Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 460: Bá Vương cầu khí, Thương Sinh kiếm tới (2)

Dịch: ming ming
Nghe được câu trả lời của Bá Vương.
Công Thâu Vũ liền kêu vị thanh niên cởi trần vẫn đang đập sắt kia dừng lại.
“Vâng, sư phụ.”
Thanh niên dừng chiếc búa trong tay lại, cánh tay mỏi mệt khẽ run rẩy.
Ba người rời khỏi tiệm rèn, đi vào sân sau.
Ở sân sau, Bá Vương nhìn thấy rất rất nhiều khối sắt.
“Công tử từng nói với ta, nguyên liệu luyện khí rất quan trọng, nguyên liệu tốt uy lực của linh cụ luyện ra cũng không giống nhau.
“Ngũ Hoàng đại lục bây giờ, nguyên liệu có thể luyện khí vẫn cần được khai thác, nhưng, giờ đây, có thề chế tạo ra vũ khí, chỉ có những thứ trước mắt này.”
“Lão phu đều từng đem những nguyên liệu này ngâm qua hồ bản nguyên, so với những khối sắt bình thường, thần dị hơn nhiều.”
Cuối cùng.
Đã tới giữa sân sau.
Bá Vương nhìn khối sắt cao gần hai mét, bự tới mức bốn người hắn cũng không ôm nổi.
Khẽ nhìn ngơ ra.
“Nếu ngươi có thể bổ nó ra, lão phu sẽ luyện khí cho ngươi.”
Công Thâu Vũ nói, tiểu Lỗ sau lưng hắn cũng vô cùng ngạc nhiên, khối thiết mẫu này, hắn cũng từng thử rất nhiều lần, hoàn toàn không hề động đậy, cho dù là hắn dùng hết toàn bộ sức mạnh, vẫn là không nhúc nhích tí nào.
Bá Vương hít sâu một hơi.
Hắn lùi lại một bước.
Từ từ nhắm mắt lại, sau đó Bá Vương bước lên một bước.
Đông!
Cả mặt đất chấn động.
Một quyền đánh ra, cả không khí cũng bị đánh vang lên tiếng loạt soạt.
Bạch!
Bá Vương một quyền đánh trên thiết mẫu, thiết mẫu khẽ dao động…
Nhưng nắm đấm của Bá Vương cũng tung toé chảy máu.
“Quá cứng!”
Bá Vương mở mắt, trong lòng kinh hãi.
“Đây chính là thiết mẫu đã ngâm ba ngày ba đêm trong hồ bản nguyên, sao lại không kiên cố.”
Công Thâu Vũ cười rộ lên.
Bá Vương cũng cười, đó là nụ cười hưng phấn.
Một tiếng gầm nhẹ.
Xung quanh người Bá Vương, ma khí màu đen đột nhiên được phóng thích ra, không ngừng cuốn quanh cơ thể hắn, tựa như bốc lên đến không trung.
Khí huyết trong cơ thể xoay tròn, xương sống mơ hồ hiện ra, dường như có tiếng long ngâm vang lên giữa bầu trời.
Bá Vương hóa quyền làm chưởng, dường như mang theo khí kình có thể lấp núi dời sông, hung hăng bổ xuống.
Phốc phốc phốc!
Đó là tiếng máu thịt va chạm cùng với khối sắt.
Một lần lại một lần, bàn tay của Bá Vương đã bị khối sắt làm cho máu thịt bê bết ngay cả xương cũng lộ ra.
Cuối cùng vào lần thứ hai mươi.
Bá Vương gầm thấp một tiếng.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy như phúc tự tâm linh.
Oanh!
Những sự tổn thương trong suốt hai mươi lần đánh, vào giờ khắc này, toàn bộ tụ tập trên một chưởng này.
Tam đẳng danh sách đạo ý… Bất Khuất!
Bổ cho ta!
Trong lòng Bá Vương dường như đang gầm thét.
Bàn tay tràn đầy máu tươi, như cuốn theo một khí thế có thể phá nát bầu trời.
Rắc!
Đá thiết mẫu đã nứt ra.
Một quyển này của Bá Vương lún vào sâu bên trong.
Sau đó, đôi tay đẫm máu của Bá Vương bắt lấy hai bên thành nứt ra của thiết mẫu, đột nhiên dùng sức!
Tiếng gào thét nổ vang lên.
Rắc!
Đá thiết mẫu hoàn toàn nứt thành hai nửa!
Cánh tay của Bá Vương không còn sức mà rủ xuống, máu không ngừng nhỏ giọt chảy xuống.
Nơi xa.
Công Thâu Vũ nhìn mà kinh ngạc, đồ đệ tiểu Lỗ mới thu nhận của hắn, cũng khiếp sợ đến nỗi không ngậm miệng được.
Người này… Là quái vật sao!?
“Công Thâu Các chủ, như thế này… Được chứ?”
Bá Vương nở nụ cười.
Công Thâu Vũ không cự tuyệt.
Hắn giơ chân lên, đột nhiên đạp xuống.
Đông!
Cả sân giữa, đều rạn nứt ra.
Một cái lò thiết to lớn từ dưới đất bay lên, đem khối thiết mẫu kia nâng lên, bên dưới thiết mẫu, thế mà đã bố trí đài đúc khí từ trước!
Lửa cháy rực lên, mang theo những đóm lửa trắng nhỏ, từ trong Đúc Khí đài phun ra, bao phủ lấy cả khối thiết mẫu!
Nhiệt độ nóng rực, khiến cho đá thiết mẫu bắt đầu tan chảy.
Bá Vương cùng tiêu Lỗ lui về sau.
Công Thâu Vũ thì xé rách y phục trên người, lộ ra dáng người xốc vác.
Hắn một tay vung búa lên, trong mắt lộ ra tia hưng phấn, mang theo quả quyết.
“Há!”
Công Thâu Vũ hét lớn.
Hắn dùng trọn cả đời này để luyện khí, vào giờ phút này, hắn muốn luyện ra huyền giai linh cụ!
Coong!
Coong coong!
Công Thâu Vũ vung búa lớn lên, thân thể xoay tròn, búa lớn tung bay, mỗi một lần tung bay, thân búa đều sẽ hung hăng gõ lên khối đá thiết mẫu.
Một lần lại một lần…
Cho dù là Bá Vương, nhìn thôi cũng cảm thấy mỏi mệt.
Hắn phát hiện bàn tay của Công Thâu Vũ, đã bị búa sắt mài ra máu.
“Đã là búa thứ hai ngàn rồi!”
Hai ngàn búa?
Bá Vương kinh hãi.
Nhưng mà, Công Thâu Vũ không hề dừng lại, một búa lại một búa…
Thời gian từng chút một trôi qua.
Trong thị trấn nhỏ, dường như có thể nghe được tiếng gõ liên miên bất tuyệt.
Coong!
Cuối cùng, Công Thâu Vũ một búa hạ xuống, khối thiết mẫu đỏ bừng bắt đầu mềm như kẹo.
Đôi mắt Công Thâu Vũ bỗng nhiên sáng lên!
“Bá Vương! Muốn vũ khí gì!?”
Thân thể xốc xác của Công Thâu Vũ mồ hôi tràn trề không ngừng lăn xuống, mở miệng quát.
Ánh mắt Bá Vương sáng chói, nắm chặt nắm đấm.
“Một rìu một khiên!”
Công Thâu Vũ nghe vậy, lại lần nữa cười to.
Sau đó, lại nắm cây búa lên, thay phiên đập xuống, mỗi một búa đều như nện cho sao băng trên trời rơi xuống!
Tia lửa tung tóe!
Hơi nóng cuồn cuộn!
...
Bên ngoài biên giới Tây Quận, ba vạn lý.
Trên vòm trời, một lão giả mặc trang phục màu đen khoanh chân nổi lơ lửng, một thanh kiếm được lau sạch sẽ bóng loáng không dính hạt bụi nào, đặt ngang qua hai chân của hắn.
Một đường từ hướng đông trôi tới.
Trên quan đạo.
Không ít phàm nhân nhìn thấy thân ảnh trôi nổi phía trên, đều hoảng hốt cùng kinh hãi.
Có người xem như gặp được tiên nhân, quỳ rạp trên đất.
Có người thì đuổi theo cuồng nhiệt.
Có người thì lại hoảng hốt chạy trốn.
Đương nhiên, một số tu hành giả lại hiểu rõ chuyện gì xảy ra, xa xa theo phía sau lão giả một thân hắc y kia.
Tin tức nhanh chóng truyền ra.
Tin tức Tông chủ Thương Kiếm phái Chu Hải Sinh, từ Đông Dương Quận tiến vào trong Ngũ Hoàng đại lục nhanh chóng lan ra.
Cường giả Nguyên Anh cảnh có thể bay giữa trời.
Chu Hải Sinh từ Đông Dương quận, đi về hướng tây, xuyên qua địa phận của Nam Quận, không dừng lại làm bất cứ gì.
Trên đường đi, không ít môn phái nhỏ của Ngũ Hoàng tu hành giới gặp được Chu Hải Sinh, đều sợ hãi mà lẩn trốn đi.
Những tu hành giả có thể trôi nổi trên không trung, không phải là những người bọn họ có thể chọc vào.
Bởi thiên địa của Ngũ Hoàng đại lục đã biến hóa.
Cho nên thời gian Chu Hải Sinh đi từ Đông Dương quận tới Tây Quận, tốn tới mấy ngày.
Nhưng, hắn không gấp, cứ như vậy từ từ từ mà đi.
Càng bay đi, hắn càng cảm thấy bi thương, dường như có cảm giác bị bỏ rơi.
Trong lòng hắn băng lạnh, mất hết can đảm.
Hi vọng của Thương Kiếm phái, Chu Lưu, cháu trai ruột của hắn, đã như vậy chết đi.
Chu Lưu vừa chết, Chu Hải Sinh liền muốn tìm một thiên tài có thể thay thế Chu Lưu, nhưng căn bản tìm không ra.
Mà Chu Hải Sinh lại bị trọng thương trong trận diệt thế của Thiên Nguyên đại lục, không sống được mấy năm nữa.
Không ít đệ tử của Thương Kiếm phái, cũng bắt đầu lui đi, rời khỏi môn phái.
Chu Hải Sinh vốn nghĩ rằng mình đã chiến đấu quên mình trong trận chiến diệt thế kia, nên sẽ được sự bảo hộ của bốn đại thế lực, bốn đại thế lực nhất định sẽ đòi lại công bằng cho hắn.
Nhưng, không hề ngờ rằng, mặc kệ là Võ Đế thành, hay là Càn Nữ Cung, thậm chí Tuyệt Đao môn cũng đều bỏ mặc hắn.
Trong lòng Chu Hải Sinh vô cùng lạnh lẽo.
Chu Hải Sinh không ngu, có thể tu luyện thành cường giả Nguyên Anh cảnh, sao lại là tên ngốc được.
Hắn biết, bốn thế lực lớn, chỉ là không muốn làm con chim đầu đàn.
Bọn họ không dám thăm dò xem Bạch Ngọc Kinh có thực sự ẩn thế hay không, không dám thử giới hạn cho phép của Bạch Ngọc Kinh.
Cho nên, bọn họ đem Chu Hải Sinh đẩy ra.
Cho Chu Hải Sinh đi giết Bá Vương, xò xét giới hạn của Bạch Ngọc Kinh.
Chu Hải Sinh chẳng qua là con cờ.
Thế nhưng, con cờ Chu Hải Sinh không được chọn lựa.
Hắn sẽ giết Bá Vương, tiếp đó diệt Hắc Long giáo… Bá Vương tất nhiên là hung thủ, thế nhưng cái tên Lưu Nguyên Hạo xúc giục người khác kia cũng khó mà thoát tội.
Nơi xa, phía cuối quan đạo.
Giữa ải núi.
Bình minh đỏ rực từ từ mọc lên, ánh sáng từ sau núi rọi xuống, chiếu sáng cả lục địa.
Chu Hải Sinh từ từ hạ xuống, không tiếp tục trôi nữa.
Hắn nắm chặt kiếm, đôi mắt già nua nhìn về phía xa.
Những thân ảnh xuất hiện dưới ánh mặt trời, lít nha lít nhít như sắp che hết ánh nắng.
Đó là những binh lính khoác áo giáp trên người, vũ khí hiên ngang, lại thêm khí tức bá đạo cuồng bạo.
Đậy chính là Tây Lương Hạng Gia quân!
Đội quân tu hành giả mạnh nhất dưới trướng Bá Vương.
Chu Hải Sinh rất bình thản, hờ hững nhìn đội quân mạnh mẽ này.
Hắn không đi mà trực tiếp ngồi đó.
Hắn vuốt ve thanh kiếm trong tay, đây là trấn phái chi bảo của Thương Kiếm phái, nhất phẩm pháp khí, Thương Sinh kiếm.
Lúc hắn tặng cho cháu trai Chu Lưu, hắn đã đặt vào biết bao kỳ vọng.
Mà giờ đây…
Lại trở thành di vật.
Đặt ngang thanh kiếm lên hai chân, từ từ khép mắt lại.
Chu Hải Sinh mở miệng khẽ hít một hơi, liền có khí tức phun trào theo.
Đám đại tướng Tây Lương Hứa Sở, ngồi ngay ngắn trên bão mã, cực kỳ cảnh giác nhìn chằm chằm lão giả ngồi xếp bằng ở trên quan đạo kia.
Bỗng nhiên.
Lão giả mở mắt ra.
“Hạng Thiếu Vân ở đâu?”
“Oan có đầu, nợ có chủ, lão hủ cũng không liên luỵ tới người khác, lạm sát kẻ vô tội, cho nên cho thời gian ba ngày…”
“Sau ba ngày, nếu như Hạng Thiếu Vân không xuất hiện…”
“Lão hủ, liền đạp diệt hết tất cả Tây Lương.”
TN: Hôm nay tạm thời 2 chương, mai sẽ bù lại :D
Bạn cần đăng nhập để bình luận