Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 822: Gõ thiên môn, vị phi thăng giả đầu tiên (1)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Nhân hoàng Đạm Đài Hạ cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
Lúc hắn uống năng lượng dịch trong yêu tinh, không thể đạt được trường sinh, ngược lại vào thời điểm ho ra máu, hắn liền hiểu ra, quy tắc là không thể thay đổi.
Quy tắc nhân hoàng không thể có được trường sinh giống như một thanh kiếm treo trước cổ, khiến hắn sởn hết cả gai ốc.
Trong mơ hồ, dường như hắn thấy được tồn tại chí cao vô thượng đang lạnh lùng nhìn hắn, tựa như vì hắn tùy tiện phá vỡ quy tắc mà tức giận.
Cũng chính ngày này, Đạm Đài Hạ buông bỏ rồi.
Trường sinh?
Phụ thân hắn Đạm Đài Huyền cũng chưa từng được trường sinh, luận công lao luận thành tích, hắn có thể hơn được phụ thân hắn sao?
Quan trọng hơn nữa là, có lẽ cũng bởi vì ảo giác kia, khiến Đạm Đài Hạ bừng tỉnh.
Bệnh nặng mấy ngày, lại để cho hắn hiểu ra được rất nhiều.
Vì vậy, Đạm Đài Hạ thỏa hiệp, tuyển chọn lập ra thái tử, thần triều cần thay đổi và kế thừa, mà hắn cũng cần hao phí thời gian tiếp theo để thái tử hiểu được trọng trách cần phải gánh.
Đạm Đài Hạ tự nhiên cũng có chút hối hận.
Bởi vì hắn nhất thời tham lam, hắn đã nhấc lên chiến tranh giữa yêu tộc và nhân loại, tử thương vô số không nói, lại phá vỡ sự thống trị vô địch gần hai trăm năm của Đại Huyền thần triều.
Nhưng điều càng làm cho Đạm Đài Hạ hối hận hơn nữa là, hắn mất đi Tiết thúc, người đã nhìn hắn lớn lên, Tiết Đào là thủ hộ lớn nhất cũng là lá bài tẩy của Đại Huyền thần triều.
Hắn vì cầu trường sinh, mà mất đi Tiết Đào.
Đây không chỉ là tổn thất của hắn, mà càng là tổn thất của Đại Huyền thần triều.
Thần triều tuy rằng còn có Lục Cửu Liên.
Nhớ đến cái tên này, Đạm Đài Hạ lắc đầu, Lục Cửu Liên tiến vào thiên nhân cảnh, dĩ nhiên đã siêu thoát phàm tục.
Huống hồ, Đạm Đài Hạ cũng không phải là Đạm Đài Huyền, hoàn toàn không co cách nào mời Lục Cửu Liên động, bởi vì giữa hai người không có tình cảm.
Đạm Đài Hạ đứng lặng giữa cung điện, hắn đang tuổi xế chiều, nhìn hoàng hôn trên bầu trời.
Trong mơ hồ, hắn tựa như thấy được thời điểm phụ thân hắn buông tay khỏi nhân gian, từng người từng người tu hành đạp không mà đến, vì tiễn đưa hình ảnh kia.
Hình ảnh rúng động đó, làm Đạm Đài Hạ vô cùng ngưỡng mộ.
Hắn luôn nghĩ, thời điểm hắn buông tay khỏi nhân gian, sẽ có người nào đưa tiễn?
Sợ là, sẽ không có ai đi.
……
Chiến tranh giữa yêu tộc và Đại Huyền thần triều tuy đã kết thúc.
Nhưng mà dư âm cùng ảnh hưởng, lại sâu xa vô cùng, bởi vì nguyên nhân một trận chiến này, khiến cho Đại Huyền thần triều cùng yêu tộc thường xuyên xuất hiện xung đột.
Thậm chí, Đại Huyền thần triều dần mất đi sự khống chế đối với các nơi Tây vực, áp chế yêu tộc bao lâu nay trong yêu châu, tựa hồ đã mất đi sự kiềm chế
Đại chiến không còn, trận chiến nhỏ lại xuất hiện liên miên.
Thiên hàm quan, hổ lượn quanh biên quan Đại Huyền thần triều, lại trở nên vô cùng xơ xác tiêu điều.
Quan trọng nhất là.
Trên làm dưới theo, bởi vì Đạm Đài Hạ giết yêu tộc để lấy yêu tinh, vì cầu trường sinh.
Mà trong quá trình chiến tranh, có người tu hành giết yêu tinh cướp đoạt yêu tinh, phát hiện yêu tinh thật sự có thể tăng tu vi, lợi ích phun trào này giống như một vụ phun trào núi lửa.
Khiến tu sĩ nhân tộc, bắt đầu điên cuồng săn giết yêu tộc.
Hơn nữa, bởi vì có nhân hoàng dẫn đầu, đám tu sĩ lại càng ngày càng không kiêng nể gì cả.
Cho nên, cừu hận giữa nhân tộc cùng yêu tộc, dưới sự ngăn cản của Đạm Đài Huyền, thời gian trăm năm, cưới cùng lại triệt để bộc phát trong tay Đạm Đài Hạ.
Thù hận giữa hai chủng tộc, đã không còn cách nào xoa dịu.
Nhân tộc săn giết yêu tộc, yêu tộc giết nhân tộc, loại quan hệ này, có lẽ sẽ tiếp tục trăm năm, thậm chí là ngàn năm……
Cho dù Đạm Đài Hạ bắt đầu chuẩn bị để bù đắp cho điều này, hạ lệnh cấm tu sĩ săn giết yêu tộc, cũng cấm tiến hành mua bán yêu tinh, cũng không cách nào ngăn lại hết thảy.
Lòng tham của nhân tộc, giống như bí ẩn trong chiếc hộp của Pandora, một khi đã mở ra thì rất khó đóng lại.
Chiến tranh giữa yêu tinh cùng nhân tộc, có lẽ xem như là mối liên quan mật thiết giữa tu hành giới cùng với phàm nhân.
Bất quá theo chuyện này.
Hết thảy cũng dần hạ màn.
Tu hành giới lại lần nữa khôi phục yên ổn.
Bên cạnh Bất chu đỉnh, thiên đạo thụ đang không ngừng lay động.
Lại kết ra một quả đạo ý, tỏa sáng rực rỡ, từ trên cây rơi xuống.
Bên dưới, vô số người tu hành mở to mắt, nhìn chằm chằm vào quả.
Đạo ý quả, hôm nay có thể nói là chí bảo của đại lục Ngũ Hoàng, có được đạo ý quả, có thể nhất niệm lĩnh ngộ ra đạo ý, hơn nữa phẩm giai của đạo ý này còn tùy cơ nữa.
Cho nên, rất nhiều người tu hành chưa từng lĩnh ngộ đạo ý cũng đều đến phía dưới.
Hơn nữa, mượn nhờ bản thân thiên đạo thụ phóng thích ra âm tu hành đại đạo, lại càng có thể khiến cho tu vi tăng lên nhanh chóng.
Lúc này, dưới thiên đạo thụ, đã trở thành thánh địa tu luyện của Ngũ Hoàng.
Đại Huyền học cung cũng đã dời đến nơi đây, ngoại trừ Đại Huyền học cung còn có vô số thế lực tu hành cùng lần lượt chuyển đến nơi này.
Ví dụ như họa tông của Tư Mã Thanh Sam, Tư Mã Thanh Sam trăm năm trước đã lập ra họa tông, vào năm mươi năm trước bắt đầu thu nhận môn đồ, tin tức vừa truyền ra, vô số hàn môn đệ tử nhanh chóng đến.
Dù gì, truyền thuyết về Tư Mã Thanh Sam đã sớm lưu truyền trên đời, đã trở thành tấm gương của hàn môn đệ tử.
Huống hồ, cho dù không có những truyền thuyết này, dựa vào cảnh giới nửa bước thiên nhân của Tư Mã Thanh Sam, cũng đã hấp dẫn người tu hành thế gian vội vàng gia nhập.
Vũ đế thành, tuyệt đao môn các thế lực thiên nguyên vực, cũng đã sắp xếp để tử đến thiên đạo thụ.
Toàn bộ giới tu hành Ngũ Hoàng, đều tiến nhập vào loại tiết tấu tăng nhanh từng nhịp.
……
Trên Bạch Ngọc Kinh lâu các.
Lục Phiên bóp chặt ly rượu, uống một hơi ngon lành, làn gió nhè nhẹ, làm y sam phần phật.
Năng lượng trong cơ thể trống rỗng dưới tác dụng của rượu, bắt đầu khôi phục nhanh chóng, nguyên thần khô cạn cũng giống như được tưới mưa xuân, nhanh chóng hồi phục.
“Ha……Sáng tạo ra một phi thăng chi địa, thực sự là công việc khó khăn.”
Lục Phiên cảm khái một câu, tay để trong hộp cờ, cầm lên một quân cờ, từ từ đáp xuống bàn cờ.
Bày cờ trên bàn cờ, có thể giúp Lục Phiên khôi phục nguyên thần cùng linh khí.
Ngày này qua ngày khác.
Một ván cờ, nguyên thần cùng linh khí tiêu hao của Lục Phiên cũng dần dần hồi phục.
Một ngày này.
Bình minh vừa ló dạng, xé toạc vùng biển u ám trầm mặc.
Cùng với ánh bình minh, Lục Phiên ngồi trên thiên nhận ỷ, từ từ xông thẳng lên trời.
Bỗng dưng.
Ngàn vạn hào quang trào dâng, có tiên khí màu trắng đan xen ngang dọc, cuồn cuộn tuôn ra.
Một cánh cổng xuất hiện, đó là một cánh cổng chứa đầy khí cơ cổ xưa, tựa như được làm bằng đồng, trên đó có khắc các loại kỳ trân dị thú.
Có các loại toan nghê, kỳ lân, chu tước trên thần chức.
Tràn đầy khí cơ cao quý.
Mà đằng sau cánh cổng, có một tiên khí hùng vĩ không gì sánh được đang dâng trào.
Cánh cổng cực lớn, cao đến vạn trượng.
Đây là Lục Phiên tiêu hao thời gian một tháng trời, tự tay sáng tạo ra “thiên môn” của phi thăng chi địa.
Thiên nhân nhập thiên môn, là vì phi thăng.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận