Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 399: Ngươi là đang chất vấn ta sao? (1)

Người dịch: Duy Cường
TN: Cảm ơn đạo hữu uteminhduc, kienthuc1995, Kyowalker, Cazacque, thong1881, TrịnhQuangĐức, thienngo,
skydragonchau, Aganto đã đẩy kim phiếu.
Tiếng nói bình thản của Lục Phiên vang lên, quanh quẩn trên Bắc Lạc hồ.
Âm thanh không lớn, tràn đầy bình tĩnh cùng thong dong, tựa như tiểu ca sát vách ghé vào tai thầm thì chuyện phiếm, khí chất đạm mạc ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người xung quanh.
Thế nhưng, trong nội tâm của toàn bộ tu hành giả có mặt trên thuyền hoa đang neo đậu trên Bắc Lạc hồ đều run lên, tất cả duỗi cổ, cố gắng nhìn chằm chằm vào mâm gỗ do Tiểu Ứng Long nâng lên.
Không thể không nói, lần đấu giá hội này, thế nhân đều đã chờ đợi rất lâu.
Đấu giá hội do Bạch Ngọc Kinh tổ chức, sao có thể thờ ơ?
Trong tu hành giới hiện nay, ba chữ Bạch Ngọc Kinh đại biểu cho quyền uy, thần bí, cùng với thực lực sâu không lường được của Lục thiếu chủ, làm cho mọi người đều rất hiếu kỳ.
Cho nên, đối với đồ vật của lần đấu giá hội này, mỗi người đều mang theo tâm tình thấp thỏm cùng chờ mong.
Vật phẩm do Bạch Ngọc Kinh cầm ra, chắc chắn sẽ không phải thứ bình thường, há có thể bình thường ?
Trên một chiếc thuyền hoa.
Ánh mắt của Bá Vương hơi híp lại một chút, bình tĩnh rót cho mình một chén rượu.Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn Thế Giới Trailer
Hơi thở của Đạm Đài Huyền có chút dồn dập, bàn tay đang đặt trên chiếc bàn nhỏ của hoa thuyền, không tự chủ được hơi hơi dùng sức.
Đường Hiển Sinh bộ dáng uể oải, như lão nhân sắp xuống mồ, nhưng thỉnh thoảng, trong ánh mắt lại lóe lên vẻ sắc bén cùng khôn khéo, rõ ràng, hắn cũng mang theo tò mò cùng chờ mong.
Lục Phiên không để mọi người phải chờ đợi lâu, trực tiếp vung tay đốt cháy miếng vải lụa phủ trên mâm gỗ.
Theo linh thức của Lục Phiên dần dần tăng cường, đối với việc khống chế Thiên Địa Huyền Hỏa, Cốt U hỏa cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
“Đấu giá hội lần này của Bạch Ngọc Kinh, vật phẩm thứ nhất, Tụ Khí đan.”
Thanh âm bình tĩnh của Lục Phiên vang lên, quanh quẩn khắp nơi.
Chỉ thấy, trên chiếc mâm gỗ mà Tiểu Ứng Long giơ lên, có một chiếc bình nhỏ bằng ngọc, được đặt sẵn từ bao giờ.
“Bên trong bình ngọc này, có chứa năm viên Tụ Khí đan.”
“Đan dược có phân phẩm cấp, Tụ Khí đan thuộc về nhất phẩm đan, có thể tụ tam vân, mặc dù phẩm cấp thấp, nhưng đối với tu hành giả Khí Đan cảnh mà nói, lại có tác dụng rất lớn.”
Lục Phiên chậm rãi giới thiệu.
Lời nói vừa dứt, không khí trong thuyền hoa chợt yên lặng mấy giây, sau đó, mới hơi hơi nổ tung.
“Tụ Khí đan?”
“Dường như có nghe nói qua. . . Là vật mà tiểu tỳ nữ của Lục thiếu chủ ngày ngày xem như viên đường, dùng để ăn vặt?”
“Ha ha, ta thừa nhận Bạch Ngọc Kinh rất mạnh, thế nhưng đem đồ ăn vặt của tỳ nữ ra đấu giá, không khỏi quá xem thường chúng ta?”
Trên thuyền hoa, tiếng nghị luận nổi lên không dứt, phần lớn là tiếng trách cứ, cằn nhằn.
Thậm chí rất nhiều người, còn tỏ thái độ rất cứng rắn, tuyệt đối sẽ không mua!
Dù sao, bọn hắn đều là người có mặt mũi, lẽ nào bỏ ra một số tiền lớn, tranh nhau mua đường viên của tỳ nữ Lục thiếu chủ?
Trên thuyền hoa của Nữ Đế.
Nghê Xuân Thu cười đến cả người run rẩy, đôi môi đào nhếch lên, một bên cười, một bên dùng bàn tay đặt trên đầu của Nghê Ngọc, không ngừng đảo loạn mái tóc của nàng, làm cho Nghê Ngọc không vừa lòng, cong môi phản đối, nhưng không cách nào chống lại.
Đường viên sao?
Đan dược nàng dựa vào bản lĩnh luyện ra, lẽ nào không thể dùng làm đường để ăn sao?
Những người này cho rằng Tụ Khí đan là đồ vật tầm thường sao?
Không thấy lão Cảnh, một viên đan dược không nỡ ăn, có thể liếm đến nửa năm à!
Đối với tiếng xì xào bàn tán của những người này, Lục Phiên cũng không thèm để ý.
“Một bình năm viên Tụ Khí đan, giá khởi đầu một viên linh thạch.”
Lục Phiên thản nhiên nói.
Thanh âm vừa dứt.
Bầu không khí trên các thuyền hoa trầm mặc trong chốc lát…
Dường như tất cả mọi người đang cân nhắc lợi hại.
Dù sao, số lượng linh thạch trong tay mọi người cũng không có bao nhiêu, bởi vì Đạm Đài Huyền là người đầu tiên trao đổi, hắn chỉ đổi năm viên, cho nên, đại đa số người tiếp theo, cũng đều chỉ đổi tầm năm viên linh thạch.
Rất nhiều gia chủ của các thế gia cũng đang do dự.
Một lúc lâu sau, có người mở miệng.
“Lục thiếu chủ, tại hạ ra giá một viên linh thạch!”
Người này mặc một bộ y phục màu xanh lam, nhìn qua có chút nho nhã, nhưng lúc này hắn lại đang cắn răng, dường như hạ quyết tâm đưa ra một quyết định cực kỳ trọng đại.
Rất nhiều ánh mắt của gia chủ các thế gia, đều rơi vào trên thân của người này.
“Là đại thế gia của Đông Dương Quận, Chu gia!”
“Ha ha. . . Đông Dương Quận mặc dù cũng có Long Môn, thế nhưng, Chân Long ở đó tính tình táo bạo hung ác, ai đi người đó chết, cho nên tu hành giả của Đông Dương Quận so các nơi khác đều ít hơn rất nhiều. . .”
“Chu gia đây là dự định mua sắm Tụ Khí đan, vì hậu bối trong gia tộc đặt nền móng.”
Ánh mắt của rất nhiều gia chủ thế gia sáng lên, cười cười, phân tích mục đích của Chu gia.
Lục Phiên dựa vào xe lăn, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên thành xe, nói: “Còn có người ra giá sao?”
“Nếu như không có, sau ba tiếng đếm của bản công tử, xem như quyết định, không thể tiếp tục ra giá.”
Lời nói hạ xuống.
Các gia chủ của thế gia liền dồn dập mở miệng.
“Tụ khí hay không tụ khí không quan trọng, chủ yếu là bản gia chủ rất thích đồ ngọt. . . Cho nên, Lục thiếu chủ, tại hạ nguyện ý ra hai viên linh thạch.”
Người này vừa mở miệng, lập tức, không khí trên tất cả thuyền hoa bỗng chốc sôi trào lên.
Vị gia chủ của Chu gia kia có chút tức giận nhìn hắn một cái.
Sau đó, hừ một tiếng, phất tay áo ngồi xuống, khiến cho hoa thuyền bị rung động chập chờn, tạo nên gợn sóng.
Những người khác cũng không có lựa chọn cạnh tranh.
Cho nên, cuối cùng, bình Tụ Khí đan này liền thuộc về vị gia chủ thứ hai vừa lên tiếng.
Lục Phiên giơ tay lên phất nhẹ.
Lập tức, bình ngọc chứa Tụ Khí đan liền lơ lửng trôi về hướng người kia.
Trên mặt người này hiện lên một nụ cười, vươn tay đón lấy, sau đó hướng về phía Lục Phiên hơi khom người một chút.
Mà Lục Phiên cũng không khách sáo, lấy đi hai viên linh thạch.
Một viên linh thạch có giá mười vạn lượng bạc, hai viên. . . Đó chính là hai mươi vạn lượng.
Trên mặt vị gia chủ này mặc dù mang theo nụ cười, nhưng mà thật sự trong lòng đang rỉ máu.
Năm viên thuốc. . . Hai mươi vạn, một viên bốn vạn lượng!
Quả thực so với vàng ròng còn đắt hơn không biết bao nhiêu lần!
Từ lúc Tụ Khí đan mà gia chủ Chu gia nhìn trúng bị phỗng tay trên, bầu không khí giữa các thuyền hoa lập tức trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều, các vị gia chủ của thế gia dần dần cảm nhận được không khí cạnh tranh bắt đầu trở nên gay gắt.
Khóe miệng của Lục Phiên hơi nhếch lên, đây chính là loại cảm giác mà hắn muốn nhìn thấy.
Ngón tay hơi gõ nhẹ trên thành xe lăn, Tiểu Ứng Long liền bịch một tiếng chui vào trong hồ, trong khoảnh khắc, thân ảnh đã biến mất không còn dấu vết.
Chỉ chốc lát sau, lại bưng cái mâm gỗ thứ hai bay tới.
Lục Phiên giơ tay lên, đốt cháy miếng vải lụa phủ bên trên.
“Vật phẩm đấu giá thứ hai, do luyện khí đại sư, Công Thâu Vũ chế tạo, Hoàng giai hạ phẩm linh cụ. . . Một thanh bảo đao.”
Lục Phiên nói.
Lời nói hạ xuống, không khí giữa các hoa thuyền trong phút chốc lại sôi trào lên.
Khái niệm Linh cụ, bọn hắn cũng đều không xa lạ gì.
Vũ khí có thể hình thành linh khí thông đạo, tăng cường uy lực của linh khí phát ra, chính là linh cụ.
Giống như bàn cờ của Lục thiếu chủ, Cảnh Thiên kiếm của Cảnh Việt. . .
“Một thanh đao?”
“Ngay cả tên cũng không có. . . Lục thiếu chủ quả thật có chút tùy tiện, tốt xấu đặt cái tên.”
“Hoàng giai hạ phẩm linh cụ. . . Không xứng có tên.”
Rất nhiều gia cua các chủ thế gia hai mặt nhìn nhau, ánh mắt phảng phất dường như biết nói chuyện.
Nơi xa, trên một chiếc thuyền hoa, Diệp Thủ Đao một mực đang rót rượu, đôi mắt bỗng nhiên hơi lóe lên một chút, hắn là cao thủ dùng đao nên khi nghe đến đao, cũng bắt đầu có chút hứng thú.
“Linh cụ trong miệng Lục công tử, hẳn là pháp khí. . .”
Diệp Thủ Đao nói.
Theo Lục Phiên đốt cháy miếng vải lụa, trên mâm gỗ lộ ra một lưỡi đao hào quang lập loè, tản ra ánh sáng chói mắt, vẻ hứng thú trong đôi mắt của Diệp Thủ Đao liền biến mất không thấy gì nữa.
“Cửu phẩm pháp khí. . . Không có ý nghĩa.”
Hắn lại tiếp tục rót rượu, uống.
Theo hắn, thanh Trảm Long của Nhiếp Trường Khanh mới có ý tứ, còn cửu phẩm pháp khí, thật sự là không thể vào mắt của cao thủ Anh Biến cảnh như Diệp Thủ Đao.
Thế nhưng, gia chủ của thế gia các thế gia lại là triệt để sôi trào.
Đạm Đài Huyền cùng Mặc Củ liếc nhau một cái.
Bọn hắn có thể không quan tâm đến Tụ Khí đan, bởi vì bọn hắn có Long Môn.
Thế nhưng. . .
Linh cụ. . . Bọn hắn không có.
Bỏ qua cơ hội này, lần sau chưa hẳn có thể gặp lại.
Dù sao, ai cũng không biết, lúc nào Bạch Ngọc Kinh sẽ tiếp tục tổ chức đấu giá hội.
“Đao này, giá khởi điểm là hai viên linh thạch.”
Lục Phiên nói.
Lời nói vừa xong.
Lập tức có gia chủ mở miệng ra giá.
Mà hắn vừa nói xong, Đạm Đài Huyền cũng ra giá.
“Ba viên linh thạch.”
Bá Vương liếc mắt nhìn Đạm Đài Huyền một chút, tinh thần lập tức trở nên hăng hái.
Nhưng mà Bá Vương không có ra giá, hắn không thích đao, cho dù đoạt được thì có ích lợi gì?
Theo Bá Vương, mặc dù là linh cụ, cũng phải nhìn xem nằm trong tay người nào.
Cạnh tranh vẫn còn tiếp tục.
Đạm Đài Huyền ra giá, cũng không thể dọa lùi các thế gia, giá cả rất nhanh liền tăng lên đến năm viên linh thạch.
Năm mươi vạn lượng, đổi một thanh đao. . .
Đáng giá sao?
Rất nhiều người bắt đầu do dự, ngay cả Đạm Đài Huyền cũng không muốn tiếp tục cạnh tranh.
Bởi vì. . .
Hắn không biết kế tiếp còn có đồ vật tốt hơn sẽ được đưa ra hay không.
Đường Hiển Sinh tự mình pha trà, động tác khoan thai chậm rãi, phảng phất mặc cho bên ngoài mưa to gió lớn, Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không thể ảnh hưởng đến tâm cảnh của hắn, Đường Nhất Mặc ngồi xếp bằng ở bên cạnh, im lặng không nói một lời.
“Nhất Mặc, ra giá.”
Chợt thanh âm khàn khàn của Đường Hiển Sinh vang lên.
Đường Nhất Mặc không chút do dự, lập tức mở miệng: “Sáu viên linh thạch.”
Lời nói hạ xuống, lập tức, vị gia chủ thế gia ra giá năm viên linh thạch đôi mắt đỏ ngầu, hắn đã ra đến năm mươi vạn lượng, Đường Hiển Sinh này thế mà còn tăng giá?
Hắn còn là người sao!?
Vị thế gia gia chủ này đỏ hồng cả mắt nói: “Bảy viên!”
Tất cả thế gia trên các thuyền hoa xung quanh đồng thời hít vào một hơi khí lạnh.
Đây xem như là đã dốc hết tất cả vốn liếng.
Đường Hiển Sinh nhẹ nhàng nở một nụ cười, chậm rãi nhấp một ngụm trà, đôi mắt từ từ mở ra.
“Lão phu điệu thấp thời gian dài như vậy. . . Có phải hay không đã để cho các ngươi quên mất, Đường Hiển Sinh ta đến từ nơi nào?”
“Nam Quận của ta. . . Thiếu tiền sao?”
Lời nói vừa dứt.
Gương mặt của Đường Nhất Mặc không chút thay đổi, lập tức tăng giá.
Dùng tám viên linh thạch, cuối cùng đoạt được thanh Hoàng giai hạ phẩm linh cụ này.
So với Tụ Khí đan, thanh linh cụ này xem như đã vượt qua giá trị bản thân khá nhiều.
Thân hình của Đạm Đài Huyền hơi dựa vào boong thuyền, khóe miệng không tự chủ được giật một cái. . .
Đường Hiển Sinh nói không sai, Nam Quận. . . Phú khả địch quốc, tiền. . . Quả thực là không thiếu tiền.
Rất nhiều gia chủ của các thế gia đều cảm nhận được một luồng uy hiếp mãnh liệt.
Nhưng mà, bọn hắn có thể làm sao?
Tiền, cũng là một loại thực lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận