Cửu Đăng làm trung tâm, bốn phương tám hướng nở ra từng đoá từng đoá hoa sen năng lượng kỳ dị, cực kì huyền bí.
Mà các binh lính Khổng Tước quốc tất cả đều bỏ hết binh khí xuống, quỳ rạp trên đất, trên mặt lộ ra vẻ thành kính.
Đều quy y cửa phật.
Nhưng, rất nhanh, Đinh Cửu Đăng mở mắt ra.
Tiếng tụng niệm nhỏ lại, khí tức cũng hoàn toàn thu lại, không dám có bất kỳ hành động nào.
Những đoá sen đầy trên đất kia cũng bắt đầu khô héo.
...
Trên Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên đang bàn bố thế cục trên bàn cờ đôi mày khẽ chau lại.
Ngước đầu lên, nhìn về phương tây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận