Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1123: Tên Lục Bình An này ép người quá đáng… (2)

Dưới cái nhìn lén lút của những cường giả quyền lực trấn giữ những ngôi sao Sinh Mệnh trên tinh không trống rỗng. Bốn vị Kim Tiên, trở về Ngũ Hoàng.
Sau khi đặt Cố Mang Nhiên xuống đất, Đạm Đài Huyền vỗ vai Cố Mang Nhiên, sau đó xé mở thông đạo dẫn Minh Thổ, trong âm khí u ám, hắn được Hống địa ngục nghênh đón trở lại Minh Thổ. Lần này trở về Minh Thổ, Đạm Đài Huyền chuẩn bị luyện chế một món binh khí cấp độ Đế Cảnh. Lần chiến đấu này, không chỉ có khoảng cách về thực lực mà còn có khoảng cách về binh khí.
Mà Lục Cửu Liên về tới Phi Thăng Địa, tiếp tục tọa trấn ở đó, vừa giảng đạo chư tiên, vừa bắt đầu suy nghĩ chế tạo Đế binh như Đạm Đài Huyền.
Trong lòng Mễ Già cũng bồn chồn lo lắng, lập tức tạm biệt Cố Mang Nhiên, sải bước rời đi, tan biến giữa hồng trần. Hắn muốn tiếp tục dùng “Cực đạo tu hành pháp” của hắn mà đi đến điểm cuối của
Đế Cảnh, trở thành Đại La Tiên.
Trúc Lung vừa về đến, lập tức ôm Thấu Thiên tháp mà chạy thật nhanh về hướng Hãn Hải, chốc lát
đã đến đảo Hồ Tâm, dâng Thâu Thiên tháp như dâng bảo vật cho Lục Phiên đang ngồi ngay ngắn dựa vào lan can.
Lục Phiên mỉm cười, nhận lấy Thâu Thiên tháp.
Thâu Thiên tháp chấn động, nó bị một mũi tên bắn nổ, mảnh vỡ của thanh giáo dài màu vàng kim lả tả rơi xuống từ bên trong Thâu Thiên tháp, đinh đang chồng chất trước lầu các.
Nghê Ngọc, Ngưng Chiêu và Y Nguyệt tò mò đi đến.Ngọn giáo vàng kim tản ra dao động sóng năng lượng kỳ lạ, khiến cho người ta kinh ngạc.
“A… Thứ này, khá là thú vị” Lục Phiên nhặt lên một mảnh vỡ của ngọn giáo vàng kim, mảnh vỡ óng ánh sáng long lanh, mơ hồ còn có lực hút nhè nhẹ, tựa như máu trong cơ thể đều muốn hút đi, hiển nhiên là được chế tạo từ một loại khoáng đặc thù.
Vật liệu này khác với Đế binh Thánh tộc trước đây hắn từng đoạt được.
Trước đó, vật liệu Thánh tộc Đế binh có thể tìm được trong cửu trọng thiên. Thế nhưng vật liệu của ngọn giáo dài này lại hơi khó tìm.
“Chẳng lẽ là mỏ khoáng quý trong Thái Cổ tinh không?” Trong lòng Lục Phiên khẽ động, đã có vài
suy đoán. Bởi vì Lục Phiên không biết nhiều về Thái Cổ tinh không, thế nhưng… có người biết rất nhiều nha!
Muốn xác định đây có phải khoáng sản trong Thái Cổ tinh không hay không, chuyện rất đơn giản. Lòng Lục Phiên dao động. Sau một khắc, Nguyên thần chốc lát vượt xa, rơi xuống nhân gian.
Vũ vương phủ.
Hoàng đế cổ Thiên Linh sau khi trùng sinh đã dựa theo phương pháp tu hành trong đầu mà nhanh chóng hoàn thành việc tu luyện cảnh giới Ngưng Khí, thậm chí còn bước vào cấp độ Trúc Cơ, trở thành tu sĩ.
Thế nhưng hắn lại rất khiêm tốn, hắn hiểu rõ lúc này hắn còn nhỏ yếu, còn địch nhân của hắn lại khủng khiếp đến mức độ nào. Thân ở nhân gian,càng nghe nhiều chuyện liên quan đến truyền thuyết Bạch Ngọc Kinh, hắn càng thấy Lục Bình An đáng sợ.
Có điều, hắn vẫn cần tài nguyên, nên trong Vũ vương phủ, hắn đã thể hiện thực lực của mình, đánh bại những kẻ khinh thường bắt nạt hắn. Điều này đã khiến cho quản gia Vũ vương phủ chú ý. Trong mắt quản gia, tên tạp dịch là cổ đế Thiên Linh trùng sinh cũng có vài phần thiên phú tu
hành. Cho nên quản gia đã thăng chức cho cổ đế Thiên Linh, từ tạp dịch trở thành thị vệ chính thức của Vũ vương phủ, mỗi tháng có thể được nhân một viên Tụ Khí đan do Luyện Đan sư luyện chế. Đối với chuyện này, cổ để Thiên Linh hiển nhiên cảm thấy rất hài lòng. Sau khi hắn trở thành thị vệ Vũ vương phủ, được tiếp xúc với tu hành pháp (Ngũ Hoàng kinh), điều này khiến cổ đế Thiên Linh phát sáng cả lên. Hắn tuy lần đầu tiếp xúc với (Ngũ Hoàng kinh), nhưng đã rất nhanh quả quyết từ bỏ kinh nghiệm tu hành của hắn, một lòng bắt đầu luyện (Ngũ Hoàng kinh) .
Dù tiếp xúc không nhiều, thế nhưng phương thức tu luyện Trúc Cơ của (Ngũ Hoàng kinh) cũng không khác mấy so với Thiên Linh Đế kinh) của hắn. Điều này cũng khiến cổ đế Thiên Linh nhìn thấy được hi vọng. Hắn vốn đang lo lắng nếu hắn tu luyện (Thiên Linh Đế kinh) sẽ dẫn đến sự chú ý của Kim Tiên thượng huyền của Ngũ Hoàng đại lục, khi đó sẽ rất khó để hắn che giấu thân phận của mình. Bây giờ đã có (Ngũ Hoàng kinh), thân phận của hắn có thể được ẩn giấu tốt hơn rồi. Sau khi cổ đế Thiên Linh trở thành thị vệ, hắn thể hiện thiên phú tu luyện (Ngũ Hoàng kinh) rất tốt, lập tức trở thành ngôi sao mới trong Vũ vương phủ, được Vũ vương coi trọng. Sau đó từ thị vệ, hắn được đề bạt trở thành thủ lĩnh hộ vệ của quận chúa Vũ vương phủ. Cổ đế Thiên Linh thể hiện
thiên phú nghịch thiên, cùng với sự bí ẩn của hắn, rất nhanh đã khiến quận chúa mê mẩn đến điên đảo thần hồn, thậm chí ăn không ngon ngủ không yên.
Nhưng cổ đế Thiên Linh lúc này làm gì có tâm trạng nghĩ đến chuyện nam nữ yêu đương, hắn vẫn lạnh lùng như một ngọn núi băng.
Một ngày nọ.
Cổ đế Thiên Linh đang bị quận chúa nhỏ lôi kéo luyện tập trong sân. Quận chúa xuất kiếm, cổ đế Thiên Linh đỡ kiếm, xem như đang dạy kiếm pháp cho quận chúa nhỏ.Cổ đế Thiên linh vốn am hiểu kiếm thuật, hắn là tông sư Kiếm đạo, kiếm Thiên Linh của hắn lại là Đế binh Kiếm đạo cực kỳ mạnh
mẽ.
Trong mắt hắn, kiếm pháp của nữ nhân này chính là rác rưởi trong đám rác rưởi. Khi nữ nhân này múa kiếm, toàn thân ngoại trừ dáng người trưởng thành quá sớm ra, tất cả đều là sơ hở. Hán buồn bực ngán ngẩm đỡ kiếm, cổ đế Thiên Linh lộ ra vẻ hết sức thiếu kiên nhẫn.
Bỗng dưng, thiếu niên cổ đế Thiên Linh bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo cả người từ sâu thẳm trong linh hồn.
Trong linh thức của hắn, dường như cả bầu trời đều đang thay đổi. Trong chốc lát đã âm u tối tăm. Dường như có gợn sóng Nguyên thần vô cùng khủng bố của một sự tồn tại vô cùng kinh khủng đang càn quét qua.
“Lục Bình An”
Toàn thân Thiên Linh cổ đế cứng đờ. Thậm chí động tác đỡ kiếm cũng chậm đi nửa nhịp. Soạt!
Quận chúa nhỏ không hề phát hiện ra điểm bất thường, kiếm trong tay không ngừng lại mà đâm vào ngực cổ để Thiên Linh.
Thế nhưng cổ đế Thiên Linh hoàn toàn chẳng quan tâm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn hỉ cảm thấy được Nguyên thần đáng sợ đến mức linh hồn hắn muốn tan rã đang càn quét qua. Đầu óc của hắn lập tức hỗn loạn.
Không biết qua bao lâu, hắn dường như cảm giác được linh hồn của hắn đang bị xâm phạm, nhưng hắn lại không có chứng cứ xác thực.
Đợi khi hắn bừng tỉnh, hắn dường như nghe thấy tiếng rì rầm vang vọng giữa đất trời.
“Ai chà, vẫn chưa tìm thấy
“Có lẽ… Cổ đế Thiên Linh thật sự đã chết.
Đây là giọng nói của Lục Bình An!
cổ đế Thiên Linh nhắm chặt mắt, hoảng hốt một lúc. Hắn hít một hơi thật sâu, tên Lục Bình An kia ép người quá đáng… Quả nhiên không hề từ bỏ tìm kiếm hắn! May mà hắn ẩn nấp kĩ!
Cổ đế Thiên Linh vui mừng. Còn quận chúa bên cạnh đã sớm bối rối nhảy dựng lên, ôm thân thể mất máu quá nhiều của hắn vào trong ngực mà kêu khóc hồi lâu.
Cổ đế Thiên Linh bối rối…
Rốt cuộc hắn không bị Lục Bình An bóp chết, mà kết quả là bị quận chúa nhỏ…bóp chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận