Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 513: Trúc Lung đột phá, Âm Dương Ma Bàn (1)

Người dịch: Duy Cường
Bắc Lạc thành.
Diễn võ trường.
Bầu không khí có chút yên tĩnh, mâu thuẫn giữa Tây Lương cùng Đại Huyền, vẫn như cũ không hề mất đi, ngược lại có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.
Dù sao, cuộc tỷ thí này, mỗi bên đều thắng được một trận, trận thứ ba, sẽ quyết định thắng bại của lần ước hẹn này.
Trận thứ ba, sát địch chiến.
Là quy tắc do Lục thiếu chủ quyết định, không người nào dám dị nghị, nhưng mà, mọi người cũng không đoán ra được, trận này cụ thể sẽ tiến hành như thế nào.
Trong diễn võ trường, hai bên đều đang yên lặng tĩnh tu, khôi phục trạng thái cùng thương thế.
Mọi người chung quanh cũng rất yên tĩnh, chờ đợi tình huống kế tiếp.
Bá Vương ngồi trên cao, lông mày cau lại, hắn cũng không nghĩ tới, thế cục lại biến thành dạng này, đám học sinh của Đại Huyền học cung, thế mà ưu tú như vậy.
Đương nhiên, xét về huyết tính, học sinh của Đại Huyền học cũng vẫn phải kém một chút so với Tây Lương Hạng Gia quân.
Nhưng mà, Bá Vương cũng rơi vào trầm tư.
Thiếu thốn huyết tính, thực ra đây cũng không phải vấn đề lớn lao gì.
Huyết tính là có thể bồi dưỡng, lên chiến trường vài lần, nếu như có thể sống sót, tự nhiên sẽ sản sinh huyết tính, chính là khí thế sát phạt quả quyết của các lão binh.
Mà đủ loại tu hành chi đạo của đám học sinh trong học cung, muốn tu hành có thành tựu lại không phải là một chuyện dễ dàng.
Rất nhiều thứ đều cần có thiên phú, nếu như thiên phú không đủ, không chọn được con đường chính xác, dù cho đi đến chết, có khả năng cũng không làm ra thành tựu gì.
Cho nên, trong nội tâm, Bá Vương cũng có mấy phần đồng ý với cách làm của Đại Huyền học cung.
Học cung, hoàn toàn chính xác có điểm đáng để ca ngợi.
Lúc này, nội tâm của Đạm Đài Huyền cũng yên tĩnh lại, học cung có thể thắng trận thứ hai, đã nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
Hắn đã rất thỏa mãn, vốn dĩ hắn là một người rất dễ thỏa mãn, giống như tiên duyên, mặc dù một mực không chiếm được, nhưng cũng không có quá mức tuyệt vọng.
Nếu như hắn không biết thỏa mãn, thì nhiều lần bỏ lỡ cơ hội với tiên duyên, e rằng lúc này đã điên rồi.
Đạm Đài Huyền cười cực kỳ thoải mái, ánh mắt nhìn về một phía khác, thậm chí còn có chút đắc ý, khẽ gật đầu về phía Bá Vương.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Bên trong Bắc Lạc thành, mọi người tương đối giữ trật tự.
Nghê Ngọc từ bên trong túi vải lấy ra mấy viên Thối Thể đan bọc đường, xem như quà vặt bắt đầu ăn.
Chọc cho Tiểu Ứng Long quăng tới một ánh mắt hâm mộ.
Theo thời gian trôi qua.
Trận thứ ba, sát địch chiến bắt đầu.
Đông đông đông!
Trong diễn võ trường.
Tiếng trống trận nổ vang, thanh âm quanh quẩn trên không trung.
Mọi người đang tập trung nói chuyện phiếm, tinh thần lập tức bị hấp dẫn, dồn dập quan tâm tình hình trong diễn võ trường.
Bá Vương cùng Đạm Đài Huyền cũng lập tức ngồi thẳng lên.
Nơi xa, đám học sinh của học cung đang nhắm mắt dưỡng thần dồn dập mở mắt ra.
Bắt đầu rồi sao?
Nghê Ngọc đang ăn đan dược, thân hình từ trên ghế nhảy lên một cái, ánh mắt tập trung về phía dưới, rơi vào trung tâm của diễn võ trường.
“Trận thứ ba, sát địch chiến. . .”
Nghê Ngọc đầu đội Tiểu Ứng Long, ánh mắt ngắm nhìn bốn phía, chậm rãi mở miệng.
Sau đó, lấy chiếc cẩm nang do Lục Phiên đưa cho nàng, mở ra, từ bên trong có từng viên phù văn tung bay ra ngoài.
Ông. . .
Ngọc phù vừa bay ra, Nghê Ngọc giơ tay lên, vỗ vỗ vào đuôi của Tiểu Ứng Long.
Tiểu Ứng Long hiểu ý, trong lỗ mũi tuôn ra một luồng sóng khí, linh thức khuếch tán ra ngoài, kích hoạt những viên ngọc phù này.
Bên trong ngọc phù có hào quang bắn ra, hóa thành một cái trận pháp vô cùng huyền bí.
Mưa bụi mông lung, bao phủ toàn bộ diễn võ trường.
Bên ngoài diễn võ trường, mọi người đồng loạt kinh hãi.
“Đây là. . . Trận pháp?”
“Trận thứ ba này, phải tiến hành tỷ thí trong trận pháp sao?”
“Trận pháp của Bạch Ngọc Kinh, là do Lục thiếu chủ đích thân bố trí sao? ”
Rất nhiều người đều kinh ngạc.
Trong đôi mắt của Tạ Vận Linh có ánh sáng toát ra.
“Lão Tạ, nhìn ra chút gì không?”
Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu rất rõ ràng sự si mê của Tạ Vận Linh đối với trận pháp.
Tạ Vận Linh lắc đầu, “Trận pháp của Lục thiếu chủ, không phải lão phu có thể hiểu được, giống như là thủ đoạn của thần tiên, không thể phỏng đoán.”
Tạ Vận Linh cảm khái vạn phần.
Trận pháp hóa thành màn mưa bụi mông lung này, khiến cho hắn hoàn toàn nhìn không thấu.
Trận pháp bố trí xong.
Sương mù hình thành một vòng xoáy, xoay tròn chung quanh thân thể của Nghê Ngọc.
Nàng mở miệng nói: “Trận tỷ thí thứ ba, sát địch chiến, quy tắc rất đơn giản, ai giết địch nhiều, đó chính là bên thắng.”
“Đây là quy tắc do công tử định ra, bất kỳ ai có dị nghị, có thể tìm công tử để thảo luận. ”
Nghê Ngọc nói.
Mọi người chung quanh hai mặt nhìn nhau, đối với lời nói của Nghê Ngọc, không khỏi có chút im lặng.
Dù cho bọn hắn có dị nghị, nào dám đi tìm Lục thiếu chủ để lý luận?
Đó là đi lý luận sao?
Đó là đi tìm chết mới đúng!
“Hiện tại, mời người của hai bên vào trận pháp…”
Nghê Ngọc nói.
Lời nói hạ xuống.
Không khí trong sân bỗng nhiên trở nên sát phạt lăng lệ.
Bên phía Tây Lương Hạng Gia quân, từng vị binh sĩ đứng thẳng, áo giáp phủ kín toàn thân, ánh mắt sắc bén, tràn ngập chiến ý.
Giết địch, bọn hắn thân là binh, trời sinh chính là vì giết địch mà sống!
Một trận chiến này, bọn hắn nhất định phải thắng!
Đây là sứ mệnh!
Mà bên phía học cung, cảm xúc của đám học sinh cũng dâng trào, trận thứ ba, bọn hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Bọn hắn chắt lọc sở trường của trăm nhà, chờ đợi chính là giây phút tỏa sáng này.
“Biểu hiện tốt một chút, mặt khác, không biết trong trận pháp có nguy hiểm hay không, phải chú ý an toàn.”
Giang Li chắp tay, nghiêm túc nhìn xem mỗi một vị học sinh.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên thân Lục Cửu Liên, sắc mặt hơi ngưng lại một chút: “Bảo vệ tốt bản thân, nhất định phải sống sót.”
“Thiên phú của ngươi hết sức yêu nghiệt, sống sót mới có ý nghĩa.”
Lục Cửu Liên khẽ giật mình, nhẹ gật đầu.
Một bên khác, Hứa Sở cũng đồng dạng đang động viên tinh thần của các binh sĩ.
Chỉ có điều, hắn lại không lên tiếng, chẳng qua chỉ là chậm rãi dạo bước đi qua trước mặt từng tên binh lính, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của bọn hắn.
Cuối cùng, đến bên cạnh Triệu Tử Húc, trong ánh mắt mang theo cổ vũ.
“Không nên vì một hai lần thất bại mà mất niềm tin vào bản thân, tin tưởng trường thương trong tay của mình, tin tưởng các huynh đệ của ngươi.”
Hứa Sở vẫn rất xem trọng Triệu Tử Húc, thậm chí xem hắn như là người nối nghiệp.
Sắc mặt của Triệu Tử Húc rất kiên nghị, đứng thẳng người, gương mặt đỏ rực vì kích động.
Hai lần thất bại, để trong lòng của hắn có chút hoài nghi cùng phủ định bản thân.
“Đi thôi.”
Hứa Sở nói.
Lời nói hạ xuống.
Mười tên Hạng Gia quân, dồn dập hướng về trong trận pháp bước đi.
Trận pháp hình thành sương mù, mông lung như mưa bụi Giang Nam, mờ mờ ảo ảo, bao phủ toàn bộ diễn võ trường.
Hạng Gia quân cùng đám học sinh của học cung, chia làm hai bên, sương mù lượn lờ, dần dần đem thân ảnh của bọn hắn che khuất.
Sau khi thân hình của bọn hắn bị nuốt mất.
Trận pháp bắt đầu khởi động.
Nghê Ngọc mang theo Tiểu Ứng Long rời khỏi trận pháp, rơi xuống bên ngoài diễn võ trường.
Ầm ầm. . .
Trên không trung, sương mù vây quanh, tạo thành một cái mặt kính to lớn.
Trong kính, mông lung, nổi lên hình ảnh của trận chiến đấu thứ ba.
Hả?
Tinh thần của tất cả mọi người đều run lên.
Thậm chí trong mắt của Bá Vương cùng Đạm Đài Huyền đều bộc phát ra ánh sáng chói mắt.
Bọn hắn nhìn đối thủ mà đám học cung học sinh cùng Hạng Gia quân gặp phải, trong miệng không khỏi thầm thì.
“Những người này. . . Là ai!?”
. . .
Phó Thiên La có chút ngơ ngác.
La bàn của hắn đâu?
Pháp khí cấp bậc bán thánh la bàn đâu?
Phó Thiên La nghi hoặc không thôi, nhưng mà, rất nhanh, hắn không có thời gian để tự hỏi.
Bởi vì, Trúc Lung đã tấn công tới.
Trúc Lung mở mắt, khiến cho toàn bộ Hãn Hải sôi trào lên, màu trắng cùng màu đen xen kẽ lẫn nhau, tràn ngập đất trời.
Thần thông!
Phó Thiên La cực kỳ chắc chắn, đây chính là thần thông!
Thân là cường giả của thế giới chí cường trung võ, kiến thức của Phó Thiên La rất rộng rãi, hắn may mắn được nghe đại năng của Phật giới cao võ giảng đạo.
Thần thông, đạo ý, đây đều là đồ vật thuộc về thế giới cao võ.
Thế giới trung võ có thể xuất hiện một cái đã cực kỳ hiếm thấy.
Tại cao võ thế giới, nghe đồn có một ít người có thể chất kỳ lạ, vừa ra đời đã mang theo thiên phú thần thông, cực kỳ đáng sợ, thậm chí có thể vượt cấp giết địch.
So với đạo ý, càng thêm đáng sợ!
Phó Thiên La tuyệt đối không thể ngờ rằng, loại chuyện hi hữu này, thế mà bị hắn gặp phải.
Oanh!
La bàn không còn, cũng không biết bị người nào thuận tay trộm đi.
Thế nhưng, dù cho không có la bàn, Phó Thiên La vẫn là cường giả Phân Thần cảnh hậu kỳ, cũng không phải hoàn toàn không có sức hoàn thủ.
Cộc cộc cộc cộc!
Ánh sáng màu đen trắng nổ tung.
Từng luồng minh văn bao trùm thân thể của Phó Thiên La, thân hình của hắn lơ lửng trên Hãn Hải, yên lặng gánh chịu một thức thần thông của Trúc Lung.
Khói xanh tràn ngập.
Hãn Hải xoay tròn.
Đôi mắt của Trúc Lung lại một lần nữa nhắm chặt.
“Thần thông. . .”
Minh văn trên người của Phó Thiên La phảng phất như là mất đi sức sống, dồn dập tróc ra thành từng mảnh.
Thần thông này làm cho sau lưng của hắn toát mồ hôi lạnh, không ngừng chảy xuống.
Hắn giơ tay lên, khẽ vuốt lại mái tóc.
Ánh mắt nhìn về phía Trúc Lung, may mắn, thực lực của thiếu nữ này cũng không quá mạnh, cho nên, uy lực của thần thông này cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Thế nhưng, thần thông xuất hiện, vẫn rất dọa người.
“La bàn của ta đâu?”
Lúc này Phó Thiên La mới có tâm tư nghĩ đến vấn đề này.
Tại sao đột nhiên la bàn của hắn liền mất đi?
Chẳng lẽ thần thông mà thiếu nữ này thi triển chính là tước
vũ khí?
Nơi xa.
La bàn tan biến.
Trong nháy mắt, Đỗ Long Dương liền tránh thoát tất cả trói buộc, sức mạnh trong cơ thể dâng trào, khiến cho hắn phát ra một tiếng hét sảng khoái.
Tạo nên một luồng sóng khí to lớn, làm cho mặt nước của Hãn Hãi bị nổ tung, dâng lên từng ngọn sóng cao ngất.
“Chiến!”
Đỗ Long Dương hét lên, ngũ đẳng đạo ý bộc phát, thân hình lướt ngang qua bầu trời tiến lên.
Đám người Diệp Thủ Đao, Nữ Đế, Thiên Hư cũng đều tránh thoát trói buộc, thân hình hóa thành tia sáng đánh giết tới.
Diệp Thủ Đao dường như phát điên.
Tuyệt tình đao ý trào ra, thanh đao trong tay không ngừng chém xuống, hết đao này tới đao khác.
Sắc mặt của Phó Thiên La cực kỳ lạnh lùng.
La bàn biến mất, làm cho đám người này thoát khỏi trói buộc, dồn dập đánh tới, không có la bàn trói buộc, đối mặt với đạo ý của Đỗ Long Dương, Phó Thiên La cũng cảm giác có mấy phần khó giải quyết.
“La bàn của ta đâu!”
Phó Thiên La vẫn không ngừng gầm thét.
Hắn cực kỳ phẫn nộ!
Một thanh bán thánh giai pháp khí cứ như vậy mất đi?
Phó Thiên La không để ý đến đám người Đỗ Long Dương đang đánh tới, trực tiếp tới gần Trúc Lung.
Hàng mi dài của nàng khẽ rung động, nâng nắm đấm lên, mạnh mẽ đấm ra một quyền.
Trên nắm tay của Phó Thiên La, minh văn cũng nhanh chóng hiện lên dày đặc.
“Tiện nhân! Trả la bàn cho ta!”
Phó Thiên La gào thét.
Sắc mặt dữ tợn.
Đông!
Nắm tay của hắn cùng Trúc Lung va chạm vào nhau.
Bộc phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Mặt biển phảng phất tách ra làm hai nửa.
Thân thể của Trúc Lung bị một luồng sức mạnh khủng bố đánh bay ngược lại, rơi vào trong nước biển, làm tung tóe lên một đám bọt nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận