Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 608: Bản công tử… Một mực chờ lấy hắn mà. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Tề Lục Giáp cảm giác mình đi vào một giấc mộng vô cùng dài dẵng.
Hắn dạo chơi trong sông dài thời gian, mơ thấy mình hóa thành một bộ xương khô, cũng mơ thấy bản thân đi về lại thời đại Đại Đế cổ đại vô cùng rực rỡ và tráng lệ.
Đó là một thời đại làm cho tâm trí người ta hướng tới. Hắn thấy Đại Đế cổ đại vô cùng cường đại, nhất niệm có thể khiến tinh hà đảo ngược, một quyền có thể làm thời gian cuộn trào.
Hắn rất kích động.
Mà càng làm cho hắn kích động hơn, là tựa hồ Đại Đế cổ đại nhìn hắn vừa mắt, cho nên đã cho hắn ăn vào một gốc dược liệu.
Tinh khí lưu chuyển, thần tính tràn ngập, kia là một gốc thần dược.
Năng lượng bàng bạc, làm cho Tề Lục Giáp tỉnh mộng.
Tề Lục Giáp cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt đều tan biến.
Đại Đế cổ đại trong mộng, hóa thành một bộ áo trắng, lưu lại ấn tượng khó mà phai mờ được trong ý niệm của hắn.
Sau đó, hắn lập tức thanh tỉnh.
Cảm giác cực kỳ phức tạp.
Hắn, không chết.
Đôi mắt của Tề Lục Giáp thâm thúy, trên khuôn mặt tràn đầy khe rãnh ấy, có từng đường hoa văn đan xen tung hoành, nói tuế nguyệt sắc bén.
Hắn thấy được Tả Húc đang quỳ sát ở trên đại lục băng lãnh yên tĩnh trước người.
Thấy bóng hình quen thuộc của Tả Húc, để cho hắn hơi ngẩn ra.
“Tả Húc?”
Tề Lục Giáp mở miệng, âm thanh vô cùng khỏe mạnh, khiến cho chính bản thân hắn còn giật nảy mình.
Hắn dẫn dắt quy tắc để bố trí trận pháp, Nguyên Thần bị chém hết, vỗn nên vẫn lạc mới đúng, làm sao… Ngược lại trở nên càng ngày càng uy vũ hùng tráng thế?
Tề Lục Giáp không hiểu.
Tuy nhiên, hắn mặt không thay đổi.
Nhìn Tả Húc cả người nhuốm máu, thê thảm vô cùng, ánh mắt bình tĩnh của Tề Lục Giáp trở nên tràn đầy áp bách.
Tả Húc ngơ ngác nhìn Tề Lục Giáp mở mắt ra.
Trên khuôn mặt đầy máu của hắn, chảy ra từng hạt mồ hôi.
Trên khuôn mặt máu me có mấy phần xấu hổ.
“Sư… Sư tôn…”
Tả Húc chật vật mở miệng.
Miễn cưỡng cười một tiếng, cười rất khó coi.
Sư đồ gặp nhau, không có xúc động, có, chẳng qua là xấu hổ vô tận.
Giơ khắc này, Tả Húc xem như hiểu được, vị Tôn giả mặc áo trắng vô cùng mạnh mẽ kia, không phải là không để ý tới hắn, mà đã sớm giải quyết xong rồi.
Hắn hoài nghi, vị Tôn giả bạch y kia, cố ý đưa hắn đến trước mặt Tề Lục Giáp.
Thì ra, Tôn gia kia nói, để cho Tề Lục Giáp quyết định sinh tử của hắn, là thật.
Máu phun ra trước ngực Tả Húc sôi sùng sục lên, dường như đang tức giận.
Hắn rất muốn mắng một tiếng.
Thế nhưng, lời vừa ra khỏi miệng, lại hóa thành một ngụm máu, phun ra.
“Lão Ngũ.”
Trên thân thể tiều tụy của Tề Lục Giáp có tinh khí đang lưu chuyển, lực lượng sinh mệnh mạnh mẽ từ thần dược, lôi kéo hắn trở về từ tử vong.
Lão Ngũ, trong chín đồ đệ của Tề Lục Giáp, Tả Húc xếp thứ năm.
“Sư tôn… Tha ta, đồ nhi… Biết sai!”
Tả Húc cắn răng, nói.
Bộ dáng của hắn vào lúc này vô cùng thê thảm, xương cốt phá toái, Nguyên Thần đang bị quy tắc đốt cháy.
Khí tức uể oải, nửa chết nửa sống.
Sống sót mới là mấu chốt nhất.
Tề Lục Giáp không để ý đến Tả Húc, hắn nhìn lướt qua đại lục băng lãnh, ánh mắt thâm thúy.
Hắn thấy được Vạn Văn đỉnh rỗng tuếch, các đại năng bị vây nhốt trong trận pháp đều biến mất.
Trong hư vô còn xót lại huyết khí chưa tán đi, đó là huyết khi do máu thịt của các đại năng sụp đổ mà chưa có tiêu tán.
“Chỗ này xảy ra một trận đại chiến, đại năng… Đều chết hết?”
Tề Lục Giáp tựa hồ nỉ non nói.
Tả Húc lại không nói tiếp, thân thể bắt đầu khẽ run.
Tề Lục Giáp không để ý đến hắn, chính hắn cũng rất kinh khủng.
“Không đúng… Không có khí tức do Nguyên Thần vỡ nát, Nguyên Thần của những tên đại năng kia trốn thoát?”
Tề Lục Giáp nói.
Hắn quay đầu, mái tóc khô héo tái nhợt tung bay, nhìn về phía Ngũ Hoàng đại lục.
Da mặt hơi hơi run lên.
Ngay sau đó, thở dài một hơi, phảng phất có xiềng xích nặng nề được cởi bỏ ra vậy.
Hết thảy đều trở nên tốt đẹp.
Vẫn còn hi vọng.
Tuy nhiên, rất nhanh, bản thân Tề Lục Giáp lại tràn đầy nghi hoặc.
Làm sao như vậy được?
Mười tám tên đại năng phá vây mà ra, đối với Ngũ Hoàng cao võ tân sinh mà nói, hoàn toàn là một tai nạn.
Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Tề Lục Giáp hết sức hoang mang.
Tuy nhiên, coi như hoang mang, hắn cũng không thèm để ý.
Bởi vì, Ngũ Hoàng vẫn còn, nhiêu đây là đủ rồi, Hư Vô Thiên vẫn như cũ tồn tại cao võ, đã để cho hắn có chút vui vẻ.
Có lẽ, thiếu niên bạch y kia đã thi triển thủ đoạn gì đó, lại cũng hoặc là, trận ngôn chữ Lâm đã được hoàn toàn kích hoạt kia, bạo phát ra uy lực vô cùng mạnh mẽ, nghiền nát những đại năng này.
Bất kể như thế nào, rõ ràng là đã trỉa qua một trận ác chiến.
Vào lúc này, trong lòng Tề Lục Giáp tràn đầy hoang mang, vì sao hắn không chết?
Tả Húc tại sao lại quỳ sát trước người hắn?
Tuy nhiên, đối với hắn hiện tại mà nói, tất cả những chuyện này… Có trọng yếu không?
Hồi lâu sau.
Rốt cuộc, Tề Lục Mới đưa ánh mắt nhìn về phía Tả Húc.
Thân thể của Tả Húc khẽ run, không khỏi kích động.
“Sư tôn… Tha ta!”
Tả Húc nuốt nước miếng một cái, hắn quỳ rạp trên đất, yết hầu nhấp nhô, nói.
Trên khuôn mặt tràn đầy khe rãnh của Tề Lục Giáp hơi nhăn lại.
Mỉm cười.
“Trận ngôn, còn trong tay ngươi?”
Tề Lục Giáp khàn khàn hỏi.
Tả Húc khẽ giật mình.
Sau đó, lắc đầu…
“Không, bị… Bị cướp rồi.”
Lông mi của Tề Lục Giáp nhăn thành chữ Xuyên (川)
“Ồ.”
Tề Lục Giáp nói.
“Vậy thì tha ngươi để làm cái gì?”
Lời nói vừa ra, trên khuôn mặt chờ mong của Tả Húc, lập tức cứng đờ lại, nụ cười cũng lập tức trở nên có đôi phần dữ tợn.
Tề Lục Giáp thậm chí còn không chờ Tả Húc mở miệng, ngón tay tiều tụy như nhánh cây già duỗi ra, chỉ vào mi tâm Tả Húc.
Bành!
Một tiếng vang thật lớn.
mi tâm của Tả Húc nổ thành một lỗ máu, có thứ gì đó màu đỏ, màu trắng phun trào ra từ sau gáy của hắn.
Một tia trận văn cắn giết tới.
Nguyên Thần của Tả Húc bị trận văn làm cho rạn nứt.
Tả Húc ngơ ngác nhìn Tề Lục Giáp.
Hắn không nghĩ tới Tề Lục Giáp lại quả quyết như vậy.
Tả Húc vốn bị quy tắc trảm Nguyên Thần, bèn triệt để bị hủy diệt, giống như ánh nến bị thổi tắt.
Trên đại lục tĩnh lặng, thân thể của Tả Húc quỳ sát, cúi đầu, từng giọt máu tươi, nhỏ xuống từ trong mi tâm của hắn.
Phảng phất quỳ gối ở trước mặt Tề Lục Giáp, thành ý sám hối.
Áo bào trên người Tề Lục Giáp bay phần phật.
Hắn chắp tay, nhìn Vạn Văn đỉnh trận.
Giơ tay túm một cái, Vạn Văn đỉnh trận lập tức tản ra, nát vụn, muôn vàn trận văn, thu vào trong thân thể của hắn.
Một trận pháp vây khốn kinh khủng như thế, vậy mà lại cứ như vậy tan biến trong hư vô.
Tề Lục Giáp ho khan một cái, thân thể khẽ run.
Giết Tả Húc, nhưng nội tâm của hắn lại không có quá lớn chấn động.
Cũng xem như thanh lý môn hộ, kết cục một cái tâm bệnh trong nội tâm đi.
“Vậy mà lại dùng một gốc thần dược để cứu lão hủ, lão hủ có chỗ nào đáng giá lãng phí một gốc thần dược vậy.”
“Công tử đại nghĩa.”
Sắc mặt của Tề Lục Giáp phức tạp.
Hắn cất bước, nhanh chóng đi ra, tuy nhiên, hắn lại không có lập tức giáng lâm Ngũ Hoàng.
Ngũ Hoàng hiện tại, vẫn như cũ tồn tại lực lượng bảo hộ thế giới.
Đại năng buông xuống, sẽ phải gánh chịu sự cắn trả cùng áp chế to lớn.
Tề Lục Giáp quay đầu, ở bên cạnh hắn, còn có một thanh niên ăn mặc phổ thông trôi nổi lơ lửng.
“Bái kiến Tề tông chủ, kính đại danh Tề tông chủ đã lâu, hôm nay gặp mặt, vô cùng vinh hạnh.”
Thanh niên lộ ra nụ cười ôn hòa mà thuần thục, để cho người ta trở nên thư thái.
Tề Lục Giáp khẽ giật mình, giơ tay không đánh mặt kẻ tươi cười.
Khẽ vuốt cằm sau.
Thanh niên này bắt đầu tự giới thiệu: “Tại hạ là một Thánh tử phố thông thuộc Nam Sơn thánh địa, có thể nhìn thấy Tề tông chủ, tam sinh hữu hạnh. Tề tông chủ dùng lực lượng một người, bày trận vây khốn mười tám đại năng, thực sự để cho người ta kinh ngạc cùng thán phục, bội phục.”
Nam Sơn thánh địa?
Hình như là một cao võ cửu diễn, xếp hạng… Tiếp cận mạt lưu.
Tề Lục Giáp thầm nghĩ, gật đầu mỉm cười.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên.
Khói mù lượn lờ dưới trận pháp tách ra hai bên, tựa như bước biển bị trảm thành hai nửa vậy.
Trận pháp được mở ra.
“Tề tông chủ, mời.”
Bộ Nam Hành khom người, nói.
Cách sinh tồn thứ nhất của lão cẩu thả, lễ nhượng tiền bối, có thể sống lâu hơn.
Tề Lục Giáp cũng không từ chối, cất bước đầu tiên, giáng lâm Chiến trường màu máu.
Bộ Nam Hành cũng đi theo phía sau.
Trên Chiến trường màu máu, cảm xúc của từng vị tu hành giả đều vô cùng kích động.
“Tề tông chủ có chỗ không biết, trước kia, Tôn giả Lục Bình An, dùng một chiêu ‘Kiềm Về’, đã trảm mười tám vị đại năng.”
Bộ Nam HÀnh nói.
Trong lòng Tề Lục Giáp chấn động.
“Một kiếm trảm mười tám đại năng?”
Những tên đại năng kia, quả nhiên bị Lục Phiên chém giết sao?
Bỗng dưng.
Trên Chiến trường màu máu, có lực lượng bản nguyên mênh mông, phảng phất hóa thành một cơn mưa bản nguyên, trút xuống.
Rơi xuống thân thể Bộ Nam Hành cùng Tề Lục Giáp.
“Tắm gọi mưa bản nguyên, nhân quả không dính vào người.”
Tề Lục giáp nói.
Bộ Nam Hành cũng không kháng cự, cái thế giới cao võ tân sinh này, vẫn còn tồn tại lực lượng bảo hộ thế giới, trước khi lực lượng này còn chưa có tan biến, bọn hắn vào thế igới này, là sẽ bị áp chế.
Thực lực càng mạnh, cắn trả cùng áp chế càng đáng sợ.
Thế nhưng, nếu như có thể được bá chủ vị diện khống chế mưa bản nguyên để cọ rửa, bọn hắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi lực lượng bảo hộ thế giới.
Sau khi tắm gội xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận