Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 336: Chớ có bị mê hoặc bởi quẻ tượng trước mắt. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Lục Phiên rất có một loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Giơ tay lên, Lục Phiên lại một lần nữa thiết trí thêm chút công năng cho Linh Vòng.
Nếu Tiểu Ứng Long không thoát ra khỏi Linh Vòng, thì Linh Vòng sẽ không ngừng co lại, càng lúc càng siết chặt hơn.
Lục Phiên cũng không tin Tiểu Ứng Long lựa chọn không làm gì để mà bị ghìm chết.
Ném Tiểu Ứng Long sang một bên, Lục Phiên không thèm để ý nữa.
Hắn nhìn về phía Trúc Lung.
Bờ môi của Trúc Lung nhấp thành một dây tuyến nhỏ, nàng tựa hồ có chút lo sợ bất an.
Thấy bộ dáng đáng thuơng như vậy, Lục Phiên lại không muốn mắng chửi gì hết.
“Ngươi không cần lo chuyện của Lý Tam Tư.”
“Trở về nỗ lực tu hành cho thật tốt.”
Lục Phiên nói.
Trúc Lung nhu thuận gật đầu.
Sau đó nàng nhẹ nhàng thở phào rồi ngay tức khắc vụt ra, chui vào bên trong Long Môn, biến mất không thấy gì nữa.
Giống như là sợ Lục Phiên sẽ đổi ý.
Cuối cùng, Lục Phiên mới đưa ánh mắt lên trên thân Lý Tam Tư.
Soạt.
Bè trúc lái tới.
Lữ Động Huyền đội mũ rộng vành, người khoác áo tơi, leo lên Hồ Tâm đảo.
Sau đó hắn thấy được Tiểu Ứng Long bị ba cái Linh Vòng trói buộc, liên tục giãy dụa lấy. Lữ Động Huyền không chỉ không có đồng tình, ngược lại, còn lộ ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
“Ngươi cái tên này, rốt cuộc cũng có ngày hôm nay!”
Lữ Động Huyền hừ hừ.
Kế tiếp, hắn nhìn về phía Lý Tam Tư nằm ở trên mặt đất.
“Công tử… Hắn sao vậy?”
Lữ Động Huyền hỏi.
“Hắn bị đoạt xá, đang phản kháng để không cho linh hồn của mình bị cắn nuốt.”
Lục Phiên nói.
Lữ Động Huyền khẽ giật mình, “Đoạt xá?”
“Trong cấm vực nguy hiểm như thế sao? Lại còn có tà ma đoạt xá?”
Lục Phiên liếc mắt lườm Lữ Động Huyền, “Không có nguy hiểm như thế, hắn được xem như một loại ví dụ, vận khí không tốt lắm.”
“Ngươi kêu Đạo các Các chủ đến đây đi….”
“Linh hồn của Lý Tam Tư quá yếu, trận chiến tranh đoạt này, ta không thể nhúng tay, một khi nhúng tay, cho dù thắng lợi, linh hồn của Lý Tam Tư cũng sẽ phai mờ.”
“Cho nên, ta chỉ có thể chế tạo ra một cái trận pháp, trợ lực một chút cho hắn. Trận pháp này sẽ tăng cường lực lượng linh hồn của hắn, còn về sống hay chết, vậy thì phải xem vận mệnh rồi.”
Lục Phiên nói.
Lữ Động Huyền khom người: “Vâng.”
Sau đó, Lữ Động Huyền lập tức quay người rời đi.
Đợi cho Lữ Động Huyền sau khi rời đi, Lục Phiên mới giơ tay lên, linh khí hội tụ ở trong lòng bàn tay của hắn, có bát quái phù văn tuôn trào ra, không ngừng bện thành trận pháp.
Dưới sự khống chế từ linh thức của Lục Phiên, rốt cuộc cũng tạo thành một cái trận pháp.
Lục Phiên thu nhỏ trận pháp này lại, đến khi trận pháp chỉ thu nhỏ bằng một ngón tay, thì Lục Phiên đặt trận pháp ở mi tâm của Lý Tam Tư.
Oanh!
Trên thân thể của Lý Tam Tư lập tức phun trào ra một vầng sáng.
Làm xong tất cả những chuyện này, Lục Phiên mới phát hiện ra, vẻ giãy dụa trên mặt của Lý Tam Tư trở nên nhiều hơn.
Hiển nhiên, dưới sự trợ giúp từ trận pháp, Lý Tam Tư đã có tư cách để đối kháng với linh hồn của nữ nhân kia, cũng không có bị áp đảo bởi một bên như trước đấy.
Tuy nhiên, muốn thắng, vẫn là quá khó khăn.
Linh hồn của Lý Tam Tư dù sao cũng chỉ là Thể Tàng cảnh, mà nữ nhân kia, nếu như Lục Phiên không có đoán sai, rất có thể là linh hồn của Nguyên Anh cực hạn, Anh Biến cảnh.
Khoảng cách của cả hai là quá lớn.
Chỉnh như Lục Phiên nói, Lý Tam Tư muốn sống, chỉ có thể tự cầu phúc.
Lục Phiên khoát tay, thân thể của Lý Tam Tư lập túc trôi nổi rồi rơi xuống dưới một gốc Triều Thiên cục, tiếp tục trận chiến đoạt hồn của hắn.
Mà Lục Phiên thì với tới lầu các tầng hai.
Một ngày sau.
Lý Tam Tuế là người đầu tiên đi tới Bắc Lạc thông qua Long Môn, sau khi thấy được Lý Tam Tư còn sống thì bèn thở phào một hơi.
Đợi cho sau khi Lữ Động Huyền nói tình huống của Lý Tam Tư ra, tâm của Lý Tam Tư không khỏi nhắc lên.
Tạ Vận Linh cùng với không ít đệ tử Đạo tông đi tới, thấy cảnh như vậy, cảm xúc trở nên phức tạp.
Bọn hắn vốn là đến Thư lâu để truy cầu thư tịch tu hành, tuy nhiên, thấy được Lý Tam Tư, bọn hắn không tiếp tục có lòng cầu đạo nữa, mà là lập tức mang theo Lý Tam Tư trở về Đạo các thông qua Vân Long Long Môn.
Bãi đất lớn trên Trích Tinh phong.
Thân thể của Lý Tam Tư được đặt ở trung tâm bãi đất.
Lý Tam Tư ở giây phút này, trên mặt đã không còn màu máu, giống y hệt một cỗ tử thi lạnh lẽo vậy.
Tạ Vận Linh cùng với các đệ tử Đạo các đều dồn dập ngồi xếp bằng thành một cái vòng vây quanh thân thể của Lý Tam Tư, tiến hành minh tưởng.
Bọn hắn biết Lý Tam Tư đã trải qua cái gì.
Cho nên, bọn hắn dùng loại hình thức này nhằm duy trì Lý Tam Tư, trợ giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn này.
Lý Tam Tuế thì ngay khi về tới Đạo các liền lập tức bế quan, nàng tựa như phát điên, không ngừng vẽ vẽ đồ đồ tô tô, vẽ các loại trận pháp cùng với phù lục kỳ dị.
Nàng chỉ có một người thân nhân là Lý Tam Tư, nên nàng không muốn Lý Tam Tư chết như thế.
Cho nên, nàng phải nghĩ biện pháp trợ giúp Lý Tam Tư.
Mặc dù ngày cả Lục thiếu chủ cũng nói, chỉ có thể dựa vào chính bản thân Lý Tam Tư, tuy nhiên, nàng vẫn như cũ muốn nỗ lực hết sức!
. . .
Bên ngoài Võ Đế thành.
Trong một cái sơn động khoảng cách Bồ Tát miếu không xa lắm, có đống lửa phập phùng.
Gió tuyết thổi lất phất bên ngoài sơn động.
Nhiếp Trường Khanh ngồi xếp bằng ở bên cạnh đống lửa, xung quanh có linh khí quanh quẩn.
Mạc Thiên Ngữ cũng đang tu hành, ba cái đồng bảo không ngừng xoay tròn ở trước người hắn, hắn dựa vào đồng bảo để mà tu hành.
Bỗng nhiên.
Nhiếp Trường Khanh mở mắt ra.
Hắn bất chợt đứng dậy, Mạc Thiên Ngữ cũng thu hồi đồng bảo, đi theo.
Bọn hắn đi ra khỏi sơn động, lập tức thấy trên bầu trời, có một loài chim khổng lồ bay lượn tạo thành một chi đội ngũ hành quân, vụt bay về phía Võ Đế thành.
“Đó là?”
Nhiếp Trường Khanh nhíu mày.
“Hình như là đội ngũ của Đại Càn nữ quốc…” Mạc Thiên Ngữ nói, trong khoảng thời gian hắn lẫn vào bên trong Võ Đế thành, vẫn là hiểu được không ít thứ.
“Đại Càn nữ quốc?”
“Nghe nói Đại Càn Nữ Đế là một nhân vật cường đại không kém gì Đỗ Long Dương!”
Nhiếp Trường Khanh hít sâu một hơi.
Bắt đầu có động tác sao?
Nhiếp Trường Khanh biết đám người Đỗ Long Dương muốn làm cái gì, bọn hắn muốn đồ tiên, dự định liên hợp với công tử để đồ tiên ở thế giới này.
Nhiếp Trường Khanh không biết có thể thành công hay không, thế nhưng, thoáng suy nghĩ qua là đã cảm thấy cực kỳ kích thích.
Đồ tiên a…
Tiên cho tới tận hiện tại đều là những tồn tại cao cao tại thương, phàm nhân nào dám khiêu chiến.
Nhiếp Trường Khanh chậm rãi thở ra một hơi, hắn cảm giác được bản thân mình nhỏ bé.
Công tử phải chuẩn bị đồ tiên, mà hắn thậm chí cả đệ tử nội môn của Võ Đế thành cũng không đánh lại…
“Lão Mạc, ta chuẩn bị đi khiêu chiến đệ tử nội môn xếp hạng thứ mười lăm của Võ Đế thành.” Nhiếp Trường Khanh nói.
Ánh mắt của Mạc Thiên Ngữ sáng lên.
“Vậy thì ngươi chờ một chút, để ta xem cho ngươi một quẻ trước cái đã.”
Mạc Thiên Ngữ nói.
“Được.”
Nhiếp Trường Khanh gật đầu.
Mạc Thiên Ngữ nắm ba cái đồng bảo, sau đó lấy ra mai rùa, hắn đột nhiên quăng bay đi ba cái đồng bảo, kế tiếp cái mai rùa lướt ngang qua, ba cái đồng bảo lập tức bị bao phủ bởi mai rùa, rồi lại không ngừng lay động tán loạn trong đó.
Thanh âm lách cách vong vọng không dứt.
Sau khi linh khí của Mạc Thiên Ngữ phun trào, ba cái đồng bảo lập tức trôi nổi mà ra, tựa như một đường kim quang mà xoay tròn ở trên không trung.
Mạc Thiên Ngữ vươn tay, ba cái đồng bảo rơi vào mu bàn tay hắn.
Xếp cùng một chỗ.
Mạc Thiên Ngữ híp mắt, rồi lại lắc đầu.
“Lão Nhiếp a, quẻ tuọng này biểu hiện… Tiểu cát, chúng ta không nên đi khiêu chiến, cần luyện thêm một chút nữa.”
Mạc Thiên Ngữ nói.
“Tiểu Cát? Đó là điềm tốt mà, sợ cái gì?”
Một tay của Nhiếp Trường Khanh khoác lên trên Trảm Long, mỉm cười.
Hắn cất bước dự định bước vào Võ Đế thành.
“Đừng.”
“Chớ có bị mê hoặc bởi quẻ tượng trước mắt!”
Mạc Thiên Ngữ kéo Nhiếp Trường Khanh lại.
“Đừng đi, nghe ta.”
Mạc Thiên Ngữ chân thành nói.
Hắn cũng không thể nói quẻ tượng của hắn phải xem ngược lại đi? Loại chuyện nện chiêu bài này tuyệt đối không thể nói, hắn chỉ có thể nỗ lực nhắc nhở Nhiếp Trường Khanh mà thôi.
Đối với dáng vẻ nghiêm túc của Mạc Thiên Ngữ, Nhiếp Trường Khanh chỉ mỉm cười.
Khiến cho Mạc Thiên Ngữ xem bói, hắn chẳng qua chỉ là khách khí mà thôi.
Quẻ bói của Mạc Tihên Ngữ nào có chuẩn?
Lúc trước ở Bắc Lạc, quẻ tính không có một cái nào chuẩn.
Đối với quẻ của Mạc Thiên Ngữ, Nhiếp Trường Khanh chưa bao giờ tin tưởng.
Đối thủ mà hắn lựa chọn lần này là đệ tử nội môn xếp hạng thứ mười lâm của Võ Đế thành, Kim Đan tam chuyển.
Nhiếp Trường Khanh hiện tại đã là nhị cực Thien Tỏa, hắn cảm thấy vẫn còn có chút nắm chắc.
Cho nên, Nhiếp Trường Khanh rời đi.
Vẫy vẫy tay, thân ảnh từ từ biến mất trong gió tuyết trong ánh nhìn đầy dao động cùng lo âu của Mạc Thiên Ngữ đang bịch miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận