Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 694: Cuối cùng bản công tử đã gặp bình cảnh (1)

Thế cục bỗng chốc biến hóa, làm cho quần chúng xem ngây cả người.
Trận chiến tranh của Đại Huyền thần triều cùng với ma giáo này đã lan đến gần tu hành giới.
Giang Li bước ra từ bên trong cổ mộ, ngân giáp âm vang, tiếng vó ngựa tựa như truyền tới từ tuyên cổ xa xăm.
Lễ tang của Nhân Hoàng, Giang Li vẫn chưa từng xuất hiện, thế nhân đều cho rằng Giang Li đang bế tử quan ở trong cổ mộ, tà giáo cũng vì vậy mới buông lỏng cảnh giác, nhưng mà tuyệt đối không thể ngờ được.
Giang Li vẫn luôn chờ đợi, chờ tà giáo, chờ lưu nguyên hạo.
Cho dù Giang Li cùng với Nhân Hoàng có giao tình cực sâu, thế nhưng đến cả khi nhân hoàng quy tiên, đại táng tại Hoàng Lăng, Giang Li vẫn thờ ơ.
Đây là quyết đoán cỡ nào a.
Ầm ầm ầm!
Phương tây đại địa, giống như sơn băng địa liệt, Hãn Hải chìm nổi.
Một trăm thiết kỵ, đây là binh lính của Giang Li, một chi đội ngũ, từ bên trong cổ mộ lao ra.
Huyết sắc chiến thần lấy Giang Li làm trung tâm bắt đầu ngưng tụ, quân trận chi đạo, tại một khắc này tỏa sáng rực rỡ!
Tà giáo tổng bộ ở phương tây đại địa thượng, bị Giang Li suất lĩnh đại quân san bằng.
Một vị tà giáo cường giả muốn chạy trốn, bọn họ nhẫn nại lẫn trốn để phát triển ngầm trăm năm, thế nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi tính kế của Nhân Hoàng!
Một ngày này, huyết, nhuộm đỏ cả Tây Phương đại địa.
Tà giáo sụp đổ.
Lưu Nguyên Hạo tức giận, áo đen xé nát, không hề ẩn nấp thực lực của chính mình.
Cửu bộ Dương Thần, nửa bước đại năng!
Nửa bước đại năng linh khí cường đại dồn dập khuếch tán, phảng phất như muốn dùng sức của một người, xoay chuyển toàn bộ cục diện.
Sắc mặt Giang Li không biểu tình, ngân khải tỏa ra ánh sáng xán lạn dưới ánh dương quang.
Lưu Nguyên Hạo đạt tới nửa bước đại năng, thế nhưng Giang Li không hề run sợ chút nào, trường thương màu bạc đâm ra, bức thẳng hướng Lưu Nguyên Hạo.
Phốc phốc!
Một kích va chạm.
Lưu Nguyên Hạo nháy mắt bay ngược, cà trên đại địa tạo thành một cái rảnh sâu.
Lưu Nguyên Hạo bối rối!
Đại năng!
Giang Li nguyên thần hợp nhất, đã thành tựu đại năng!
Ở hơn nữa còn có quân trận chi đạo, hắn còn đánh thế nào được nữa?
Lưu Nguyên Hạo quay đầu liền chạy trốn, trong lòng không có một chút vướng mắc tâm lý nào, dù sao hắn chạy trốn mấy lần, đã quen rồi.
“Ta đây nhẫn nhịn đến cả lễ tang của Vương Thượng đều không tới, chính là vì chờ ngươi xuất hiện, há có thể để ngươi trốn thoát?”
Giang Li lạnh băng nói.
Từng bước một, dần dần đằng không vọt bay lên.
Nguyên thần lực lượng giống như gió lốc đáng sợ, không ngừng thổi quét mà xuống, khiến cho đại địa ầm ầm nổ vang, núi đá băng diệt.
Lưu Nguyên Hạo quay đầu, đôi mắt lập tức hóa thành đen nhánh chi sắc, có ngọn lửa u sâm nhảy lên.
Hắn cả người hóa thành bộ xương khô, da thịt tựa hồ đều bị ngọn lửa thiêu rụi sạch sẽ.
Xương khô cả ngươi có lửa bao phủ, mang theo băng lãnh đạo ý, phóng tới Giang Li.
Nhưng mà, dù cho đạt đến nửa bước đại năng, Lưu Nguyên Hạo có thể dễ dàng giết chết Ngân Lang Vương, thế nhưng khi đối đầu với một vị đại năng chân chính như giang li, kết cục của hắn chẳng khác gì Ngân Lang Vương cả.
Phốc phốc!
Trường thương của Giang Li tựa như đâm xuống từ trên chín tầng trời.
Nháy mắt xỏ xuyên qua mi tâm của Lưu Nguyên Hạo.
Lưu Nguyên Hạo không cam lòng đến cực độ, thân hình uốn cong, mặt ngửa lên trời, giữa mi tâm bị một cây trường thương đâm xuyên qua, đóng đinh ở trên mặt đất.
Linh thức thoát ra, Giang Li lập tức khuếch tán linh thức của bản thân đem đoàn linh thức kia đánh nát.
Tiếng gào thét thê thảm quanh quẩn tại Tây phương đại địa, trong tiếng hét thảm tràn đầy sự không cam lòng của Lưu Nguyên Hạo.
Ầm ầm ầm!
Cửu Ngục Bí Cảnh phương hướng.
Xiềng xích lạnh như băng vang động xôn xao.
Có một luồng hấp lực bùng nổ, đoàn linh hồn đang hét thảm của Lưu Nguyên Hạo bị hút đến vặn vẹo rồi kéo đi mất.
Kỳ thật không chỉ là Lưu Nguyên Hạo, tất cả các linh hồn của cường giả tà giáo đã chết của Tây phương đại lục, còn có linh hồn của các cường giả mã đốn vương quốc cũng dồn dập bị cuốn vào trong cửu ngục bí cảnh.
Giang Li đứng lặng, máu nhiễm trên ngân khải.
Lưu Nguyên Hạo rốt cuộc đã chết.
Sự tồn tại của tà giáo, vẫn luôn là uy hiếp to lớn đối với thần triều.
Bởi vì tà giáo không giống với các tông môn khác, nó đối với thần triều chính là sinh tử đại địch.
Giang Li tâm tình thực phức tạp.
Hơi hơi nhắm mắt lại.
Việc nhân hoàng giao phó cho hắn, hắn đã hoàn thành.
Nhưng mà, trong nội tâm lại có chút cảm giác trống rỗng.
Vô biên hoang mạc.
Yêu Hầu Vương ngồi dưới đất, trên côn sắt lạnh như băng, máu tươi đang nhỏ giọt, mà tại trên đỉnh côn, thân thể của Quốc vương mã đốn quốc đang treo lủng lẳng……
Yêu Hầu Vương lông tóc tung bay, đôi mắt hướng về phía xa, gió cát tung bay.
……
Tà giáo băng diệt, Mã Đốn Vương quốc sụp đổ.
Tân hoàng ở tại đế kinh nhận được tin này, thở dài một hơi.
Hắn ngồi ở ghế trên, cười to không thôi.
Cười mồi hồi, lại chợt cảm thấy tâm tình có chút sa sút.
Hắn đã từng cho rằng, bản thân mình có thể làm một vị nhân hoàng anh minh, nhưng sự thật là, kể từ khi kế nhiệm đến nay, hắn suýt chút nữa đã làm cho thần triều sụp đổ, nếu không phải có phụ hoàng để lại các loại an bài thì có lẽ hiện tại…… hắn có khả năng đã sứt đầu mẻ trán, thậm chí thần triều có thể sẽ gặp thảm trạng, sơn hà băng toái, bách tính trôi dạt.
Bông tuyết lạnh băng tung bay.
Tân Hoàng Đạm Đài Hạ ra hiệu cho đám người hầu lui xuống, hắn mặc áo bào rộng thùng thịnh, đi chân đất, bước từng bước một hành tẩu tại trong cung điện.
Hắn đang học theo dáng vẻ của phụ hoàng, đã từng rất nhiều ngày đêm, Nhân Hoàng luôn trằn trọc đi đi lại lại, lo nghĩ vì thiên hạ.
Tân hoàng cứ bước đi như vậy……
Đôi mắt hắn cũng dần kiên định lên, đã hiểu rõ trách nhiệm trên người mình.
Hắn cũng đã hạ quyết tâm, phải dùng một đời này để làm một vị Nhân Hoàng thật tốt.
……
Cửu Ngục Bí Cảnh.
Linh hồn của Lưu Nguyên Hoàng đang ngơ ngác hồ đồ trôi nổi.
Hắn đã chết, hắn cuối cùng vẫn là chết.
Nhìn lại cả đời, cuộc sống của hắn thật sự là quá hoàng đường cùng nhàm chán.
Bay bay, cũng chẳng biết đã bay bao lâu, Lưu Nguyên Hạo phát hiện ra rất nhiều thân ảnh linh hồn, bọn hắn đang đi trên một cái đường lớn.
Trên đại đạo có ánh mặt trời chiếu rọi.
Trên đại đạo, có lão giả đang cười, có thiếu nữ e lệ, cũng có thư sinh hăng hái, những người này trạng thái đều rất tốt, đều vui vẻ, lạc quan.
Lưu Nguyên Hạo đứng trên đại đạo, hắn phát hiện ra bộ dạng hung ác nham hiểm của hắn đã biến mất rồi, đại đạo như gương, làm cho hắn soi gương chiếu ra bộ dạng của mình, mà bộ dạng này chính là khoảng thời gian niên thiếu thoải mái nhất của hắn khi trước.
“Người chết hướng âm ty, độc đi Âm Dương Đạo.”
Lưu Nguyên Hạo trong lòng chấn động.
Ở trên Âm Dương đạo, người ta sẽ vẫn duy trì bộ dạng đẹp đẽ nhất của bản thân khi còn sống để đi đến phần cuối cuộc đời, cảm nhận dư vị cuối cùng của nhân sinh.
“Nguyên lai đoạn thời gian mà ta vui vẻ nhất… lại là khi còn niên thiếu.”
Lưu Nguyên Hạo cảm xúc phức tạp, ngay sau đó, điều chỉnh tâm thái, cất bước đi về phía cuối con đường.
Đi đến đoạn cuối đường.
Đã bước vào một thành trì.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận