Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 398: Cải biến tiền tệ tu hành giới. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Đường đi của bọn hắn đã đến bình cảnh, nhưng bây giờ Nữ Đế lại nói, tìm được cửa đột phá.
“Danh sách đạo ý? Trước đó chưa từng nghe nói qua…”
“Cho dù là Khổ Đồ, hắn muốn đột phá bản thân, hình như cũng không phải đi trên con đường danh sách đạo ý, mà là cắn nuốt lực lượng bản nguyên của Thiên Nguyên.”
Thiên Hư công tử híp mắt.
Hắn liếc mắt lườm Nữ Đế: “Hẳn là ngươi bịa chuyện lung tung a?”
“Miệng của nữ nhân… Chuyên gạt người.”
Môi đỏ của Nữ Đế cương lên, liếc mắt quét nhìn Thiên Hư công tử: “Con hàng Thiên Hư kia, có bản lĩnh lặp lại lần nữa!?””
“Nha a.”
Thiên Hư công tử giương lên một thanh tiểu kiếm lớn chừng bàn tay, chỉ về phía Nữ Đế ở đằng xa.
Tuy nhiên, Thiên Hư chợt nhớ tới, trong lời nói thầm của Nữ Đế, dường như có đề cập tới, cái danh sách đạo ý này là do Lục Phiên nói cho nàng.
Cho nên, Thiên Hư cười cười.
“A, bản tọa không chấp nhặt với nữ nhân.”
Lời nói vừa ra.
Nữ Đế cười lạnh một tiếng.
Mà bốn vị lão ẩu sau lưng Thiên Hư cũng nghiêng mắt nhìn sang hắn.
“Bản tọa tựa hồ có chút hiểu ra… Cái gọi là đạo ý, có phải là giống với đạo ý của bản tọa?”
Diệp Thủ Đao, nói.
Nữ Đế lắc đầu: “Lục ca nói, đao ý của ngươi… Còn không được gọi là danh sách đạo ý.”
Diệp Thủ Đao khẽ giật mình.
Đỗ Long Dương đứng dậy từ trên thuyền hoa, dự định chạy đi nhìn một chút, thế nhưng, đấu giá hội lập tức phải bắt đầu.
Chuyện này khiến cho trong lòng Đỗ Long Dương trở nên ngứa ngấy.
Tuy nhiên, sau khi cân nhắc lợi và hại, Đỗ Long Dương vẫn ngồi xếp bằng ở trên thuyền hoa, an tĩnh chờ đợi đấu giá hội mở ra.
Địa điểm đấu giá hội lần này tổ chức ở ngay Bắc Lạc hồ.
Những khách nhân thì ngồi trên thuyền hoa.
Bên trên Bắc Lạc hồ, từng chiếc thuyền hoa dập dờn, mặt hồ nổi lên từng cơn gợn sóng.
Bỗng nhiên.
Sâu trong Bắc Lạc hồ, giữa sóng khí mờ mịt.
Có âm thanh soàn soạt vang vọng.
Một thân ảnh thiếu niên tuấn tú, ngồi ngay ngắn trên xe lăn, đi ra từ sâu trong ven hồ.
Thuận theo thiếu niên xuất hiện.
Tất cả mọi người trên mặt thuyền hoa đều đứng dậy.
“Lục thiếu chủ!”
“Bái kiến Lục thiếu chủ.”
Mỗi một chiếc thuyền hoa, bao quát Đạm Đài Huyền cùng Bá Vương, đều đứng dậy chắp tay về phía Lục Phiên.
Đám người Nữ Đế, Đỗ Long Dương thấy cảnh này, khẽ giật mình, đồng thời cũng đứng dậy chắp tay.
Lục Phiên mặc một bộ áo trắng, sợi tóc rủ xuống được buộc chặt lại bởi một sợi dây nhung, thắt lại ở sau lưng.
Tay của hắn khoác lên trên tay vịn Phượng Linh, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp.
Đột nhiên.
Sau lưng Lục Phiên, Ngưng Chiêu váy trắng tung bay chợt xuất hiện, khuỷu tay nàng vác lấy một cái giỏ trúc.
Lục Phiên quét nhìn toàn trường, cười cười: “Đây là lần thứ nhất Bạch Ngọc Kinh tổ chức đấu giá hội kể từ khi thành lập đến nay… Cũng không biết tương lai sẽ có dạng đấu giá hội như này hay không.”
“Mục đích cho tới nay của Bạch Ngọc Kinh, cũng là vì phát triển tu hành, để thế nhân có thể đạp vào tu hành đạo, giúp cho tu hành giới trở nên phồn vinh hưng thịnh.”
“Đấu giá hội lần này cũng tuân theo mục đích này.”
Lời nói của Lục Phiên vang dội.
Trên mặt thuyền hoa, tất cả mọi người nín thở ngưng thần, nghiêm túc lắng nghe.
Cho dù là đám người Đỗ Long Dương, Nữ Đế cũng thể hiện ra vẻ cực kỳ tôn trọng Lục Phiên.
Thiên Hư với thói quen tranh cãi, dự định nói một chút…
Thế nhưng, khi nghĩ đến bộ dáng lòng dạ hẹp hòi trước đó của Lục Phiên, lời nói cơ hồ vừa ra đến khóe miệng, lập tức nuốt xuống.
Thôi thôi, xem trên mặt mũi của Lục ca, hôm nay liền làm… Thiên Hư an tĩnh.
“Đồ vật trong đấu giá hội lần này, có đan dược, có tu hành pháp, đồng thời có linh cụ, dĩ nhiên… Còn có cơ duyên.”
“Mà lại, lần đấu giá hội này áp dụng ‘Linh thạch’ làm tiêu chuẩn đấu giá.”
Lục Phiên nói.
“Mười vạn lượng bạch ngân, có thể trao đổi một viên ‘Hạ đẳng linh thạch’.”
“Chư vị, trước tiên lấy ngân lượng trong tay trao đổi thành linh thạch đi.”
“Bằng không, hủy bỏ tư cách đấu giá, sau này… Đấu giá hội trong tu hành giới, chỉ nhận ‘Linh thạch’.”
Lục Phiên nói.
Ngón tay của hắn gõ nhẹ lên trên tay vịn, giống như cười mà không phải cười.
Lời nói vừa ra.
Những người trên mỗi một chiếc thuyền hoa đều hai mặt nhìn nhau, nói chuyện không ngừng.
Trên mặt một chiếc thuyền hoa, Đạm Đài Huyền nheo mắt lại.
Hôm nay Mặc Bắc Khách không có đến, mà thay vào đó là Mặc Củ.
Quạt lông của Mặc Củ khẽ lay động, trong ánh mắt mang theo vài phần ngưng trọng: “Vương thượng… Cử động lần này của Lục thiếu chủ có ý nghĩa sâu xa a.”
Đạm Đài Huyền không ngốc, hắn hiển nhiên có phân tích cho riêng mình: “Lục Bình An đây là chuẩn bị thống nhất tiền tệ tu hành giới sao?”
“Nếu như tiền tệ tu hành giới trong tương lai không còn là vàng ròng bạc trắng, vậy thì… Đối với thế lực khắp nơi là một cái ảnh hưởng khổng lồ, hiện tại, thế lực khắp nơi đều không có bất kỳ linh thạch nào, cho nên, tất cả mọi người đều xuất phát từ một vạch đích.”
Mặc Củ gật đầu, quạt lông có chút gấp rút: “Tiền tệ cải biến, ảnh hưởng rất lớn.”
“Nếu như linh thạch này cũng chỉ đưa đến tác dụng giống như vàng ròng bạc trắng thì cũng thôi đi…”
“Nếu như…”
Mặc Củ không có nói tiếp.
Bởi vì, nơi xa, Ngưng Chiêu vác lấy vỏ trúc xuất hiện ở trên thuyền hoa của bọn hắn.
Trí nhớ của Đạm Đài Huyền rất khắc sâu đối với Ngưng Chiêu, lúc trước dưới Bắc Lạc thành, tỳ nữ này, một người một kiếm đẩy lùi đại quân Bắc Quận của hắn.
“Bắc Huyền vương, cần trao đổi linh thạch không?”
Ngưng Chiêu hỏi.
“Đổi, đổi trước năm viên.”
Đạm Đài Huyền nở nụ cười.
Lời nói vừa ra, Ngưng Chiêu lập tức lấy năm viên linh thạch ra từ bên trong giỏ trúc, đám người Đạm Đài Huyền cùng Mặc Củ không có động.
Bọn hắn an tĩnh nhìn xem từng viên linh thạch óng ánh long lanh trên thuyền hoa.
Xung quanh mặt thuyền hoa, không ít người lập tức thầm mắng, lão hồ ly Đạm Đài Huyền này, vậy mà không một hơi đổi hết.
Năm viên linh thạch trước đó, nói cách khác, Đạm Đài Huyền ít nhất mang theo năm mươi vạn lượng ngân phiếu, chính là cái loại đi tiền trang* để trao đổi.
(Tiền trang: Là một nơi để trao đổi ngân phiếu, chi tiết: https://en.wikipedia.org/wiki/Qianzhuang)
Thế nhưng, hắn chỉ đổi năm viên trước, cụ thể mức bao nhiêu thì những người khác không đoán được.
Đấu giá hội quy định phải dùng linh thạch để mua, bọn hắn hiển nhiên là không thể nào từ chối được.
Trên thực tế, đợi sau khi những người này cảm ứng được linh khí dư dả, có thể hấp thu để tu hành ở bên trong linh thạch…
Những người này, lập tức không bình tĩnh.
Linh thạch này… Chính là bảo vật a!
Lục Phiên nhìn xem mỗi người trên mặt thuyền hoa đều đổi linh thạch, mỉm cười: “Thiên hạ tồn tại mỏ linh thạch, chư vị nếu có hứng thú, có thể đi tìm một chút.”
Lục Phiên ngẫu nhiên tạo ra mấy cái mỏ linh thạch ở các vị trí trong Ngũ Hoàng đại lục.
Mặc Củ cảm ứng linh khí có thể hấp thu được ở bên trong linh thạch, thần sắc hắn càng ngày càng phức tạp.
“Vương thượng… Sau khi trở về, phải lập tức tổ chức nhân thủ bắt đầu tìm kiếm mỏ linh thạch.”
“Người được khoóng mạch… Lập tức sẽ chiếm cứ được quyền chủ động thiên hạ trong tương lai.”
Đạm Đài Huyền tự nhiên là hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Kỳ thật không chỉ Đạm Đài Huyền, Bá Vương, Đường Hiển Sinh cùng với rất nhiều thế giới đều không ngốc, bọn hắn tinh lắm, Lục Phiên đẩy ra cái thứ gọi là linh thạch này, hiển nhiên là muốn hoàn thiện hệ thống tiền tệ trong tu hành giới.
Nói thật, vàng ròng bạc trắng hoàn toàn đáng tiền, thế nhưng đối với tu hành giả mà nói, cũng không có ý nghĩa thực chất gì.
Dù cho có thể đổi thành tài nguyên, nhưng cũng rườm rà khó khăn.
Nhưng linh thạch lại không giống vậy a…
Cái đồ chơi này, có thể trực tiếp dùng để tu luyện, thứ này chính là tài nguyên a!
Nếu như chiếm cứ được cả một mỏ linh thạch, có lẽ có thể tịch tụ ra một nhánh quân đội tu hành giả Khí Đan đỉnh phong, thậm chí là Thể Tàng cảnh, vậy cơ hồ là… Đánh đâu thắng đó!
Đám người Nữ Đế, Đỗ Long Dương thì là nhíu mày.
Linh thạch… Bọn hắn hiển nhiên đều có, tu hành giới ở Thiên Nguyên, đã sớm thôi động hệ thống tiền tệ là linh thạch, hoặc là nói, một trình độ nhất định nào đó, đây là phương hướng tất yếu cho việc phát triển tu hành.
Bọn người Nữ Đế không có trao đổi linh thạch, bởi vì… Linh thạch, trong tay bọn hắn có không ít.
Mà lại, linh thạch trong tay bọn hắn không chỉ có hạ đẳng, mà còn có trung đẳng thậm chí thượng đẳng.
Phẩm cấp của linh thạch, hiển nhiên là phân biệt theo hàm lượng cùng độ tinh khiết.
Lục Phiên dựa vào xe lăn, quét mắt nhìn về phía mọi người kinh ngạc vô cùng khi đổi linh thạch, hắn mỉm cười.
Giơ tay lên.
Ầm ầm…
Nước hồ tách ra.
Long trảo của Tiểu Ứng Long bưng lấy một cái mâm gỗ che kín vải, một mặt dễ thương trôi nổi mà lên từ trong hồ, vỗ cánh thịt, lơ lửng giữa không trung.
Thời điểm Lục Phiên nhìn về phía Tiểu Ứng Long.
Tiểu Ứng Long còn lộ ra mỉm cười.
Mặc dù không biết cha cho hắn bưng cái mâm gỗ này làm cái gì, thế nhưng… Làm theo là được.
Không làm theo… Vậy lập tức sẽ bị linh vòng trói buộc, tựa như bị đánh.
Tiểu Ứng Long hắn vẫn rất thông minh.
Lục Phiên rất hài lòng Tiểu Ứng Long, hắn cười một thoáng về phía Tiểu Ứng Long.
Con mắt của Tiểu Ứng Long lập tức sáng lên, ngay sau đó ngoác miệng ra, dự định phun một ngụm nước.
Tuy nhiên, động tác này vừa xuất hiện.
Nụ cười trên mặt Lục Phiên liền biến mất.
Tiểu Ứng Long hoảng hốt, lộc cộc nuốt nước xuống, thuận tiện đánh một cái nắc ưu nhã mà không mất đi phong độ.
Lục Phiên giơ tay chống cằm, bình tĩnh quét nhìn mọi người trên mặt thuyền hoa, ngón tay gảy nhẹ.
Tấm vải trên mâm gỗ mà Tiểu Ứng Long bưng lấy, lập tức bị một ngọn lửa màu trắng đốt cháy yên diệt, lộ ra đồ vật trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận