Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 480: Thanh Long nhỏ yếu đáng thương lại bất lực. (2)

Người dịch: Duy Cường
Đây là quy tắc của thiên địa, không ai có thể thay đổi được sinh lão bệnh tử.
Cho nên, mặc dù biết Thiên Long cùng Bạch Ngọc Kinh có liên quan rất mật thiết, hắn vẫn quyết tâm động thủ.
Đông đông đông!
Thân hình của Nam Càng Phong từ dưới đất vụt lên, Nguyên Anh cảnh có thể làm được ngự không phi hành, ở trên không trung cùng Thanh Long chiến đấu.
Đỉnh Thái Lĩnh triệt để biến thành chiến trường.
Chỉ nghe tiếng nổ không ngừng vang lên, cùng với đó là đá vụn bay tán loạn khắp nơi.
Nguyên Anh cảnh quá mạnh.
Ít nhất, đối với Thanh Long mà nói, quá mạnh. . .
Chỗ dựa của Thiên Long chủng chính là khả năng tiến hóa của bản thân, mặc dù hiện nay sức chiến đấu của Thanh Long đã tương đương với tu hành giả Nguyên Anh, nhưng đó chỉ là những Nguyên Anh bình thường, so với tu hành giả Nguyên Anh viên mãn như Nam Càng Phong, hắn vẫn còn kém một chút.
Trong đôi mắt màu vàng của Thanh Long, có gợn sóng đáng sợ đang ấp ủ.
Hắn phát ra một tiếng gầm vang vọng trong thiên địa.
Hoàng Đạo long khí trên người Đạm Đài Huyền trào lên, bao phủ trên người Thanh Long, làm cho ánh sáng màu xanh trên thân thể Thanh Long nhiễm lên sắc vàng, cực kỳ chói mắt.
Thanh Long chính là biểu tượng cho sự tôn quý.
Sau khi hóa thân thành Kim Long, sát phạt càng thêm mạnh mẽ quả quyết, trong miêng hắn phun ra một luồng năng lượng màu vàng óng, cùng Nam Càng Phong đại chiến kịch liệt.
Trận chiến này đã kinh động đến toàn bộ Thái Lĩnh.
Toàn bộ học sinh của Đại Huyền học cung, ánh mắt nóng bỏng nhìn lên bầu trời.
Bọn hắn đều từng vào trong Long Môn tu hành, nhìn thấy qua hình tượng an lành, hiền hòa của Thanh Long.
Không nghĩ tới, Thanh Long thế mà có thể bộc phát ra sức mạnh to lớn đến như vậy.
Thanh Long đang bảo vệ bọn hắn!
Trên thân thể của Đạm Đài Huyền, Hoàng Đạo long khí bao bọc kín mít.
Hắn cầm lấy Đế Long ấn.
Trong miệng phát ra tiếng quát chói tai.
Trên bầu trời.
Ánh mắt của Thanh Long lấp lánh, cùng Đế Long ấn kêu gọi lẫn nhau, sau đó, Đế Long ấn liền bay lên trời, đón gió căng phồng lên, hóa thành một viên ấn cực kỳ to lớn, bị đuôi rồng quấn quanh, hung hắn đánh về phía Nam Càng Phong.
Nam Càng Phong bị viên ấn đánh trúng, cả người nện xuống mặt đất.
“Đỉnh cấp pháp khí!?”
Nam Càng Phong đứng lặng, ánh mắt nhìn xem Đế Long ấn đón gió căng phồng lên, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Thanh Long được Nhân Hoàng đạo gia trì, trong thời gian ngắn, hắn cũng không có cách nào triệt để hàng phục.
Tuy nhiên, trong nội tâm của Nam Càng Phong lại càng ngày càng hưng phấn, như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, cháy hừng hực, Nhân Hoàng đạo càng mạnh, hắn càng kích động.
Hai tay kết ấn.
Trên đỉnh đầu của Nam Càng Phong đột nhiên xuất hiện một tôn Nguyên Anh, mặt mũi giống Nam Càng Phong như đúc, lớn bằng bàn tay.
Không khí xung quanh Nguyên Anh mơ hồ có chút vặn vẹo, đây là dấu hiệu năng lượng viên mãn tràn đầy, cơ hồ muốn tràn ra ngoài.
Nam Càng Phong thét lớn vọt lên, râu tóc tung bay.
Nguyên Anh hiển hiện, chiến lực vô song.
Hắn khác với Chu Hải Sinh, Chu Hải Sinh đem tất cả hy vọng đều ký thác vào trên thân Chu Lưu, cho nên Chu Lưu vừa chết, Chu Hải Sinh bị đả kích, triệt để không còn quan tâm đến tính mạng.
Mà bản thân Nam Càng Phong chỉ tin tưởng vào thực lực của chính mình.
Chỉ có tự thân mạnh, mới là căn bản.
Trên thân Nam Càng Phong xuất hiện một quầng sáng, như một tấm lụa rủ xuống, thân thể già nua vậy mà bắt đầu trẻ lại, giống như Chu Hải Sinh lúc trước.
Những tu hành giả Nguyên Anh cảnh thế hệ trước này, đều có một ít bài tẩy cực kỳ mạnh mẽ.
Sau khi bọn hắn trẻ lại, chiến lực sẽ khôi phục đến thời kỳ đỉnh phong.
“Đây chính là Nguyên Anh cảnh. . .”
Mặc Củ ôm ngực, ho ra máu, ánh mắt phức tạp pha lẫn kinh ngạc thán phục nhìn cuộc chiến đấu trên bầu trời.
Bay lượn trên không, phản lão hoàn đồng. . .
Nguyên Anh cảnh, quả thật chính là người trong chốn thần tiên.
Đạm Đài Huyền lại không ngừng gầm thét, thần tiên cái rắm, theo hắn, Nam Càng Phong chính là tiểu nhân ỷ thế hiếp người mà thôi.
Nắm đấm của Đạm Đài Huyền siết chặt, quát lên.
“Giết!”
Nhưng mà, kết quả lại rất tàn khốc.
Nam Càng Phong càng đánh càng hăng, hắn tìm được hi vọng, cả người phảng phất tràn đầy sức mạnh.
Vào lúc này, thực lực của hắn dường như được thăng hoa.
Đế Long ấn bị đánh bay.
Thanh Long xoay quanh trên bầu trời, bị Nam Càng Phong đánh trúng, vảy rồng tróc ra, máu tươi vung vẩy trên không trung.
Trên khuôn mặt các đệ tử của Nam Đấu sơn toát ra nụ cười hưng phấn.
Nếu như Nam Càng Phong có thể tiến thêm một bước, đột phá tới Anh Biến
Lúc đó, Nam Đấu sơn sẽ trở thành một thế lực nhất lưu, cùng các thánh địa Võ Đế thành, Càn Nữ cung ngang hàng sánh vai.
Anh Biến cảnh, chính là biểu tượng của một thế lực nhất lưu.
Không có Anh Biến cảnh, mãi mãi cũng chỉ có thể là Nhị lưu.
Mà bên trong Thiên Nguyên vực, số lượng cường giả Anh Biến cảnh vô cùng thưa thớt, ngoại trừ bốn đại thánh địa, đã không còn có cường giả Anh Biến cảnh nào khác.
Cho nên, Nam Càng Phong cực kỳ khao khát đột phá, khao khát thăng hoa, Anh Biến, thực ra chính là quá trình Nguyên Anh lột xác.
Là giai đoạn chuyển tiếp làm cho tính mạng có sự thay đổi về bản chất.
Thanh Long máu tưới bầu trời.
Long khí chấn động thế gian.
Tình hình chiến đấu càng lúc càng kịch liệt, đồng thời có mấy phần bi tráng.
Nam Càng Phong càng đánh càng hăng, toàn thân phát ra hào quang lấp lánh.
Trái tim của Đạm Đài Huyền cũng trầm xuống.
Hắn phát hiện, có vẻ Thanh Long không phải là đối thủ của Nam Càng Phong.
Hơn nữa, dường như đã thụ thương!
Đạm Đài Huyền rút ra thanh kiếm hộ thân.
Hướng về trên đỉnh Thái Lĩnh leo lên.
Nam Càng Phong ở trên không trung đạp bước mà đi, cất từng bước một.
Móng vuốt của Thanh Long bám vào mặt đất trên đỉnh Thái Lĩnh, mặt đất giống như đậu hũ, bị long trảo cào nát vụn.
Thân hình của Đạm Đài Huyền từ trong phế tích xuất hiện, tay cầm hộ thân kiếm, chỉ về phía Nam Càng Phong.
Nam Càng Phong trái lại không hề giận dữ, thậm chí trên mặt còn nở nụ cười.
“Hoàng Đạo long khí…Ngay cả lão phu đều không thể đánh vỡ, cho một phàm nhân như ngươi thật là quá mức lãng phí.”
Nam Càng Phong nói.
Đạm Đài Huyền trợn mắt lên, “Phi! Ngươi biết cái gì!”
Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Thanh Long.
Thân hình của Thanh Long nằm rạp trên mặt đất, con mắt màu vàng kim cùng Đạm Đài Huyền liếc nhau một cái.
Trong lúc nhất thời, một người một rồng thật đúng là có mấy phần cảm giác cùng chung chí hướng.
Giống như lúc trước, khi Đạm Đài Huyền đối mặt với hắn cầu tư cách vào Long Môn.
“Lão hỏa kế. . . Đánh không lại, giờ phải làm sao?”
Đạm Đài Huyền nói.
“Hay là ngươi chạy đi…Chờ sau này mạnh lên báo thù cho bổn vương.”
Đạm Đài Huyền nắm chặt hộ thân kiếm trong tay, nói.
Thanh Long lắc đầu, sau đó, hé miệng, phảng phất như đang phát ra một tiếng thở dài.
Sau một khắc.
Thanh Long ngẩng đầu, hướng về phía bầu trời phát ra một tiếng long ngâm cao vút!
Tiếng long ngâm như là một tảng đã lớn quăng vào đầm nước, tạo nên gợn sóng tản mát ra xung quanh.
Hả?
Sắc mặt của Nam Càng Phong biến đổi, hắn cảm giác có chút không đúng.
Chợt nhìn lại, chỉ thấy Thanh Long bắt đầu xé rách lớp vảy trên người mình.
Phốc phốc, phốc phốc. . .
Máu tươi phun ra, thậm chí Thanh Long còn nâng lên một chiếc móng, đâm một lỗ trên người mình, long huyết ào ạt tràn ra.
Nam Càng Phong bối rối.
Đạm Đài Huyền cũng bối rối, “Lão hỏa kế, dừng lại. . . Đừng tự hại mình.”
Bỗng nhiên.
Thanh Long quét mắt nhìn Đạm Đài Huyền một cái, long trảo vươn ra, đem Đạm Đài Huyền ép nằm trên mặt đất, thậm chí dùng sức mạnh khiến hắn ho ra máu…
Làm cho bộ dáng của Đạm Đài Huyền thoạt nhìn cực kỳ thê thảm, chật vật…
Sau đó, Thanh Long lại một lần nữa phát ra tiếng long ngâm cao vút.
Giống như cực kỳ oan ức, cầu người cứu viện.
Sắc mặt của Nam Càng Phong triệt để thay đổi.
“Con rồng này…Rốt cuộc muốn làm gì?”
Dường như Đạm Đài Huyền đã đoán được ý định của Thanh Long.
Khổ nhục kế?
Kỹ thuật này. . . Có chút thuần thục!
Lúc này, trên mặt hắn cũng máu tươi dàn dụa, chỉ có thể há miệng phát ra một câu “Mẹ nó”.
. . .
Bất Chu phong.
Thời điểm này, trên đỉnh núi tràn ngập một sắc xanh, có dây leo bám vào trên vách đá rủ xuống, có từng khóm hoa dại đung đưa khoe sắc, cảnh tượng phồn vinh, phảng phất như một chốn thế ngoại đào nguyên.
Trên một tảng đá lớn, có một bóng người ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại, đang há mồm phun ra nuốt vào một luồng khí tức màu ngà sữa.
Nếu như Lục Phiên ở chỗ này, chắc chắn sẽ nhận ra, bên trong luồng khí tức màu ngà sữa này, lại ẩn chứa một tia sức mạnh hỗn độn.
Mặc dù cực ít, thế nhưng luồng lực lượng này lại là tồn tại chân thực .
Bỗng nhiên.
Trúc Lung đang ngồi xếp bằng trên tảng đá, hai mắt chầm chậm mở ra.
Từ trong Long Môn ở sau lưng.
Một tiếng long ngâm mang theo vẻ bi thương, mang theo một nỗi oan ức, thê thảm đến cực hạn bay ra, phảng phất sau một khắc, chủ nhân của tiếng long ngâm này sẽ tử vong, phát ra tiếng gầm biểu đạt quyến luyến đối với thế gian.
Oanh!
Trên Bất Chu Phong, khí tức đáng sợ bỗng nhiên tràn ra, bao phủ cả đỉnh núi.
Trúc Lung một ngụm nuốt vào luồng năng lượng màu ngà sữa.
“Tiểu Thanh?”
Nàng nhắm hai mắt, trong miệng phát ra tiếng thầm thì.
Chuyện gì xảy ra?
Tại sao Thanh Long lại phát ra tiếng kêu gọi thê thảm như vậy?
Nàng đứng người lên, thân là đại tỷ của tám chỗ Long Môn, nàng há có thể ngồi yên không để ý đến?
Thân thể của nàng chợt hơi mờ đi, trong nháy mắt đã từ trên đỉnh Bất Chu Phong tiến vào Long Môn, vượt qua cầu treo, từ bên trong Long Môn của Thanh Long bước ra ngoài.
. . .
Bắp thịt trên mặt của Nam Càng Phong không ngừng co giật.
Bộ dáng của Thanh Long càng ngày càng thê thảm, trên thân nổi lên từng vết thương, tràn ngập máu tươi, toàn bộ đều do Thanh Long tự mình gây ra.
Thậm chí có nhiều nơi còn bị đâm thủng, tạo ra những lỗ máu lớn.
Đây là một con rồng rất tàn nhẫn.
Nam Càng Phong dừng tay, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh chung quanh.
Biểu hiện của Thanh Long… Rất có vấn đề, làm cho trong lòng của Nam Càng Phong ẩn ẩn có chút bất an.
Chẳng lẽ Thanh Long đang kêu gọi Bạch Ngọc Kinh?
Nam Càng Phong bộc phát ra toàn bộ sức mạnh, thậm chí Nguyên Anh trên đỉnh đầu còn mở mắt ra, toàn thân căng cứng.
Bỗng nhiên.
Trên Vấn Thiên phong.
Trước Thanh Long Long Môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận