Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 197: Gà con rơi xuống từ trên trời. (2)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng.
Giơ tay vung lên.
Oanh!
Một cột đá thô to bỗng mọc lên từ mặt đất.
Đường Nhất Mặc một quyền đánh trúng, làm vỡ cột đá.
Đại Hán được mặt đất trợ giúp, lướt đến nơi xa, cười nhẹ.
Tiếp tục phất tay, ngoắc ngoắc ngón tay, trong miệng lẩm bẩm.
Trên mặt đất liên tục có gai nhọn mọc lên.
Thủ đoạn chiến đấu quỷ dị này, khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Tất nhiên là Đường Nhất Mặc không hề sợ, hắn gần như là dùng hết sức mạnh của mình, mỗi một cây cột đá đều bị hắn đánh cho sụp đổ.
“Thật sự là một thân thể mạnh mẽ, đáng tiếc, thân thể dù mạnh tới đâu cuối cùng cũng có cực hạn. . .”
Đại Hán cười một tiếng.
Vỗ nhẹ hai tay.
“Ba” một tiếng, hai tay đập vào nhau.
Sau một khắc, đá vụn trên đất dồn dập dâng trào, Đường Nhất Mặc chỉ thấy tầm mắt bị ngăn trở, chỉ một lát thì xung quanh hắn đen kịt.
Hai khối bán cầu bằng đất đột nhiên bay lên, bao bọc Đường Nhất Mặc lại.
Tạo thành một quả cầu, nện xuống mặt đất.
Còn có đá vụn ở mặt ngoài quả cầu vì bị chấn động khi quả cầu va chạm với mặt đất nên rì rào rớt xuống.
Đại Hán nhẹ nhàng cười một tiếng.
Ngẩng đầu nhìn về phía tường thành Nam Tấn thành.
“Bá chủ vị diện. . .”
Mười ngón tay của Đại Hán khôi ngô lại lần nữa đan xen nhau đặt trước ngực, dù cho hắn cũng chỉ là một tên lưu lạc giả thì cũng phải gìn giữ sự ưu nhã của mình.
Phía sau của hắn, lại có một số tên tế tự mặc áo bào đen hiện ra, những ên Tế tự này có đôi mắt vô thần, dường như đã bị tước mất linh hồn.
Bọn hắn giống như những cố máy hình người, chỉ biết thi triển thuật pháp.
Đường Nhất Mặc bị nhốt làm tất cả mọi người giật mình.
Cảnh Việt bỗng nhiên mở mắt.
Chung quanh thân thể của hắn, có sóng khí vô hình đang cuộn trào.
Được Hoa Đông Lưu chỉ điểm, Cảnh Việt bỗng nhiên ngộ ra, hắn hiểu được cái gì là kiếm ý.
“Kiếm ý của ta. . . Chính là thẳng tiến không lùi!”
Cảnh Việt nỉ non nói.
Cảnh Thiên kiếm bị hắn nắm trong tay.
Hắn cảm giác như mình trở về lúc ngồi bên Bắc Lạc hồ luyện kiếm, nhớ lại cảm giác lúc hắn dùng kiếm khí đâm rách mặt hồ, cảm giác được mình đã có thành tựu.
Một lần lại một lần, kiếm khí càng ngày càng dài.
Ông. . .
Cảnh Việt mở mắt.
Quanh người hắn nổi lên một khí thế sắc bén vô hình.
Kiếm ý. . .
Cảnh Việt cầm kiếm, khom bước bước ra, đâm ra một kiếm.
Một chiêu giản dị tự nhiên.
Đâm thẳng về phía Đại Hán khôi ngô.
Mặt đất cũng bị kiếm khí sắc bén chém nứt, rách ra một đường.
Một đường kiếm khí bắn ra khoảng cách năm trăm mét, mạnh mẽ phóng đi.
Mặt đất dưới chân Đại Hán đang nhúc nhích bỗng ổn định lại.
Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng vung lên.
Trước người hắn, mấy chục phiến đá từ trong lòng đất bay lên.
Kiếm ý của Cảnh Việt bay tới.
Bành bành bành!
Từ đằng xa, những phiến đá liên tục bị kiếm khí đâm xuyên.
Một phiến rồi lại một phiến đá, thật sự là ngăn không được kiếm khí này. . .
Một kiếm đâm xuyên 52 phiến đá.
Khi đâm xuyên qua phiến đá cuối cùng trước mặt đại hán, kiếm khí đã suy yếu đến cực điểm, phảng phất như một cơn gió nhẹ, thổi qua người đại hán.
Cắt đứt một sợi tóc của hắn.
“Kiếm khách.”
Đại hán khôi ngô híp mắt lại.
Thổ dân của thế giới này, cũng khá thú vị.
Thiên phú đều rất đáng sợ, dù là tiểu tử có thân thể có thể bộc phát được sức mạnh của Thể Tàng cảnh kia hay là kiếm khách một kiếm đâm xuyên 52 phiến đá này.
Đều rất không bình thường.
Một kiếm không thành công, Cảnh Việt hơi nhăn lông mày lại, cầm Cảnh Thiên kiếm, từ trong ngực lấy ra một cái khăn góm gém đồ đạc gì đó, thận trọng mở ra, từ bên trong khăn lấy ra một viên Tụ Khí đan rồi nhét vào trong miệng.
Trên thân hắn, linh khí lại lần nữa dâng trào.
Giơ kiếm lên.
Nếu một kiếm không giải quyết được, vậy thì. . .thêm một vài kiếm nữa!
Đại hán khôi ngô phất tay.
Tế tự áo đen sau lưng hắn dồn dập lao ra, bắt đầu niệm chú.
Khi bọn hắn niệm, từng cây gai đất đột nhiên bắn mạnh ra, lao về phía Cảnh Việt.
Tạ Vận Linh cũng chỉ huy đồ đệ, dồn dập quát lớn, thi triển bộ pháp, lại lần nữa kết trận.
Một cái trận bàn hình tròn to lớn do linh khí hội tụ thành, bay lơ lửng phía trước mọi người, chặn từng cây gai đất lại.
Trên Nam Tấn thành.
Một thân ảnh áo xanh chầm chậm xuất hiện.
Sắc mặt Tư Mã Thanh Sam có chút mỏi mệt, hắn xong xáo trong Long Môn ba tháng, bồi dưỡng thực lực của bản thân, hắn muốn có sức mạnh như Nhiếp Trường Khanh vậy, nhấc tay dậm chân liền có thể giết địch.
Hắn nắm chặt bút lông trong tay, nhìn chiến trường đẫm máu dưới Nam Tấn thành.
Ngẩng đầu cảm nhận cơn mưa lạnh lẽo không ngừng rơi xuống.
Tư Mã Thanh Sam lấy ra tờ giấy trắng ở sau lưng, sau đó mạnh mẽ mở ra, bút lông trên không trung vung lên, dùng mưa làm mực.
Linh khí trong khí đan phun trào ra.
Những hạt mưa như mực rơi trên bức tranh.
Dưới Nam Tấn thành.
Đại hán khôi ngô hai tay đặt trước ngực, hình ảnh trước mắt bỗng nhiên biến đổi.
Sau đó thấy được, núi thây biển máu trên chiến trường biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ thấy hình ảnh mưa phùn kéo dài không ngừng, dưới chân hắn là mặt hồ, mưa phùn rơi trên mặt hồ nổi lên gợn sóng nho nhỏ.
Hắn ngắm nhìn bốn phía, lại phát hiện thiên địa như chỉ có một màu sắc duy nhất.
Giống như một cái lồng giam không bến bờ.
Trên cổng thành Nam Tấn thành.
Tư Mã Thanh Sam với vẻ mặt trắng bệch, nhưng lại lộ ra một nụ cười.
Họa Sư nghèo nâng bút, dùng mưa làm mực, vẽ một bức tranh mưa phùn, nhốt đại hán khôi ngô lại.
. . .
Bắc Quận.
Chiến trường vạn phần thảm liệt.
Bởi vì Bắc Quận không có tu hành giả mạnh mẽ như Nhiếp Trường Khanh.
Cho nên chiến đấu cực kì tàn khốc.
Giang Li lãnh binh, dẫn dắt chiến trận, cũng hơi có được ưu thế, thiết kỵ Bắc Quận và Nhung binh Tây Nhung va chạm với nhau, cả hai bên giống như băng tiêu tuyết tan.
Ánh mắt Tây Nhung Vương nhìn vào Giang Li.
“Đây quả nhiên là một thế giới mỹ lệ, nhân kiệt rất nhiều. . . Đáng tiếc.”
Tây Nhung Vương cảm khái.
Hắn cảm thấy hắn cần cho những nhân kiệt này sự tôn trọng đáng có.
Cho nên, hắn tự mình đi xuống chiến xa, từng bước một, tốc độ càng lúc càng nhanh, hóa thành một bóng mờ xông về phía Giang Li.
Một sự nguy hiểm vô hình.
Da đầu Giang Li đột nhiên cảm thấy tê dại.
Dường như bóng ma tử vong trong nháy mắt bỗng bao phủ lấy hắn.
Giang Li theo bản năng rút đoản kiếm sau lưng ra, cản ở trước ngực.
Một bóng đen không biết từ khi nào, ngồi xổm trên đầu tuấn mã của Giang Li, bóng đen giơ một ngón tay đâm về phía Giang Li.
Giang Li dùng đoản kiếm ngăn cản.
Xoạt xoạt một tiếng.
Đoản kiếm tan vỡ. . .
Giang Li cũng bị một lực lượng mạnh mẽ đập vào, người bay khỏi lưng ngữa, máu tươi trong miệng hắn phun ra.
Hai vị tu hành giả của Bắc Quận điên cuồng lao tới ngăn cản.
Xích Luyện như phát điên vọt tới.
Nhưng mà, Tây Nhung Vương chỉ khoát tay.
Oanh!
Áp lực đáng sợ làm Xích Luyện và đám người dồn dập bay ngược ra.
Tây Nhung vương bước từng bước một đi tới trước mặt Giang Li.
“Ngươi là nhân kiệt, nói cho ta biết tên của ngươi, để ta nhớ kỹ ngươi.”
Tây Nhung Vương nói.
“Ngươi không phải là Tây Nhung Vương. . .”
Giang Li nhìn người trước mắt, khóe miệng chảy máu, thản nhiên nói.
“Việc ta làm là tội ác, cho nên. . . Ta không có mặt mũi đối mặt với các ngươi, vì vậy, ta dùng khuôn mặt của người khác, như vậy. . . Ta mới có thể cảm thấy không thẹn với lương tâm.”
Tây Nhung Vương tràn đầy chua xót mở miệng.
“A.”
“Lời nói dối trá.”
Giang Li cười cười.
“Ngươi ngay cả mặt cũng không dám lộ ra, không xứng biết tên của ta.”
Giang Li nói.
Vẻ mặt thương xót của Tây Nhung Vương tan biến, hắn nhìn lấy Giang Li, rồi giơ lên một ngón tay.
Muốn đâm vào mi tâm của Giang Li.
Nơi xa, Xích Luyện điên cuồng lao tới.
Trời đất xung quanh trong mắt của Giang Li lúc này tựa như đã mất hết màu sắc và âm thanh.
Bỗng dưng.
Một con gà con từ trên trời vẽ một đường cong bay xuống.
Thật vừa đúng lúc rơi vào trong ngực Giang Li.
Tây Nhung Vương muốn dùng ngón tay đâm tới, nhưng lại bị hình ảnh này cản trở, không khỏi hơi ngưng lại.
Hả?
Đây là. . . Cái đồ chơi gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận