Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 858: Luyện khí tầng tám, chặt một tay của thánh tổ (1)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Lục Phiên cảm thấy linh hồn mình, tựa hồ như một đóa quỳnh hoa nở rộ, trong chốc lát đạt tới thăng hoa.
Nhưng mà, nội tâm hắn, lại sinh ra cảm ngộ.
Đó là sau khi hắn dùng thân thể phàm nhân, trải qua cả một đời, đoạt được cảm ngộ.
Về phàm trần, bỏ qua thân phận người tu hành, năng lực phi thiên độn địa, trường sinh bất lão, cũng giống như một đóa hoa, từ khi mọc mầm trên mặt đất, rồi lại quay lại với bùn đất, đây là một loại luân hồi đặc biệt.
Cái duyên của cuộc đời thôi.
Trăm năm, chớp mắt đã trôi qua, người chung quanh, đang không ngừng biến hóa.
Sau khi Lục Phiên già yếu, thường xuyên ngồi trên ghế, ngồi xuống chính là nửa ngày.
Lục Phiên thời điểm có được trường sinh, không hiểu nhiều về những thứ này, mà hôm nay, sau khi tự mình trải nghiệm, hắn đã hiểu.
Thì ra, hắn già rồi, cũng sẽ ra cửa ngồi như những lão nhân khác.
Chỗ ngồi đó, chính là nơi, tất cả đều là hồi ức.
Chỗ ngồi đó, trong thâm tâm nhớ lại, đều là chuyện đã qua.
Năm tháng không tha cho bất kỳ ai.
Hồng trần cuồn cuộn, là một loại biện pháp tẩy rửa linh hồn cùng tâm linh.
Bên trong kỳ đường cũ nát.
Thân hình Lan Thương Quốc Thủ đang run rẩy, hắn ta chưa từng ngờ tới, khí cơ của Lục lão, lại có thể mạnh mẽ cường thịnh đến vậy?
Bây giờ hắn ta rốt cục cũng hiểu được, vị thiên nhân cao cao tại thượng kia vì sao lại chú ý đến Lục lão đến thế.
Lục lão……quả nhiên không phải là phàm nhân.
Chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Lan Thương Quốc Thủ lại phát hiện thân mình bị dịch chuyển ra khỏi kỳ đường.
Trong ngõ hẻm.
Hắn ta thấy được nữ đế một thân hồng bào, che dù.
Ngoại từ nữ đế còn có một nhân vật truyền kỳ của Nam quận, lão thái gia sống mấy trăm năm của Đường phủ, Đường Hiển Sinh.
Ô ô ông!
Một tia sáng trắng đỏ phóng lên bầu trời, khiến màn đêm bỗng sáng như ban ngày.
Lúc này, bầu trời như nổi lên từng lớp sóng trắng xóa.
Trong Nam Giang thành.
Không ít người đang ngủ say trong đêm khuya bừng tỉnh, nhìn ra cửa sổ, kinh hãi đến không cách nào giải thích được.
Mà không ít người tu hành phụ cận Nam Giang thành bị kinh động, nhao nhao bay nhanh đến, tưởng rằng có thiên tài địa bảo gì xuất thế, vội vã chạy đến.
Bất quá, cảm nhận được khí cơ thiên nhân, thì lần lượt cáo lui.
Đôi mắt đẹp của Nghê Xuân Thu gợn sóng như làn thu thủy, nhìn ngõ hẻm.
Đối với đám người tu hành đang cung kính kia không thèm để ý tới.
“Quả nhiên là Lục ca mà.”
Trong đôi mắt Nghê Xuân Thu có vài phần hưng phấn.
Bất quá, nàng tựa hồ cũng suy nghĩ điều gì đó, “Cảm ngộ hồng trần, hiểu rõ nhân gian?”
Về làm phàm nhân cũng là một phương thức tu hành sao?
……
Biển cả vô biên, cổ mộ.
Trong thâm cung tĩnh mịch.
Cố Mang Nhiên từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt lồi lõm của hắn, tràn đầy kinh ngạc.
Sau đó, trong kinh ngạc có vài phần thưởng thức vui vẻ.
“Đây là một lần linh hồn thăng hoa, đáng quý a.”
“Loại lột xác này, tuy còn xa mới kịp nháy mắt chứng đạo của cổ đại đế, nhưng mà đối với tu hành tự thân lại có trợ giúp cực lớn.”
“Không hổ là Lục công tử.”
Cố Mang Nhiên cười cười.
Chẳng bao lâu, chiếc quan tài trở lại yên tĩnh, hắn lại lần nữa trầm mặc xuống, dường như đã bước vào một giấc ngủ bất tận.
Lại dường như cũng đang chuẩn bị cho cuộc đại chiến sắp tới.
……
Tựa hồ một tia sáng, lao vào trời xanh.
Lục Phiên cảm thấy tâm thần mình, tựa hồ đạt được thăng hoa, đây là một loại thể nghiệm đáng quý.
Trong vòng xoáy linh hồn của Lục Phiên, lại có nhiều thêm một khối đạo bia.
Vốn là, trong vòng xoáy linh hồn của hắn có một tòa đạo bia tọa lạc, đó là hủy diệt đạo ý, hơn nữa đã đạt tới nhị đẳng tự liệt hủy diệt đạo ý.
Hủy diệt đạo ý, là thông qua dung hợp đạo ý của người tu hành Ngũ Hoàng chuyển hóa đến, vô cùng bá đạo, vô cùng khủng bố.
Nhưng mà, bây giờ, Lục Phiên lại có nhiều thêm một khối đạo bia.
Trên đạo bia, lại là một loại đạo ý.
Như một bông hoa đang nở, đơn độc cùng đạo bia đạo ý mà đứng, càng khiến cho Lục Phiên thâm bất khả trắc.
Ý niệm bắt đầu không ngừng tăng lên, không ngừng đề thăng……
Rất nhanh, Lục Phiên lại có cảm giác quen thuộc, cảm giác tách mình ra khỏi thế giới này, tiến vào một nơi khác.
Lúc đầu, thời điểm hắn có được hỗn độn chi lực, cũng là loại minh ngộ như thế.
Hắn vẫn nhớ……
Hắn vẫn nhớ lần đó, hắn bị người ta đá cho một cước.
Ầm!
Phảng phất đột nhiên thoát khỏi gông cùm, biển rộng mặc cá bơi.
Lục Phiên cố hết sức mở mắt ra, mong nhìn rõ được gì đó.
“Ồ……”
Giữa thiên địa, tựa hồ có âm thanh kinh dị nổ vang.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Lục Phiên càng cảm thấy, linh hồn mình bị một cỗ lực lượng cường đại ……đạp trở về.
Lục Phiên:“……”
Khá lắm, lần thứ hai rồi!
Lục Bình An hắn khi nào chịu thiệt như vậy?
Ầm!
Phảng phất như tái diễn lại lần trước.
Lục Phiên giơ tay nắm lấy thật mạnh, dường như muốn nắm lấy biển cả bão tố.
Hỗn độn chi lực mênh mông, một lần nữa trở về.
Cuốn lấy những thứ hỗn độn chi lực này, lại quay về.
……
Thu liễm lại hết thảy hào quang.
Nam Giang thành lại lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh của ban đêm.
Đường Hiển Sinh và Nghê Xuân Thu không có tùy tiện vào kỳ đường, bọn họ sợ quấy nhiễu đến Lục Phiên.
Bất quá, theo sự áp bách cường đại tràn ngập thế gian biến mất.
Bọn họ cũng hiểu được, cảm ngộ của Lục Phiên kết thúc rồi.
Mà bên trong kỳ đường.
Ngọn đèn dầu cháy hết, tối đen như mực.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn mở mắt ra.
Hắn nheo mắt liếc nhìn thế cục cờ.
Một ván cờ, phảng phất như khắc họa cả đời phàm nhân của hắn.
Thu hồi ánh mắt.
Tay Lục Phiên khoác lên phần để tay của xe lăn.
Mùn cưa bắt đầu rơi liên tục, ánh sáng bạc đồng thời xuất hiện.
Ngay lập tức, kỳ đường tối tăm mờ mịt được chiếu sáng như ban ngày.
Lục Phiên ngồi trên đó, gương mặt già nua bắt đầu thay đổi, phảng phất như trong nháy mắt rửa sạch, xóa hết duyên trần.
Trăm năm về phàm trần chấm dứt, Lục Phiên như được sống lại lần nữa, linh hồn có loại cảm giác nhẹ nhõm khó nói lên lời.
Tâm sáng như gương, không nhiễm bụi trần.
Y sam trên người cũng đột nhiên biến hóa, biến thành bạch y lúc ẩn lúc hiện.
Lục thiếu chủ trở về.
Lục Phiên vẫn như cũ là Lục Phiên, chỉ có điều, so với trước kia, tựa hồ càng thêm sinh động, càng nhiều thêm vài phần khói lửa.
Chỉ có điều, phần khói lửa nhiều thêm này, tựa như càng làm cho Lục Phiên trở nên không thể nắm bắt, không thể nhìn thấu.
Hắn cảm nhận được Đường Hiển Sinh và Nghê Xuân Thu trong hẻm nhỏ.
Cũng không vội đi ra.
Trên thực tế, thời điểm Lục Phiên quay trở về phàm trần, chưa từng dùng nguyên thần quan sát xung quanh, cho nên, lúc đó, hắn không biết Đường Hiển Sinh và Nghê Xuân Thu đã đến, bây giờ nghĩ lại, bọn họ có thể đã sớm đoán ra thân phận của hắn rồi.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận