Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 278: Ba mươi sáu tiên châu truyền đạo. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Làm sao mà lạnh lẽo cùng nóng bỏng có thể đồng thời xuất hiện được?
Dường như trong lúc mơ hồ có một đoàn hỏa diễm màu âm u đang thiêu đốt.
Còn về tên đầu trọc hầu bàn Đinh Cửu Đăng.
Lại ngồi yên bất động, không nhúc nhích…
Mặc cho Tây Môn Tiên Chi cùng với Lưu Nguyên Hạo đều đã lựa chọn xong tiên châu truyền đạo của riêng mình, Đinh Cửu Đăng vẫn khí định thần nhàn mà ngồi ngay thẳng như cũ.
Tây Môn Tiên Chi cùng Lưu Nguyên Hạo đều ngưng mắt lại.
Người này… Có vẻ như hơi bất phàm.
Vậy mà có thể thờ ơ khi đối mặt với tiên châu truyền đạo.
Kể cả Tây Môn Tiên Chi đã có tu vi Khí Đan đỉnh phong cũng không thể nào giữ bình tĩnh ở trước mặt tiên châu truyền đạo này, vậy mà tên đầu trọc này, lại có thể đối đãi với thái độ bình thường như thế.
Rốt cuộc.
Đinh Cửu Đăng mới kịp phản ứng.
Tiên châu truyền đạo?
Á đù!? (T/n: Từ góc là Ngọa tào, không biết dịch thành gì nên dịch thành Á Đù :V )
Tiên… Tiên duyên?
Hắn sợ ngây người, thế nhưng, hắn phát hiện bản thân dường như đã bị chậm chạp nửa nhịp, hai người bên cạnh cũng đã lựa chọn xong tiên châu truyền đạo.
Trong lúc nhất thời, hắn có cảm giác hơi tẻ nhạt vô vị.
Cho nên, lập tức tùy ý vươn tay, bắt lấy một viên châu.
Oanh!
Đinh Cửu Đăng cảm thấy có một tiếng chuông nổ tung ở bên tai mình, cùng với vô số âm thanh phật xướng, quanh quẩn ở trong óc hắn.
Ngay từ đầu, Đinh Cửu Đăng còn không có kịp phản ứng.
Chờ hắn kịp phản ứng lại, tiếng Phật xướng cũng đã kết thúc, mặc dù tựa như nhận được một cái tiên duyên khó lường. Hắn vừa kích động, vừa ý tình nhưng lại tiếp tục lười nhác.
Tây Môn Tiên Chi nhìn xem Đinh Cửu Đăng… Cái tên này, tâm cảnh có hơi mạnh mẽ.
Tuy đang đối mặt với tiên duyên nhưng lại không có bất kỳ vẻ kích động nào, người có khả năng ‘Không vì ngoại vật mà vui, không vì bản thân mà buồn.’, đồng thời có thể điều khiển cảm xúc tốt như vậy, tuyệt đối phi phàm, người này… Rất vững.
Ba người đều lựa chọn xong tiên châu truyền đạo.
Những tiên châu còn lại thì bay trở lại bên người Lục Phiên, an tĩnh trôi nổi.
Tâm thần hắn khẽ động, nhưng lại có chút không nói gì.
Ba người này… Chọn thật là đúng dịp a.
Truyền thừa từ ba tên Lưu lạc giả, cứ như vậy bị bọn hắn chọn lựa.
Tuy nhiên, Lục Phiên cũng không có để ý.
Truyền thừa, có truyền mới có thừa.
Nếu như đặt ở chỗ hắn, cũng không có tác dụng gì.
Vừa vặn, tu hành giả trăm nhà đưa tiếng có những truyền thừa khác gia nhập, tất nhiên sẽ càng thêm thú vị.
“Đi thôi.”
Lục Phiên chậm rãi lên tiếng ở giữa trận đài.
Hắn vung tay lên, vô số sóng khi quay cuồng lên.
Tây Môn Tiên Chi há mồm như muốn nói gì, nhưng mà, lại cảm giác như lời nói của mình bị tước đoạt.
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên tan biến, hắn lập tức bị bắn ra khỏi Truyền Đạo đài.
Lưu Nguyên Hạo không ngừng dập đầu.
“Đa tạ Thượng Tiên tặng tiên duyên!”
Lục Phiên nhìn xem Lưu Nguyên Hạo, lại không nói gì thêm, Lưu Nguyên Hạo nhận được truyền thừa “Cốt U hỏa”.
Lục Phiên không biết Lưu Nguyên Hạo lựa chọn Cốt U hỏa, hay là Cốt U hỏa lựa chọn Lưu Nguyên Hạo.
Hắn cũng không có thu hồi lại, thay vào đó là khoát tay áo, Lưu Nguyên Hạo lập tức cảm giác được một cỗ đè nén khổng lồ, nghiền nát thân thể của hắn, khiến cho hắn tan biến ở bên trong Truyền Đạo đài.
Cuối cùng, ánh mắt của Lục Phiên rơi vào trên thân Đinh Cửu Đăng.
Người này… Vững đến cuối cùng a.
Nhìn thấy tiên nhân, không có xúc động.
Đạt được tiên duyên cũng rất bình tĩnh.
Hiện tại, tuy thấy được Tây Môn Tiên Chi cùng Lưu Nguyên Hạo bị hắn phất tay nghiền nát, tựa hồ cũng rất bình thản.
Vững vàng như núi.
Đinh Cửu Đăng phản ứng có chút chậm, đợi cho sau khi Tây Môn Tiên Chi cùng Lưu Nguyên Hạo tan biến thì hắn mới hồi phục tinh thần lại, ngay từ đầu… Hắn thật là sợ.
Nhưng mà, hắn đã mất cái sức lực đáng ra phải sợ ngay từ ban đầu, nên lập tức cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Hắn ngửa đầu, thản nhiên đối mặt với Lục Phiên.
Lục Phiên cười một tiếng.
Người này thật vững.
Sau đó, hắn phất tay một cái.
Ngay sau đó, bàn tay khổng lồ che trời bỗng nhiên bao trùm Đinh Cửu Đăng lại, trực tiếp bóp vỡ hắn.
Lục Phiên nhìn xem Đinh Cửu Đăng đã tan biến, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Bên trong Truyền Đạo đài khôi phục lại bình tĩnh.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn ở phía trên trận đài, tay nắm ấn ký, kế tiếp có từng cái phù văn phun trào ra.
Bản mô phỏng Cốt U hỏa lơ lửng ở trước người Lục Phiên.
“Thiên Địa Huyền Hỏa, là một loại hỏa diễm đã siêu thoát ra ngoài bản nguyên… Thậm chí có thể đốt cháy cả bản nguyên.”
Lục Phiên suy tư.
Hắn đã nghiên cứu Cốt U hỏa rất nhiều, uy lực của nó cũng không tính là quá mạnh, đây thuộc về loại yếu nhất trong các Thiên Địa Huyền Hỏa.
Lục Phiên đã từng thử thôi diễn, sự mạnh mẽ của Thiên Địa Huyền Hỏa, một hỏa, thậm chí có thể đốt diệt bản nguyên thế giới trung võ.
Có vô số phù văn quấn quanh lấy thân thể của Lục Phiên.
Mười ngón tay của hắn nhảy lên tựa như tinh linh.
Hắn không xây dựng được Thiên Địa Huyền Hỏa, thế nhưng, hắn lại có thể phân tích cấu tạo của Thiên Địa Huyền Hỏa, tạo ra một loại lửa nhân tạo.
Đương nhiên… Việc này có thể cần một khoảng thời gian mới được.
. . .
Bắc Lạc thành.
Đạm Đài Huyền có chút kinh ngạc cùng thán phục khi đi trên đường dài.
Không nghĩ tới một tòa Bắc Lạc thành đã từng cơ hồ phải rách nát, lại có thể trở nên phồn hoa như hiện tại.
Bắc Lạc thành càng ngày càng phát triển tốt hơn sau khi các thế gia ở Bắc Lạc bị Lục Phiên nhổ tận gốc.
Linh khí nồng nặc tràn ngập ở trong không khí, mặc dù tu vi của Đạm Đài Huyền không cao, nhưng mà… Cũng cảm giác được chỗ bất phàm từ Bắc Lạc.
Lục Trường Không chắp tay, đi bên cạnh Đạm Đài Huyền.
Đạm Đài Huyền có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ từ Lục Trường Không, đó là một loại áp bách đến từ tu hành giả đẳng cấp cao.
“Quả nhiên… Lục lượng mới chính là nhân tố trọng yếu khiến cho Bắc Lạc yên ổn.”
Đạm Đài Huyền cảm khái.
“Nếu như Bắc Lạc thành không có Bạch Ngọc Kinh, cũng không có Long Huyết quân…”
“Dùng vị trí địa lý của Bắc Lạc thành, tất nhiên sẽ trở thành trung tâm trận chiến phạt Chu, đến lúc đó… Bắc Lạc chắc chắn phải sinh linh đồ thán.”
Nhưng mà, bởi vì có Lục Bình An tọa trấn Bắc Lạc, chấn nhiếp thiên hạ, cho nên mặc kệ là Tây Lương, cũng hoặc là Đại Huyền, thậm chí là Đại Chu đều không dám lan chiến hỏa đến Bắc Lạc thành.
Sợ sẽ dẫn đến sự chấn nộ từ Bạch Ngọc Kinh.
Chính là bởi vì có lực lượng chấn nhiếp, nên mới khiến cho Bắc Lạc thành phát triển càng lúc càng tốt, bách tính Bắc Lạc thành có thể an cư lạc nghiệp.
Ở khoảnh khắc này, bỗng nhiên Đạm Đài Huyền có hơi hiểu ra.
“Thời đại tu hành giả… Có được một vị tu hành giả mạnh mẽ, thật sự là quá quan trọng, có được sự chấn nhiếp từ tu hành giả mạnh mẽ, mới có thể khiến cho đạo chích các phương không dám ra tay, cũng mới có thể để cho bách tính an cư lạc nghiệp.”
Đạm Đài Huyền cảm khái nói.
Ở chuyện này, Tây Lương làm tốt hơn rất nhiều so với Đại Huyền quốc.
Nhưng Đạm Đài Huyền lại không thể nói trước cái gì, lạc hậu phải bị đánh.
Lục Trường Không liếc mắt nhìn hắn.
Đạo lý này, hiện tại Đạm Đài Huyền thân là quân chủ, không sớm thì muộn sẽ hiểu rõ.
“Tòa tháp này là gì thế?”
Đạm Đài Huyền ngóng nhìn tòa Bạch Ngọc tháp cao vút trong tầng mây, kinh ngạc nói.
“Thí Luyện tháp, do Phiên nhi tạo ra, dùng để cho tu hành gia đỉnh cấp đột phá gông cùm xiềng xích.”
“Tu hành mỗi một cảnh giới đều có chút khó khăn, cần phải có gian nan hiểm trở mới có khả năng đột phá, cho nên Phiên nhi đã chế tạo tòa tháp này, tu hành giả khắp thiên hạ đều có thể đến, chỉ cần tu vi ngươi đến cửu đoạn Khí Đan là có thể vào.”
Lục Trường Không nói.
Hắn còn chưa có xông qua Thí Luyện tháp, hắn chuẩn bị luyện hóa xong linh dịch thì sẽ đi, nhưng lại không nghĩ tới Đạm Đài Huyền tới.
“Muốn đi một chuyến?”
Lục Trường Không hỏi.
Đạm Đài Huyền vội vàng khoát khoát tay, cửu đoạn Khí Đan mới có thể vào… Thí Luyện tháp này, đời này hẳn là không có bất kỳ quan hệ gì với hắn.
Hắn nhìn về phương hướng Bắc Lạc hồ, trong đôi mắt có chút chờ mong cùng hi vọng.
“Ta đi gặp Bình An một chút.”
“Ta muốn lập Đại Huyền học cung, chuyên môn bồi dưỡng tu hành giả, Bình An hiện tại làm chủ nhân Bạch Ngọc Kinh, không biết có đề nghị gì?”
Đạm Đài Huyền nói.
Lời nói vừa ra, Lục Trường Không lại khẽ giật mình, lập Đại Huyền học cung, bồi dưỡng tu hành gia?
Ngắn ngủi một câu, Lục Trường Không lập tức cảm nhận được dã tâm của Đạm Đài Huyền không bình thường.
Bỗng nhiên.
Có một cỗ gió nhẹ thổi qua, gió tuyết đầy trời cũng dường như bị đình trệ lại.
Đạm Đài Huyền chợt cảm thấy một loại lực lượng cường đại khóa chặt hắn lại.
Sau tức khắc.
Hắn cảm thấy trước mặt mình hoa lên, phong cảnh trở nên rất nhanh.
Đợi cho hắn thư thái trở lại.
Thì đã phát hiện thân thể của mình đang ở trên một hòn đảo có sương mù quanh quẩn rồi.
Mây xanh xanh chừng sắp mưa,
Nước mờ mờ như bốc khói.
(Trích: Mộng Du Thiên Mụ Ngậm Lưu Biệt của tác giả Lý Bạch.)
Hoa cúc nhẹ nhàng ly động, hoa đào kiều diễm, cùng với rừng Tử Trúc vang sào sạt.
Đẹp như tranh vẽ.
Có một tòa lầu các cao ngất.
Phía trên tầng hai lầu các, có thiếu niên mặc áo trắng ngồi ngay ngắn trên xe lăn, dựa vào lan can cười nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận