Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 260: Bệ hạ… Ngài còn có lão nô! (1)

Dịch: Mèo Rừng
Ngay lúc thiếu nữ mở mắt ra, thiên địa luân chuyển, hắc bạch điên đảo.
Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt của người đời khôi phục lại bình thường, đồng thời thấy được hình ảnh cái đuôi của Hắc Long bị lôi kéo, tan biến ở bên trong Long Môn.
Do Hắc Long đã cắn nuốt hơn mấy trăm vị tu hành gia nên đã hầu như đi đến được cấp độ Kim Đan cảnh, thế nhưng… Lại bị một thiếu nữ thổi sáo hàng phục một cách dễ dàng, còn bị lôi kéo trên mặt đất tựa như một con chó chết.
Chuyện này làm cho tâm thần của con người ta trở nên cực kỳ rung động.
Thiếu nữ này là ai?
Ngoại trừ Bạch Ngọc Kinh Lục Bình An ra, còn có người mạnh như vậy?
Dưới cái nhìn của thế nhân, Hắc Long đã cực kỳ mạnh mẽ, bởi vì bên trong cảnh giới tu hành do Bạch Ngọc Kinh Thiên Cơ các ban bố, có giới thiệu rõ ràng rằng.
Kim Đan cảnh chính là cảnh giới phía trên Thể Tàng.
Hiện nay thời đại tu hành giả chỉ vừa mới mở ra, có thể có mấy người đạt tới cảnh giới Thể Tàng cảnh?
Hắc Long tuy đạt đến Kim Đan cảnh, vậy mà… Cực kỳ thê thảm, khi nó đã đạt đến Kim Đan cảnh mà vẫn có người treo nó lên đánh như cũ.
Thế giới tu hành giả quả nhiên sâu không lường được, càng ngày càng để cho người ta kính sợ.
Ở thời điểm ngươi cho ngươi là vô địch, thì có lẽ vẫn còn có người vô địch hơn, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ngươi.
Nhiếp Trường Khanh không nói gì.
Thiếu nữ bên trên Bất Chu phong… Thì ra mạnh như vậy sao?
Kim Đan?
Không…
Thiếu nữ kia tuyệt đối chưa đến Kim Đan cảnh, vậy mà, lục lượng bộc phát ra, lại khiến cho người khác run sợ.
Nếu như trước đó, Nhiếp Trường Khanh có lẽ sẽ không tin tưởng.
Thế nhưng, do hắn đã trải qua Thí Luyện tháp, nên cũng hiểu rõ, điều khiển được lực lượng của bản thân là rất quan trọng.
Tu vi của Hắc Long dù sao cũng bởi vì nuốt tu hành giả mà được, nên đối với việc điều khiển lực lượng cũng không có tốt lắm.
Công tử nói rất đúng, con đường tu hành, dài vô hạn, con đường của hắn… Chỉ vừa mới bắt đầu đây.
Nhiếp Trường Khanh nhìn thoáng qua thanh đao mổ heo bị đục một cái lỗ hổng, bèn lắc đầu.
Hắn cất bước chuẩn bị trở về Bắc Lạc từ trong Long Môn.
Nhưng mà…
Khiến cho hắn kinh ngạc là, cái Long Môn màu đồng xanh nổi lơ lửng ở trên đầm nước bỗng nhiên khép kín lại.
Nhiếp Trường Khanh bộc phát lực lượng, đột nhiển đẩy một cái, nhưng lại hoàn toàn không xi nhê gì.
Sắc mặt Nhiếp Trường Khanh trở nên tối sầm.
“Công tử… Ta còn chưa có trở về a!?”
. . .
Hắc Long bị thiếu nữ lôi kéo ra khỏi khu vực binh tượng, bước lên cầu treo bằng dây cáp, sau đó lên đảo trôi nổi, rồi lại thuận theo dây cáp, chậm rãi đi đến. Trên đường đi, Hắc Long không dám cử động một tý nào.
Bắc Lạc Long Môn.
Long Huyết quân đang tác chiến cùng với những binh tượng bên trong Long Môn thì đột nhiên sợ ngây người.
Khí tức đáng sợ mà ngột ngạt, khiến cho mỗi một vị binh sĩ Long Huyết quân vừa mới bước vào con đường tu hành không dám cử động, bọn hắn cảm thấy như gặp phải một nhân vật đáng sợ nhất thế gian vậy.
Thiếu nữ di chuyển không nhanh không chậm, một tay cầm ống sáo, còn tay kia thì nắm lấy một con Hắc Long khổng lồ.
Khí tức đáng sợ, tràn ngập ở bên trong Long Môn, để cho người ta không dám thở mạnh.
Cho dù là tiểu thống lĩnh Long Huyết quân, người đã đạt đến cửu đoạn Khí Đan, thì ở khoảnh khắc này, cũng cảm giác như bị đè nén bởi một ngọn núi cao vậy.
Mãi đến khi thiếu nữ nhắm mắt kia nắm lấy Hắc Long đi ra khỏi Long Môn, thì bọn hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mà lúc này, mỗi một vị binh sĩ Long Huyết quân đều cảm thấy sau lưng của mình bị ướt đẫm như tắm.
Tiểu Ứng Long nhàm chán ghé vào trên Long Môn.
Thiên Cơ bồ câu bị nó phun một hồi, thì bay mất.
Nó chỉ có thể vểnh cái đuôi lên, cắn đuôi xem như chơi đùa.
Bỗng nhiên.
Tiểu Ứng Long chợt đứng thẳng người lên từ Long Môn, trên khuôn mặt toát ra vẻ siêu hung, hai đôi cánh thịt xòe ra, nhe răng trợn mắt!
Rống!
Một tiếng gầm nhẹ, chấn động đến nước Bắc Lạc hồ bị dao động.
Nó cảnh giác cùng ngưng trọng nhìn chằm chằm vào Long Môn.
Thiếu nữ từ bên trong Long Môn sải bước ra.
Biểu lộ siêu hung trên mặt của Tiểu Ứng Long bỗng nhiên cứng đờ, sau đó nó bĩu môi, phun ra một ngụm nước .
Dòng nước bắn trúng mặt của thiếu nữ, lông mi của nàng khẽ nhíu lên, đôi mắt có hơi mở ra.
Toàn bộ long thân của Tiểu Ứng Long lập tức dựng thẳng lên, cánh thịt vỗ vỗ, trong nháy mắt núp ở phía sau Long Môn.
Tuy nhiên, thiếu nữ rốt cuộc cũng không có lựa chọn mở mắt ra, mà là nàng ngẩng khuôn mặt trơn bóng lên, nhìn về phía lầu các Bạch Ngọc Kinh ở phía xa xa.
Phảng phất như thấy được một thân ảnh mặc áo bào trắng ở trên lầu các tầng hai.
Tiểu Ứng Long toát cái đầu ra từ phía sau Long Môn, thấy được trong tay thiếu nữ có nắm lấy một cái đuôi.
Sau đó thấy được thiếu nữ cất bước ra khỏi Long Môn, trôi nổi ở trên mặt nước.
Bên trong Long Môn, dưới ánh mắt đờ đẫn của Tiểu Ứng Long, cái đuôi kia càng lúc càng dài lên, càng lúc càng to ra…
Cuối cùng thì hóa thành một con Hắc Long dữ tợn.
Tiểu Ứng Long há miệng, sau đó, trên khuôn mặt chợt toát ra bộ dáng siêu hung, nó quơ một trảo ra, đập lên trên khuôn mặt của Hắc Long, khiến cho Hắc Long đột nhiên nhe ra răng nanh sắc bén.
Tiểu Ứng Long bỗng ngẩn ngơ, sau đó vui vẻ.
Nó phát ra một tiếng rống trầm thấp, vang vọng lấy.
Tiếp theo, Tiểu Ứng Long xòe cánh thịt của mình ra, thân thể cũng trở nên to lớn hơn, hóa thành một con quái vật khổng lồ tựa như núi cao che khuất cả bầu trời.
Long uy kinh khủng tràn ngập ra như biển cả.
Tiếng rống của Hắc Long hơi ngừng.
“Chớ có lì lợm.”
Bỗng dưng, có một âm thanh ôn nhuận vang lên.
Tiếng rống của Tiểu Ứng Long tan biến, thân thể cũng ngay lập tức thu nhỏ lại, sau đó trong miệng nó “bắn” ra một ngụm thủy tiễn, bắn ở trên ánh mắt Hắc Long.
Lôi cung nổ vang.
Trên mặt hồ bình tĩnh, không biết từ khi nào, đã có một tên thiếu niên ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, hiện lên.
Xe lăn tự chuyển động, dù vậy, mặt hồ lại không có chút gợn sóng nào.
Tiểu Ứng Long lầm bầm một tiếng về phía Hắc Long, sau đó cánh thịt vỗ lên ở tần số cao, rồi đáp xuống bả vai Lục Phiên, nhu thuận đứng.
Trên thân của Lục Phiên có khí tức đáng sợ tràn ra, khiến cho thân thể Hắc Long run sợ.
Thiếu nữ Trúc Lung thì hơi khom người về phía Lục Phiên.
Lục Phiên mỉm cười, giơ tay lên, linh khí lập tức lưu chuyển, hóa thành một giọt linh dịch màu xanh thăm thẳm.
Tay kia thì bỗng quơ trên đảo một cái, ngay sau đó, có một mảnh múi đào bay tới, múi đào cùng linh dịch, trôi nổi về phía Trúc Lung.
Mũi của Trúc Lung ngửi ngửi, sau đó tiếp nhận.
Bờ môi nhếch lên.
Nàng có chút nhảy cẫng hoan hồ, rồi xoay người lại, đi vào bên trong Long Môn, trở về Bất Chu phong của nàng.
Trúc Lung rời đi.
Thế nhưng…
Hắc Long lại càng lúc càng không dám nhúc nhích.
Bởi vì, Trúc Lung rời đi, nhưng lại có một nhân vật còn khủng bố hơn Trúc Lung tới.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, nhàn nhạt nhìn xem Hắc Long.
. . .
Đế Kinh.
Trong Ngự Hoa viên bừa bãi.
Bầu không khí vốn đã trôi qua ngưng trọng, thì sau đó cũng chậm rãi khôi phục lại.
Kết thúc rồi…
Hắc Long bị hàng phục, Hắc Long với tu vi Kim Đan cảnh, bị một thiếu nữ nhắm mắt mang đi, cái áp lực bao phủ ở trên đỉnh đầu của mọi người cũng đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
Đạm Đài Huyền thở dốc một hơi, thiếu nữ kia… Khủng bộ trước sau như một.
Trên Bất Chu phong vào lúc trước, thiếu nữ mở mắt ra, quân đội của hắn ngay lập tức không có sức chống cụ nào mà hóa thành xương khô đầy đất, ở khoảnh khắc đó, hắn không thể nào quên.
Cho nên, ngay khi hắn nhìn thấy thiếu nữ này, thì liền nhớ tới cảnh tưởng kinh khủng kia.
Nhưng khi thấy được hiện tại Hắc Long ngưng tụ ra long châu Kim Đan cũng bị thiếu nữ này đánh một chầu tê người, thì trong lòng Đạm Đài Huyền thoải mái hơn rất nhiều.
Thì ra, không phải hắn yếu, mà là do thiếu nữ quá mạnh.
Bá Vương nhìn xem bóng lưng thiếu nữ biến mất, trong đôi mắt tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Tu hành giả mạnh mẽ trên thế gian, lại có nhiều như vậy!
Hắn lạc hậu nhiều lắm, phải trở nên mạnh mẽ hơn mới được!
Nhiếp Trường Khanh vác đao mổ heo, nện Long Môn mấy lần, nhưng vẫn không vào được, nên đành phải quay người, tan biến vào bên trong tuyết bay xào xạc.
Thân thể của Vũ Văn Tú rì rào run run.
Tuyết bay rơi xuống từ trên trời, rơi đầy xuống đầm xanh, khiến cho thân thể của Vũ Văn Tú có hơi lạnh lẽo.
Hắn vẫn không thể tin tưởng mà nhìn lấy Hắc Long đã tan biến cùng với Long Môn bị đóng chặt.
Hắn mặc một thân kim giáp, không khỏi ngã ngồi trên mặt đất.
“Hắc Long của trẫm… Trả lại đây!”
“Đó là Hắc Long của trẫm!”
Bờ môi của Vũ Văn Tú có hơi run rẩy cùng lúng túng.
Hắc Long là hi vọng của hắn, là hết thẩy hi vọng để hắn gánh vác, tất cả hi vọng của hắn đều đặt ở trên thân Hắc Long, vậy mà bây giờ… Hắc Long cũng bị mang đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận