Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 679: Đạo ý của Nghê Ngọc, Thao Thiết! (3)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Ông. . .
Bỗng dưng.
Đang ngồi bày Vấn Thiên cục trên Bạch Ngọc Kinh lầu các, Lục Phiên ngẩng đầu, gió nhẹ quét đến, quần áo của hắn không khỏi tung bay.
Phía trên đạo bia, có đạo uẩn kì dị bắt đầu khuếch tán.
Tầm mắt của Lục Phiên không khỏi sáng lên.
“Nha đầu này. . . cuối cùng cũng có thể đem đạo ý lĩnh hội ra được rồi.”
“Nhẫn nhịn năm năm, không biết là đạo ý tầng thứ gì đây.”
Lục Phiên có chút mong đợi cười cười.
Sau một khắc, thân hình lóe lên.
Xuất hiện ở trước Đạo Bia.
Nghê Ngọc ngồi xếp bằng, thời gian năm năm thoáng cái liền qua, bất quá Nghê Ngọc vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn như cũ là bộ dáng một cô bé.
Đương nhiên, điều này cũng chẳng đổ thừa ai được.
Ai bảo nàng ăn quá nhiều Thối Thể đan làm gì.
Sợi tóc của Nghê Ngọc không ngừng trôi nổi, khuôn mặt nhỏ tròn tròn không ngừng run run.
Ầm ầm!
Trên đảo Hồ Tâm, Bích Lạc đào chập chờn, Triều Thiên cúc nổ vang.
Uy thế đạo ý mà nha đầu này tìm hiểu ra, tựa hồ so với tưởng tưởng của Lục Phiên thì mạnh mẽ hơn nhiều.
Rất nhanh.
Tại trên đạo bia, đạo ý mà Nghê Ngọc ngộ ra hiện lên.
“Nghê Ngọc, tam đẳng danh sách, Thao Thiết đạo ý.”
Phảng phất có muôn vàn hào quang đột nhiên buông xuống, dẫn tới phong vân biến sắc không ngừng.
Lục Phiên không khỏi nhíu lông mi.
Vô cùng kinh ngạc.
Nha đầu này. . . vậy mà tìm hiểu ra được tam đẳng danh sách đạo ý?
Dù cho là chính Lục Phiên cũng cảm thấy phi thường giật mình.
Nha đầu này. . . Dựa vào cái gì?
Suốt ngày chỉ nghĩ đến việc ăn vẫn muốn trở thành cường giả, dựa vào đâu mà có thể tìm hiểu ra được tam đẳng danh sách đạo ý?
Ngũ Hoàng hiện tại, chính thức có được tam đẳng danh sách đạo ý, ngoại trừ Lục Phiên ra cũng chỉ có Bá Vương. . .
Hiện tại, lại có nhiều thêm một người nữa, Nghê Ngọc!
“Thao Thiết đạo ý. . .”
“Đến cả đạo ý vẫn cùng tham ăn có liên quan.”
Lục Phiên phân tích xong, cảm thấy dở khóc dở cười.
Dưới đạo bia.
Nghê Ngọc mở mắt ra, trong con ngươi tràn ngập u buồn.
Lộc cộc!
Vừa tìm hiểu ra đạo ý, bụng đã phát ra âm vang như kinh lôi.
“Công tử. . . Nghê Ngọc sắp chết đói rồi.”
Nghê Ngọc quay đầu, căn bản không thèm quan tâm bản thân đã ngộ ra loại đạo ý gì, chỉ cảm thấy bụng đói vô cùng, toàn thân vô lực, nét mặt tủi thân nhìn chằm chằm Lục Phiên.
Lục Phiên Vô Ngôn, bấm tay một cái, từ trong U Huyền Ban Chỉ, đem nồi đen đã tăng cấp xong trả lại cho Nghê Ngọc.
Nghê Ngọc ôm nồi đen, trong nháy mắt bay đi, không chờ thêm được mà chạy đi luyện đan.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên thiên nhận bảo tọa, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngao ngán lắc đầu.
Trước kia, Nghê Ngọc luyện đan là do Lục Phiên ép buộc.
Mà bây giờ Nghê Ngọc, luyện đan hoàn toàn chỉ là vì lấp bụng của mình.
“Ừm?”
Lục Phiên bỗng nhiên lông mi nhảy lên.
Nơi xa, Hãn Hải phía trên, một chiếc thuyền lớn xông vào khu vực tiên đảo trên lưng của Cự Kình.
“Mặc Bắc Khách?”
Lục Phiên sững sờ, có lẽ là bởi vì động tĩnh Nghê Ngọc lĩnh hội đạo ý tạo ra quá lớn, cho Mặc Bắc Khách chỉ dẫn, khiến cho kẻ trôi nổi mờ mịt trong Hãn Hải như hắn thành công tìm ra được vị trí của Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên thần tâm khẽ động, để cho đội thuyền của Mặc Bắc Khách thành công lái vào trong đảo Hồ Tâm.
Đối với bên ngoài, mặc dù muốn là có thể trong nháy mắt thấu hiểu, thế nhưng hiện tại hắn muốn để mọi thứ đều tuy bọn hắn tự nhiên phát triển, chỉ cần không phát sinh loại việc như là tu hành giới đại tuyệt diệt này kia, hắn không muốn nhúng tay vào.
Cho nên, đối với thế cục của Ngũ Hoàng bây giờ, ngẫu nhiên Lục Phiên cũng có chú ý qua, nhưng hắn sẽ không đi sâu vào nhìn kỹ.
Trong đôi mắt đường cong nhảy lên, Nguyên Thần phun trào.
Sau đó, Lục Phiên đã biết được mục đích mà Mặc Bắc Khách muốn tìm kiếm Bạch Ngọc Kinh.
“Mặc Bắc Khách, gặp qua Lục thiếu chủ.”
Trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn của Mặc Bắc Khách đúng là hiện lên vẻ kích động.
Đứng tại trên mặt đất đảo hồ tâm, hắn toàn thân lỗ chân lông đều cảm thấy thư thái.
Đây quả thức là chân chính Tiên Cảnh a.
Trong bụi hoa đào, xe lăn nhẹ nhàng lăn qua cánh hoa rơi trên đất.
Mặc Bắc Khách nhìn lại, thấy được thân ảnh quen thuộc, vẫn là vị thiếu niên bạch y năm đó.
Trong bụi hoa đàu, thiếu niên vân vê một cánh hoa đào, nhẹ đưa tay phất một cái.
Thiếp mời trong tay Mặc Bắc Khách, liền từ từ bay ra.
Lục Phiên nhìn lướt qua, thiếp mời là do Đạm Đài Huyền tự mình viết, mà lại khác hẳn với những thiếp mời khác, tràn đầy các từ cung kính.
Thế nhưng trong câu chữ cũng tỏ rõ Đại Huyền muốn lập thần triều, thỉnh Bạch Ngọc Kinh tham gia đại điển.
“Lập thần triều?”
Lục Phiên cười cười.
Đưa mắt nhìn ra xa, nhìn về phía Mặc Bắc Khách.
Trên đảo, Mặc Bắc Khách chỉ cảm thấy thân thể run lên, quỳ rạp trên đất, bị Lục Phiên ánh mắt xem xét, hắn như cảm thấy có thái sơn áp đỉnh, ép xuống thân thể.
Mặc Bắc Khách cảm giác mình phảng phất tại gặp mặt thần linh, trong lòng càng run sợ.
Lục thiếu chủ. . . Trở nên càng ngày càng sâu không lường được.
“Lập thần triều tự nhiên là có khả năng. . .”
“Nghê Ngọc.”
Lục Phiên nói.
Lời nói hạ xuống, từ trong Tử trúc lâm, Nghê Ngọc trong miệng ngậm đầy đan dược, chạy như bày mà ra, âm thanh mơ hồ không rõ: “Cùng đề cử, vùi ở!”
Lục Phiên trên mặt mang theo mỉm cười.
“Đại điển này, ngươi đi một chuyến đi.”
Nghê Ngọc con mắt lập tức sáng lên.
Nàng nuốt ực một cái tất cả đan dược trong miệng, con mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Mặc Bắc Khác.
“Đại điển có đồ ăn ngon không?”
Mặc Bắc Khách khẽ giật mình, chắp tay.
“Tự nhiên là có, đảm bảo ngươi muốn ăn bao nhiều thì có bấy nhiêu.”
Nghê Ngọc lập tức vui mừng hớn hở lên.
Nhưng mà, bụng nàng lại lần nữa kêu lên ùng ục, vội vàng bốc một nắm đan dược nhét vào trong miệng.
“Đi đi.”
Lục Phiên ghét bỏ khoát tay áo.
Mặc Bắc Khách đứng dậy, trịnh trọng bái lui.
Nghê Ngọc thì là cõng nồi đen, vui vẻ đi theo sau lưng Mặc Bắc Khách.
Thuyền lớn phiêu nhiên, đung đung đưa đưa biến mất tại trên Hãn Hải.
Sau khi hai người kia rời khỏi, Lục Phiên tựa ở trên thiên nhận bảo tọa, một tay chống đỡ cái cằm, một tay vuốt ve ban chỉ.
“Thần triều. . .”
“Nhân Hoàng không phải người tu hành, thọ nguyên có hạn, một khi Nhân Hoàng thay đổi. . . Thần triều, có thể chịu được loại rung chuyển này hay không?”
“Thần triều truyền thừa từ xa xưa, mới gọi là thần triều, nếu như sụp đổ chỉ vì một thoáng rung chuyển, như vậy… Liền chỉ là một cái trò cười.”
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận