Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 196: Gà con rơi xuống từ trên trời. (1)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng.
Không khí đột nhiên tĩnh lặng lại.
Nghê Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn về thân ảnh quen thuộc phía sau mình, mặt nàng như cứng lại.
Thậm chí, ngay cả khi đan dược bọc đường rơi vào trong đống tuyết, nàng cũng không cảm thấy đau lòng.
Tuy nhiên, cũng bởi vì, đan dược rơi trên tuyết mới vài giây, nhặt lên thổi một chút vẫn có thể ăn.
“Công. . . Công tử!?”
Nghê Ngọc nói.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, sắc mặt lạnh nhạt nhìn
Nghê Ngọc.
Lục Phiên cũng không có trách phạt Nghê Ngọc, dù sao thì tính tình của hắn cũng rất tốt.
Mắt Lục Phiên thoáng nhìn, tay khẽ vẫy, một khối đá cuội ven hồ liền bay đến trước người hắn, nổi lơ lửng giữa không trung, Lục Phiên giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng viết lên khối đá.
Đá vụn vung vãi xuống đất.
Sau đó, Lục Phiên khẽ vẫy tay, đá cuội liền rơi trên mặt đất, đè vỡ những đan dược trên mặt đất.
“Bản công tử bế quan ba tháng, áp lực của ngươi hình như hơi ít.”
“Trên khối đá này ghi lại phương pháp luyện chế ‘Thối Thể đan’, ngươi xem trước một chút, ba ngày sau ta muốn thấy thành phẩm.”
Lục Phiên dựa vào xe lăn, nói rất bình thản.
Hai tay Nghê Ngọc bối rối không biết nên để đâu, đau lòng nhìn đan dược bị khối đá đè vỡ.
Công tử, ngươi là ma quỷ sao?
Vì cái gì mà một viên đan dược cũng không buông tha?
Tay nàng run run, nhặt khối đá cuội từ dưới đất lên đá, thấy trên đó đầy những chữ nhỏ lít nha lít nhít ghi phương pháp luyện chế đan dược.
Khắc đan phương trên đá cuội, ngoại trừ công tử ra cũng không có ai dám túy ý như vậy.
Đối mặt với công tử, nàng dám nói không sao?
“Công tử. . . Ngài bế quan xong rồi?”
Ngưng Chiêu nhìn Lục Phiên, đôi mắt hơi hơi sáng lên, tay xắn tóc lên, nói.
Lục Phiên gật đầu.
“Công tử, Cảnh Việt bọn hắn đều rời đảo đi tới các quận đối kháng với người Hồ.”
Ngưng Chiêu nói: “Thiên hạ có kiếp nạn to lớn.”
“Ta biết.”
Lục Phiên lại rất lạnh nhạt, cũng không kinh ngạc.
Ngưng Chiêu khẽ giật mình, suy nghĩ một chút cũng hiểu, loại chuyện này, công tử làm sao lại không biết?
Tuy công tử ít khi rời đảo, thế nhưng, lại ngồi một mình trên lầu các, biết rõ chuyện thiên hạ.
Trên trời tuyết trắng tung bay.
Rơi trên đầu người, làm tóc thêm vài phần trắng.
Đương nhiên, tuyết trắng không thể rơi trên người Lục Phiên, linh khí vô hình bay quanh người của hắn, đẩy hết tuyết trắng ra.
Lục Phiên khoác lên người một cái áo khoác trắng, một tay chống cằm.
Sau đó, xe lăn tự động bay ra khỏi Bạch Ngọc Kinh, đi tới mặt hồ Bắc Lạc.
Nghê Ngọc đứng tay cầm đá cuội đứng nhìn, Ngưng Chiêu cũng nhìn sang.
Nơi xa, Y Nguyệt đang tu luyện cũng mở mắt ra, vội vàng đi tới.
Trong hồ.
Tựa hồ cảm ứng được khí tức của Lục Phiên, Tiểu Ứng Long phá băng lao ra, thế nhưng sau khi bị Lục Phiên trấn an, liền trở về trong hồ.
Xe lăn từ từ lăn trên mặt hồ, giống như một chiếc thuyền cô độc đang thong thả lướt đi.
Lục Phiên đi tới giữa hồ, từ từ đưa tay ra.
Nước hồ lập tức tách ra hai bên.
Hình ảnh kì lạ này làm đám người Nghê Ngọc ngây ra như phỗng.
Dưới đáy hồ, một viên cầu màu vàng to lớn trôi nổi giữa không trung, bên trong quả cầu có năm loại màu sắc hiện lên.
Có khí tức to lớn mạnh mẽ phóng ra, làm đán người Ngưng Ngọc trên đảo cảm thấy hoảng hốt.
Cho dù Ngưng Chiêu đã là Thể Tàng cảnh nhưng khi nhìn thấy quả cầu màu vàng cũng không dám nhìn thẳng.
“Cái kia. . . Đó là cái gì? !”
Trong lòng Ngưng Chiêu có chút run sợ.
Nghê Ngọc nắm chặt đá cuội, nuốt nước miếng một cái: “Có phải là Ma Cầu to lớn mà công tử. . . Chế tạo hay không?”
Ngưng Chiêu: “. . .”
Bắc Lạc hồ.
Tóc Lục Phiên tung bay, nhìn bản nguyên của vị diện lơ lửng bay lên, vươn tay. . . Bàn tay chạm vào trên quả cầu.
Ông. . .
Chấn động kỳ dị, năng lượng bắt đầu phun trào.
Trên đỉnh Bạch Ngọc Kinh, tầng mây bị phá vỡ, hóa thành hình vòng xoáy, giống như một cái phễu úp ngược.
Giữa thiên địa, bắt đầu xảy ra những biến hóa kỳ dị.
. . .
Nam Quận.
Bên ngoài Nam Tấn thành, mưa phùn rả rích.
Trong không khí tràn ngập mùi máu.
Thế cục chiến trường đã bị khống chế, áo trắng của Cảnh Việt không nhuốm máu, tay hắn nắm Cảnh Thiên kiếm lao vào trong đại quân người Man, vung kiếm mà đâm.
Đâm một cái, kiếm khí xuất hiện vài trăm mét, làm thân thể man nhân bị xé nát, kẻ trọng thương người tử vong.
Khi kiếm khi đâm ra, Cảnh Việt cảm giác kiếm ý của mình được ngưng luyện rất nhiều.
Nơi xa.
Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu nhìn kiếm khí của Cảnh Việt đâm ra, đôi mắt hơi sáng lên.
Kiếm chiêu phức tạp hóa đơn giản, phản phác quy chân có lẽ mới là bản chất Kiếm đạo, đâm tới, vung lên, chém ngang ra, những động tác cơ bản kỳ thật muốn thể hiện tốt lại rất khó.
Không nghĩ tới, Cảnh Việt lại có thể lĩnh ngộ đến tầng này.
Hoa Đông Lưu tự nhiên nhìn ra mục đích của Cảnh Việt, Cảnh Việt mong muốn cô đọng kiếm ý, tựa như Đông Lưu kiếm ý của hắn, một kiếm chém ra, như nước sông lao nhanh về hướng đông, uy thế của dòng nước lao tới mạnh mẽ, như sức mạnh của vạn quân.
Mà vì lĩnh ngộ Đông Lưu kiếm ý này, Hoa Đông Lưu đã tốn mất ba mươi năm.
Hoa Đông Lưu bay xuống từ trên tường thành.
Hắn rút “Triều Cúc” kiếm ra, đột nhiên vung lên, vô số ánh kiếm hội tụ quanh thân hắn, sau một khắc, ánh kiếm như nước chảy, trùng trùng điệp điệp bay ra.
Hoa Đông Lưu rơi xuống đất, đến bên cạnh Cảnh Việt.
“Muốn lĩnh hội kiếm ý, phải có tâm của mình trong mỗi một kiếm khí, ngươi phải hiểu được trong lòng ngươi muốn gì, kiếm của ngươi. . . Mong muốn điều gì.”
Hoa Đông Lưu nói.
“Kiếm có ý nghĩ, hiểu rõ ý của kiếm, thì có thể một mạch ngưng tụ ra kiếm ý.”
Hoa Đông Lưu nhìn Cảnh Việt, cười nói.
“Bây giờ thời đại khác biệt, linh khí xuất hiện, giúp cho kiếm có Linh, lại càng dễ cô đọng được kiếm ý. . . Ngươi phải dùng tâm để cảm nhận.”
Cảnh Việt gật đầu, tay cầm Cảnh Thiên kiếm.
Hai mắt từ từ nhắm lại, linh khí bên trong khí đan đang cuộn trào.
Hoa Đông Lưu không nói gì, cầm kiếm xung phong lao ra ngoài.
Bọn hắn mặc dù là người trong giang hồ, thế nhưng. . . Thiên hạ không chỉ có mỗi triều đình và các lộ chư hầu, giang hồ bọn hắn cũng là một bộ phận trọng yếu tạo thành thiên hạ.
Man Di xâm phạm, bọn hắn sao có thể ngồi yên không quan tâm đến?
Trận chiến tại Nam Quận sau khi được người các phương tới giúp đỡ thì đã chiếm cứ ưu thế thật lớn, man di bắt đầu bại lui.
Đường Nhất Mặc sau khi mở được đệ nhị mạch, thì mạnh như một ma thần chân chính, đại sát tứ phương.
Những Tế tự quỷ dị mặc áo đen toàn bộ bị Đường Nhất Mặc giết chết.
Trong rừng rậm.
Dường như có một tiếng nổ vang lên.
Một thân ảnh khôi ngô, từ trong rừng sâu xuất hiện.
Đất đai dưới chân hắn không ngừng di chuyển, nâng hắn lướt về phía trước.
Thân thể của Đường Nhất Mặc đột nhiên căng cứng, khi người này xuất hiên, hắn cảm nhận được một cỗ áp lực to lớn.
“Tu hành giả của Bạch Ngọc Kinh sao?”
Nam tử khôi ngô này mặc áo bào đen, động tác lại nhẹ nhàng ưu nhã.
Hắn nhìn Cảnh Việt ở phía xa, rồi lại nhìn về phía Đường Nhất Mặc.
“Thứ ngươi tu luyện chính là ma công, rơi vào ma đạo, chính là tội ác.”
Mười ngón tay người áo đen đan xen vào nhau, đặt ở trước ngực, giống như một vị nho sĩ ưu nhã.
Tuy nhiên, cái thân thể khôi ngô này hoàn toàn không hợp với khí chất của hắn.
Đường Nhất Mặc không muốn nói nhảm.
Toàn thân hắn đỏ hồng lên, gân xanh hiện rõ ràng trên thân thể.
Cả người như cuồng ma, trong nháy mắt lao ra, mặt đất dưới chân hắn cũng bị dẫm nát.
Đại hán này nhất định là kẻ cầm đầu điều khiển đám man di dẫn tới cuộc chiến này, chỉ cần giết này kẻ này, man di sẽ lui quân.
“Thật là táo bạo.”
Bùn đất dưới chân hán tử khôi ngô vậy mà tự động chuyển động, giúp cho thân thể của hắn không ngừng xê dịch qua lại.
Đường Nhất Mặc tấn công, vậy mà không theo kịp tốc độ của hắn.
Loại cảm giác này vô cùng khó chịu.
“Ta là Trúc Cơ cảnh đỉnh phong, công pháp này của ngươi mặc dù cho ngươi có được sức chiến đấu của Trúc Cơ cảnh, thế nhưng, phần lớn vẫn chỉ là sức mạnh thân thể.”
“Ngươi phải biết trong thiên địa này, sức mạnh chân chính là pháp thuật.”
“Thân thể dù mạnh thế nào, nhưng lại không thể tiếp cận được ta, vậy thì. . . Để làm gì?”
Đại hán nói.
Ánh mắt Đường Nhất Mặc đỏ ửng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Bởi vì hắn đã bộc phát ra tất cả sức mạnh của đệ nhị mạch mà không hề kiêng dè gì cả, nên đã khiến cho làn da bắt đầu chảy máu, đó là vì thân thể hắn không chịu nổi sức mạnh của mình.
Đại Hán cười khẽ.
Giơ tay vung lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận