Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 732: Theo lệnh tướng quân, giết ngươi (3)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
“Đến đây!”
Bộ Nam Hành kêu ra khỏi cổ họng.
Hắn tràn ngập linh khí, cẩn thận từng li từng tí bao bọc cây thần dược cuối cùng lại.
Sau đó, thân hình lướt nhanh đi.
“Đây là cây cuối cùng, chu vân quả!”
“Thành hay bại, là do một lần này.”
Lục Trường Không mắt sáng lên, cười lớn không thôi.
Hắn một chồng thẻ tre dày, viết lên đó
Giây phút tiếp theo, bắt đầu dung hợp hai loại thần dược lại với nhau.
Bên cạnh chu vân quả, một gốc cây héo rũ, phảng phất như đó là một cây cỏ dại tàn lụi, không có bất kỳ thần vận nào.
Bộ Nam Hành nhìn cây cỏ dại, khóe miệng càng ngày càng run rẩy.……
Thứ đồ chơi này thật có thể biến thành thần dược được sao.
Thật giống với việc cóc ghẻ biến thành thiên nga mà!
Làm thế nào nó có thể thành công được chứ? !
Đây là cây cỏ dung hợp ngàn loại linh dược trong cổ một vào đấy……
Thế nhưng, cái thứ tạp nham này thật có thể thành thần dược được à?
Oành!
Bỗng nhiên.
Bộ Nam Hành ngây dại.
Có một hương thơm tràn ngập, phiêu đãng lướt qua chóp mũi của Bộ Nam Hành.
Lại phát hiện, cái gốc cây héo rũ kia, chợt lay động, phát ra sinh cơ nồng đậm.
Lục Trường Không vui mừng không thôi, nhỏ nước ẩn chứa thời gian chi lực lên cây cỏ dại.
Sinh cơ này đột nhiên sôi trào như nước đổ soda.
Cỏ dại đột nhiên hóa thành những lưỡi đao sắc nhọn trở nên thẳng tắp, năng lượng trong chúng không ngừng biến hóa.
Sức sống mãnh liệt trào dâng.
Thiếu chút nữa khiến Bộ Nam HÀnh không thở ra hơi.
“Đây……”
Bộ Nam Hành liên tục lùi về sau mấy bước, toàn thân đều run lên bần bật.
“Cái thứ này……thật có thể thành thần dược được sao?!”
Lục Trường Không cười lớn không thôi.
Khí tức sinh mệnh tuôn trào mãnh liệt, thời điểm không ngừng chảy ra, tràn ngập khắp cổ mộ……
Sâu trong cổ mộ.
Ma trơi nhấp nháy đốm lửa
Trường minh đăng khẽ run lên.
Mỗi khi nó nhảy lên, giống như một trái tim đang đập mạnh mẽ.
Tựa như có ý chí muốn sống lại.
“Tiểu Bộ, mau bắt nó lại! Đây là thần dược……muốn chạy!”
Đột nhiên, đồng tử Lục Trường Không co rút, kinh hô.
Thân hình Bộ Nam Hành run lên.
Thúc à!
Người đây là muốn hại ta sao!!
Bộ Nam Hành thật sự rất sợ, hắn đi bắt thần dược, khác nào để thần dược giết chết hắn luôn!
Từ xưa đến nay, sinh linh vì thần dược mà chết nhiều vô số kể!
Thần dược, đồng nghĩa với nguy hiểm đó!
Xoát xoát xoát!
Thần dược bừng bừng sức sống bất tận hóa thành một luồng xanh nhanh chóng bay ra ngoài .
Bộ Nam Hành cuối cùng cũng không nhịn được, triển lộ toàn bộ khí cơ, cùng tu vi đại năng cảnh.
Hắn muốn bắt bằng được thần dược.
Nhưng mà……
Trong cổ mộ, bỗng dưng bạo phát ra khí tức đáng sợ.
“Mẹ nó!”
“Ta biết ngay mà!”
Sắc mặt Bộ Nam Hành thay đổi, như thể bị táo bón, hắn gần như muốn khóc luôn rồi.
Hắn biết ngay mà, gần với thần dược, đồng nghĩa với nguy hiểm.
Hắn chỉ muốn sống tốt chút thôi, thế nhưng nguy hiểm vẫn cứ vô tình mà đền gần.
Thần dược nhanh chóng bị hút đi.
Sâu trong cổ mổ.
Đột nhiên, một bàn tay thò ra.
Đó sao lại là một bàn tay cơ chứ!
Tái nhợt không có một chút huyết sắc nào, giống như một tác phẩm điêu khắc trên tuyết trắng.
Chỉ lộ ra một bàn tay, lại tựa hồ làm người ta thấy được cả núi thây biển máu, vạ giới tựa như bị diệt vong.
Bàn tay này, rủ xuống tay áo huyết sắc, giống như một tấm vải liệm, rỉ máu đỏ.
Thần dược bị bắt đi.
Bị bàn tay trắng như tuyết này bắt lấy.
Thần dược khuếch tán khí cơ sinh mệnh mạnh mẽ, thế nhưng vẫn bị nắm chặt lấy.
“Thần dược……”
Có dao động nhàn nhạt, đó là một loại dao động cấp độ linh hồn khuếch tán ra ngoài.
Bộ Nam Hành bị dọa đến thở cũng không dám thở mạnh, tim đập cũng không dám đập mạnh.
Lục Trường Không nheo mắt lại, sợi tóc bay bay không ngừng.
“Bát tinh thần dược……thần dược phân cửu tinh, ở trong Hư Vô Thiên mà có thể xuất hiện bát tinh thần dược, thật không dễ dàng gì.”
“Tiên sinh lại có thể dùng nhân lực mà dưỡng thành……”
“Tiên sinh thật có tài, Cố mỗ bội phục.”
“Không biết tại hạ có thể mượn thần dược dùng một lát hay không?”
Thanh âm phiêu đãng bay tới.
Hỏi Lục Trường Không.
Cố mỗ?
Huyết y tướng quân, Cố Mang Nhiên?!
Vị huyết y tướng quân xuất quân giết liên quân bát trọng thiên đến máu nhuộm hư vô?!
Kẻ tàn ác trong truyền thuyết? !
Bộ Nam Hành nuốt nước miếng, không nhịn được kêu một tiếng, vội vàng che miệng lại.
Lục Trường Không thế nhưng lại giật mình.
Sau đó, khoác lên mình bộ quần áo vải thô nông dân giản dị, cười khẩy vuốt râu.
“Có thể.”
“Bất quá……”
Hai mắt Lục Trường Không sáng lên.
“Xin mời tiên sinh, cứ nói đừng ngại.”
Giọng nói lại nổi lên.
Lục Trường Không mỉm cười, chỉ vào vòm trời huyết sắc.
“Có người muốn giết con trai ta, nếu như các hạ có thể xuất thủ, giết hết sạch những kẻ thù của con trai ta.”
Bộ Nam Hành một bên cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập.
Đại gia vẫn cứ là đại gia……
Có cần lúc nào cũng bá khí như vậy không chứ?
Những người trên chiến trường huyết sắc kia, thế nhưng là ai cơ chứ?
Người đến đều là cao võ thế giới bát, thất, lục trọng thiên, thậm chí là cao võ cấp lục diễn, ngũ diễn, còn có cả sứ giả của thượng giới đến nữa!
Lão đại gia người nói giết là giết sao?!
“Lục thánh chủ hắn có thể tự mình đối phó.”
Chủ nhân bàn tay tái nhợt cầm thần dược, nói.
Lục Trường Không cười cười.
“Ta đây làm cha cũng chỉ muốn giúp đỡ con trai mình một chút, nó có thể thoải mái hơn chút ít, thì càng tốt.”
Chủ nhân bàn tay tái nhợt cầm thần dược, có chút tiếc nuối.
“Tiên sinh, giết tất cả những người đó e là sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ, nếu không……chỉ giết sứ giả đến từ thượng giới kia, được không?”
Giọng nói cất tiếng hỏi.
Lục Trường Không suy nghĩ một chút, có chút tiếc nuối, “Thôi được.”
Bàn tay nhợt nhạt hất lên huyết y, nắm lấy thần dược tiến vào sâu trong cổ mộ, kèm theo một âm thanh.
“Đa tạ tiên sinh.”
Bên kia, Bộ Nam Hành ngã ngồi phịch trên mặt đất.
Hắn ngơ ngác nhìn Lục Trường Không.
Hóa ra……
Vị đại lão xém chút dùng độc hù chết hắn đây, hóa ra là……lão phụ thân của vị Lục Thánh Chủ, hạ một quân cờ giết tôn giả, khí thế lăng nhân kia?!
……
Chiến trường huyết sắc.
Một tiếng gầm rung động khủng khiếp.
Từng đạo ánh mắt nhìn xuống.
Đó là cường giả hóa tiên cảnh trên chiến thuyền, linh thuyền, lưng ác điểu ngoài òng trời Ngũ Hoàng.
Sứ giả thượng giới muốn ra khỏi chiến thuyền.
Đại biểu cho tồn tại ý chí của thượng giới, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Lúc trước bị Lục thánh chủ dùng hí khúc Liên Hoa Lạc trấn áp quay lại trong thuyền, chỉ có thể coi là ngoài ý muốn.
Không có bất kỳ ai cảm thấy, Lục thánh chủ thật sự là đối thủ của đại biểu ý chí thượng giới.
Oành oành oành!
Từng ý chí tôn hóa tiên bắn ra, tựa như hoan nghênh sứ giả thượng giới ra khỏi chiến thuyền.
Tất nhiên, họ cũng có thể tranh giành lợi ích lớn nhất trong cuộc đại chiến tiếp theo.
Ít nhất là……muốn bắt bằng được cái tên Đường Nhất Mặc kia.
Thân hình phó tòng đối chiến với Lục Cửu Liên run lên.
Lục Cửu Liên bay sang một bên, nhíu lông mày, bình tĩnh nhìn chiến thuyền cổ xưa.
Rầm rầm rầm!
Lấy chiến thuyền cổ xưa làm trung tâm, chiến trường huyết sắc bắt đầu vỡ vụn từng tấc từng tấc một.
Áo bào trắng bay lên, tựa như tiên nhân trước bụi trần.
Buồng nhỏ trên chiến thuyền cổ xưa, phảng phất như tiên môn.
Có tiên nhân từ tiên môn bước ra!
Phóng thích ra khí tức cường đại.
Rầm ầm ầm!
Trong Hư Vô Thiên, từng đạo từng đạo quy tắc như thần long bay ngang, hóa thành đao phong đáng sợ, như muốn cắt uy năng khinh thế!
Trong chiến thuyền cổ xưa.
Thân ảnh xuất hiện, thân ảnh khoác áo bào trắng đứng lên, trên gương mặt, phủ sương mù sáng chói, phảng phất như bóp méo không gian.
Phất tay, tức giận dẫn đến uy áp, khiến mỗi người Ngũ Hoàng tựa như không cách nào hít thở nổi.
Tiên nhân phất tay, từng bước từng bước, chấn cửu thiên.
Trong sương mù rực rỡ, đôi mắt của tiên nhân như lợi kiếm tỏa sáng.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Ngũ Hoàng, phảng phất như nhìn xuyên qua hết thảy.
“Phá hỏng quy tắc, giết tôi tớ của ta, không để thượng giới vào mắt!”
“Tội nào tội nấy đều đáng đày xuống chín tầng địa ngục,”
“Ngũ Hoàng thánh chủ……nhanh chóng đến nhận tội!”
Lời nói vừa dứt.
Toàn bộ Ngũ Hoàng phảng phất như gánh không nổi áp lực, tựa như muốn tan vỡ.
Trên hồ bổn nguyên.
Lục Phiên ngẩng đầu, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, thay vào đó……là sát ý nồng đậm.
“Tiên?”
Lục Phiên nhếch miệng cười mỉa mai.
Giơ tay lên, đặt bao tay lên thành xe lăn.
Phượng Linh kiếm xông thẳng lên trời.
Chín chuôi kiếm, chồng lên trên đầu hắn, biến thành một thanh Phượng Linh kiếm hoàn chỉnh.
Bất quá, ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị phát động bao tay.
Tâm thần đột nhiên khẽ động.
Oành!
Đã thấy cả một vùng đất lớn Ngũ Hoàng.
Phảng phất như nhất tôn hung thú sống lại, biển cát chìm nổi, cuộn sóng rung chuyển.
Trong Hư Vô Thiên, quy tắc như đao, tất cả như đột nhiên đến vào lúc này……
Cửa cổ mộ xa xưa từ từ mở ra.
Một kẻ ăn mặc rách rưới, cả người đều là da bọc xương, bên hông rắc một thanh kiếm rỉ sét, xiêu xiêu vẹo vẹo bước ra.
Trong hốc mắt nhảy lên ma trơi.
Hắn ta ngẩng đầu lên, sau đó là đầu lâu nhếch miệng cười cười.
Oành!
Biển cát nổi lên rung động.
Đạo nhân nâng kiếm lên trời.
Trong chiến trường huyết sắc.
Tiên nhân từ trong chiến thuyền cổ xưa bước ra, mắng đến tận trời xanh, ý muốn Lục Phiên ra thỉnh tội.
Nhưng mà……
Lời nói của hắn ta lại đột nhiên im bặt.
Bởi vì……
Một đạo kiếm quang chói lọi đột nhiên xé nát chiến trường huyết sắc.
Một lão đạo nhân quần áo rách rưới, gầy như que củi, dường như muốn gục ngã bất cứ lúc nào, cầm thanh kiếm rỉ sét, đột nhiên giết tới!
Oành!
Vô số quy tắc, tựa hồ cũng tại thời khắc này hóa thành kiếm quang.
Đinh đinh đinh!
Quy tắc như kiếm, vạn kiếm quy tông, toàn bộ hội tụ lên thanh kiếm rỉ sét của lão đạo.
“Theo lệnh tướng quân, giết ngươi.”
Lão đạo nói.
Phốc xuy!
Kiếm quang của lão đạo bỗng nhiên đảo qua.
Nhanh đến độ vị tiên nhân thượng giới vừa mắng Lục Phiên kia còn không kịp phản ứng.
Hào quang quanh quẩn liền bị đầu lâu trảm bay.
Một kiếm này, kết hợp với nguyên thần đầu lâu cùng chém xuống.
Một kiếm hạ xuống.
Vị sứ giả thượng giới khó khăn lắm mới từ chiến thuyền thượng cổ đi ra……
Cứ vậy mà chết luôn rồi!
Thật là một cái chết thê thảm!
Chung quanh bên ngoài vòm trời Ngũ Hoàng.
Cường giả phóng ra hóa tiên trên chiến thuyền, linh thuyền, cùng lưng ác điểu, đều dưới một kiếm này, mà sởn hết gai ốc, lập tức rút toàn bộ bước chân vừa ra lại.
“Vạn kiếm quy tông! Dưới trướng huyết y……Kiếm Vương!”
“Huyết y tướng quân sao có thể dám giết sứ giả thượng giới giữa ban ngày ban mặt như vậy được cơ chứ?!”
“Sắp xảy ra chuyện lớn rồi, thật sự sắp xảy ra chuyện lớn rồi a!”
Từng vị hóa tiên đại năng kinh hô, thật muốn điên luôn rồi.
Thậm chí còn không ít người, muốn quay đầu bỏ chạy.
Đại sát thần tôn thượng cổ đó mà xuất thế, thì sợ là bọn họ có ở lại cũng không đủ để người ta giết trong một khắc đâu!
Bọn họ từng dự đoán đủ loại kết cũ, thậm chí nghĩ đến vị Lục thánh chủ thần bí kia không phân cao thấp với sứ giả thượng giới.
Nhưng……
Có nghĩ thế nào cũng không ngờ được, sứ giả thượng giới lại chết nghẹn khuất như vậy!
Sứ giả thượng giới chết rồi.
Kính đạo diễn trôi nổi ngoài vòm trời Ngũ Hoàng bắt đầu rung động kịch liệt.
Bỗng dưng.
Một cơn gió thoảng qua.
Một nét bạc lấp lánh.
Bên phía đạo diễn kính, một thiếu niên bạch y ngồi xe lăn xuất hiện.
Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy đạo diễn kính đang rung rung.
Kính đạo diễn vốn đang rung lên, lại ngừng lại.
Đạo diễn kính đổi chủ rồi.
Thiếu niên cười tươi như mỹ ngọc ôn nhuận.
Vuốt vuốt đạo diễn kính, cười nhìn khắp nơi, làm như nhiệt tình mà hiếu khách.
“Các vị, thi đấu thiên địa còn chưa kết thúc, đừng vội bỏ đi như vậy chứ.”
. . .
Ps: Gần đây đăng hơi chậm, cuối năm rồi, rảnh lúc nào dịch đăng lúc đó, mọi người thông cảm nhé ^^!!! Yêu quý bộ truyện xin hãy đẩy kim phiếu cho truyện Mục Long Sư của team nha, chúc mọi người tết an lành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận