Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1010: Nhân Hoàng trở về, bạo quân xuống đài (4)

1278 chữ
Lúc này trong đôi mắt Bạch Thanh Điểu như có lửa nóng đang bốc cháy, nàng quay đầu nhìn lại hắn một cái.
Giây tiếp theo.
Lập tức trời đất trở nên đen như mực.
Một luồng khí áp khủng bố tràn ngập trong không trung, làm cho tất cả mọi người rất kinh ngạc.
Trên mặt đất, âm khí cuồn cuộn bắt đầu lan tràn.
Trong từng thi thể chiến sĩ nằm trên mặt đất vong hồn từng người lần lượt bay lên.
Giống như ngàn vạn con đom đóm.
Trái tim của Đạm Đài Mạc Kiệt rung động đập thình thịch, hắn ngừng tấn công về phía Giang Ly và lạnh lùng quan sát bốn phía.
Hắn tò mò về những gì đang xảy ra xung quanh.
Đột nhiên! Trời đất bị xé rách.
Từ trong khe nứt có thể nhìn thấy biển khổ mênh mông, vong hồn người chết vô tận.
Cộc cộc cộc …
Mặt đất rung chuyển, vô số vong linh hồn phách bay lên không ngừng bị hút vào trong khe nứt. Một con quái vật khổng lồ từ trong địa ngục từ từ bước ra ngoài.
Trên đỉnh đầu con quái vật Địa Ngục này.
Một bóng người yên tĩnh ngồi khoang chân.
Giang Ly nhìn thấy bóng dáng người này, nhóm người Bá Vương trên bầu trời cũng đều thấy được bóng hình này.
Ngay sau đó, trong đôi mắt của mọi người không khỏi hiện ra sự kinh ngạc.
“Đạm Đài Huyền?”
“Đạm Đài Huyền cấp độ Huyền Tiên?”
Lúc này trên tòa thành cao của đế kinh, một ít tu sĩ và rất nhiều Huyền Vũ Vệ đều rơi lệ.
“Đó là Nhân Hoàng sơ đại! Là Nhân Hoàng”
“Ngô Hoàng vạn tuế!”
“Nhân Hoàng trở về! Trở về! Đại Huyền được cứu rồi!”
Ngoại trừ Huyền Vũ Vệ và những vị tu sĩ thì còn có không ít dân chúng vui mừng khôn xiết reo hò đồng loạt quỳ rạp trên mặt đất.
Những tu sĩ bên phía Ngũ Hoàng đều không biết nên nói cái gì.
Bộ áo giáp vàng trên người của Đạm Đài Mạc Kiệt đã bị âm khí làm cho ảm đạm mất đi màu sắc.
Đồng tử hắn co rút lại, áp chế huyết mạch đang cuộn trào lên.
“Là ngươi!”
Đạm Đài Mạc Kiệt hít sâu một hơi.
Năm đó hắn đi tới Cửu Ngục Bí Cảnh muốn thu phục quái vật Địa Ngục, chính là bị người này doạ sợ phải bỏ chạy.
“So đại Nhân Hoàng, Nhân loại đệ nhất hoàng đế, Đạm Đài Huyền?!”
Đạm Đài Mạc Kiệt hơi lo sợ.
Đạm Đài Huyền ngồi ngay ngắn trên đỉnh đầu quái thú Địa Ngục, vẻ mặt không cảm xúc
Nhưng ngay khi hắn nhìn thấy Đạm Đài Mạc Kiệt thì không còn cách nào duy trì nổi bộ dáng thâm trầm nữa mà chửi ầm lên:
” Cái đồ nghiệp chướng! Lão tử là tổ tông của ngươi!
Đạm Đài gia tộc có đồ phá sản hoang đường như ngươi thật sự là nghiệp chướng
Nhân gieo trước, quả gặt nay… Ngươi bạo ngược dẫn đến bao nhiêu phàm nhân vô tội gặp nạn.
Khí vận nhân tộc bảo hộ, ngươi cũng xứng sao?”
Đạm Đài Huyền mắng chửi không ngừng.
Đám người Bá Vương, Đường Nhất Mặc đứng trên không không thể nhịn được phải bật cười.
Đạm Đài Huyền vẫn là Đạm Đài Huyền, cho dù hôm nay đã quản lý Minh thổ thì tính tình vẫn nóng nảy như trước.
Trong lòng Đạm Đài Mạc Kiệt khẽ run sợ khi nghe được Đạm Đài Huyền nói như vậy, hắn có một loại dự cảm không lành.
Lúc này, Đạm Đài Huyền từ sau lưng quái vật Địa Ngục đứng lên.
Sau lưng hắn là nghiệp lực như hoàng tuyền dâng trào ra hóa thành một bàn tay to lớn che kín bầu
trời, đập mạnh về phía Đạm Đài Mạc Kiệt.
Bàn tay to như hữu hình lại như vô hình.
Đạm Đài Mạc Kiệt bùng phát sức mạnh thánh uy muốn chống cự lại bàn tay.
Nhưng Đạm Đài Huyền chỉ quát to một tiếng, thánh uy trên người Đạm Đài Mạc Kiệt lập tức tiêu tán.
Đạm Đài Mạc Kiệt bị bàn tay to lớn đập một cái thật mạnh.
“Ha ha ha… Trẫm có khí vận bảo vệ, ngươi cũng không thể làm trẫm bị thương”
Đạm Đài Mạc Kiệt cười to ha hả.
Bị áp chế huyết mạch khiến cho hắn có chút xấu hổ.
Trên đầu con quái vật địa ngục.
Đạm Đài Huyền chắp tay sau lưng, khóe miệng giật giật.
Ngay sau đó, một dòng máu tươi từ bên miệng của hắn chảy xuống, sau đó hắn xoay người, quái vật địa ngục đưa hắn trở về bên Minh Thổ.
Đạm Đài Huyền khí phách mà đến, cũng như thế khí phách mà đi.
Mây đen tan đi, âm khí cũng theo đó tản đi nhanh chóng rồi biến mất.
Chúng cũng mang theo ở phần khí vận nhân tộc cuối cùng trên người Đạm Đài Mạc Kiệt.
Khí vận tản ra phân tán giữa trời đất.
Giây phút này hắn đã mất đi khí vận nhân tộc bảo vệ.
“Đáng chết!”
Đạm Đài Mạc Kiệt tức giận mắng to.
Hắn lập tức phóng lên cao muốn thoát khỏi chiến trường.
Nhưng mà… đã chậm.
Rầm rầm rầm rầm!
Liên tục từng luồng khí vận bay ngang trong trời đất, giống như giữa trời trong xuất hiện sấm sét nổ vang bên tai.
Đó là Huyền Tiên khí vận, khí vận này cuồn cuộn như sông dài không ngừng quấn quanh, không ngừng cuộn trào, trời đất vặn vẹo như trở nên biến dạng.
Ngay khi khí vận của Đạm Đài Mạc Kiệt tản đi, Bá Vương và Ngũ Hoàng Huyền Tiên đã nghẹn từ lâu đã không thể chờ đợi được nữa phải lập tức ra tay!
Trong nháy mắt một luồng Huyền Tiên khí vận ào ào chảy xuống như thác nước. Bop!
Cả người Đạm Đài Mạc Kiệt bê bết máu, hắn bị đập rơi xuống mặt đất.
Mặt đất nổ tung tạo thành một cái hố sâu.
Đạm Đài Mạc Kiệt quỳ một gối trong cái hố, hắn muốn đứng thẳng lên, nhưng mà…
Một luồng lại một luồng khí vận như sống dài nện xuống, Đường Nhất Mặc, Khổng Nam Phi và Ngũ Hoàng Huyền Tiên đều ra tay.
Chỉ trong nháy mắt, áo giáp vàng trên người Đạm Đài Mạc Kiệt nổ tung, từng lỗ chân lông đều trào ra máu tươi.
Cho dù là thân thể Thánh Cảnh cũng không thể chịu đựng nổi.
Trong hố sâu, Đạm Đài Mạc Kiệt một người chống đỡ với khí vận của bảy vị Huyền Tiên, miệng mũi
của hắn đều chảy máu, thân thể rạn nứt, hắn phát ra tiếng cười lớn.
Thế nhưng rất nhanh, tiếng cười của hắn đột ngột im bặt.
Bởi vì lúc này trên vòm trời.
Một vị thiếu nữ xinh đẹp tĩnh lặng như lá thu không biết từ khi nào nhắm mắt bay lên. Khuôn mặt Đạm Đài Mạc Kiệt đầy máu, hắn nhìn thấy thiếu nữ này thì trong lòng không khỏi nặng ne.
“Không… Đừng… ” Đạm Đài Mạc Kiệt thì thào.
Nhưng ngón tay xanh xao của Trúc Lung từ xa chỉ một cái.
Một dòng khí vận khủng bố đáng sợ rất lớn đập xuống.
Thân thể Đạm Đài Mạc Kiệt, dưới sự áp chế của tám luồng khí vận, trong nháy mắt… bùng nổ tan thành từng mảnh nhỏ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận