Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 143: Thời đại kết thúc.

Dịch: Mèo Rừng
Linh áp bị dịch chuyển đi, toàn bộ đều chuyển trên thân của Lữ Động Huyền.
Chuyện này có hơi vượt qua dự liệu của Lục Phiên, Lữ Động Huyền cùng với chiếc dây chuyền vàng lộ ra vẻ giàu có này, quả là có không ít thủ đoạn.
Hiển nhiên, hắn đã nghiên cứu linh áp của tu hành giả, cho nên, tìm được loại này cũng không tính là sơ hở.
Dịch chuyển linh áp đi, vậy là linh áp ở ba khu kia đều tập trung ở trên thân Lữ Động Huyền.
Vậy thì áp lực mà hắn tiếp nhận được, nhiều hơn rất nhiều so với Tạ Vận Linh, Hoa Đông Lưu, Công Thâu Vũ.
Phốc phốc!
Thân thể của Lữ Động Huyền run lên.
Hắn phun một ngụm máu lớn từ trong miệng ra, nhuộm đỏ sợi râu trắng phơi cùng vạt áo của mình.
Bảy cái ống vàng xoay tròn cực nhanh ở trên không, ẩn ẩn bị áp bạch, song chưởng của Lữ Động Huyền hầu như muốn đập vào nhau.
Một khi đập vào nhau, chẳng khác gì không gánh được linh áp, đến lúc đó, đám người Tạ Vận Linh liền phải đối mặt với linh áp cực kỳ cường đại của Lục Phiên.
Chiến lực cả người, ngay lập tức mười không còn một.
Cho nên, Lữ Động Huyền muốn kháng trụ.
Đây cũng là vì sao hắn nói, đám người Tạ Vận Linh chỉ có một cơ hội để ra tay.
“Linh áp của công tử…Thật là mạnh a.”
Xương cốt toàn thân Lữ Động Huyền rung lên, râu trắng đang không ngừng run rẩy, ở giữa hàm răng đều tràn đầy máu tươi.
Hắn rất thống khổ, nhưng hắn lại không từ bỏ.
Có một số việc, làm có lẽ sẽ tiếc nuối, nhưng không làm, chắc chắn sẽ tiếc nuối.
Đinh linh linh…
Bảy cái ống kim chống đỡ thời gian cho đám người Tạ Vận Linh công kích một lần.
“Bạo Vũ Lê Hoa” của Công Thâu Vũ chính là ám khí mạnh nhất Cơ Quan gia.
Xếp hạng thứ nhất trên bảng ám khí, từ bé tới lớn, hắn một mực chế tạo cái ám khí này, cho dù là trở thành Cơ Quan gia Chư tử, hắn cũng không hề từ bỏ việc nghiên cứu.
Bên trong “Bạo Vũ Lê Hoa” có ẩn chứa 9999 cây ngân châm.
Mỗi một cây ngân châm đều được hắn kiên trì cùng tỉ mỉ, đem nó đặt ở bên trong Bạo Vũ Lê Hoa.
Có lúc, xếp một cây ngân châm, hắn phải tiêu tốn mấy canh giờ.
Công Thâu Vũ chế tạo cái ám khí này, từ thiếu niên đến trung niên, từ trung niên đến già nua, cuối cùng, ngay cái ngày mà Cơ Quan thành bị công phá thì hắn chế tạo xong.
Hắn không lựa chọn thi triển “Bạo Vũ Lê Hoa” đối với Bá Vương.
Bởi vì, hắn cảm thấy Bá Vương không có tư cách để hắn sử dụng ám khí mà bản thân mình mất cả đời để chế tạo.
Vào hôm nay, ở trên Bắc Lạc hồ, rốt cuộc Công Thâu Vũ cũng thôi động nó.
Tâm huyết mà cả đời hắn ngưng tụ lại, chính là để một ngày này, làm cho Lê Hoa lộng lẫy mà nở rộ.
Thi triển “Bạo Vũ Lê Hoa” đối với thiên hạ đệ nhất tu hành giả Lục Bình An, Công Thâu Vũ không hối hận, hắn cảm thấy, Lục thiếu chủ đáng giá để hắn thôi động cái ám khí này.
Oanh!
Âm thanh vang vọng không ngừng.
Nụ hoa bằng kim loại chợt nở ra, mưa to đầy trời tựa như bị đình trệ lại.
Ngân mang đầy mỹ lệ bắn ra từ không trung.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Đám người Nghê Ngọc, Lữ Mộc Đối hoa cả mắt.
Tại thời khắc này, tinh hoa cả đời của Cơ Quan gia Chư tử, hiện ra vẻ đẹp vô cùng tinh tế.
Sau khi Công Thâu Vũ thi triển “Bạo Vũ Lê Hoa”, thì ngay lập tức rơi xuống mặt đất.
Tinh khí thần của hắn tựa như bị rút sạch toàn bộ, dưới mưa to gió lớn, cánh tay bằng kim loại của hắn chợt bốc hơi nóng cùng với khói xanh…
Hắn kinh ngạc, chăm chú nhìn về phía ngân mang nở rộ ở trên không trung.
Hưu hưu hưu!
Từng chiếc ngân mang tinh tế giống như lông trâu, trốn vào bên trong mưa lớn.
Mưa to gió lớn, mây đen mịt mù, khiến cho cái ám khí “Bạo Vũ Lê Hoa” này càng biểu hiện được phong mang mà nó vốn có.
Một giọt mưa, tản ra một cây ngân châm.
Vầng sáng trên ám khí được thu lại, sau vẻ mỹ lệ không gì diễn tả được, chính là nguy hiểm đến cực hạn.
Ngưng Chiêu che dù cho Lục Phiên.
Lông mày của nàng có hơi nhăn lại, giơ tay lên, linh khí bên trong khí đan chợt lưu chuyển.
“Không cần, ta tự tới.”
Lục Phiên nói.
Lập tức, Ngưng Chiêu ngừng động tác của mình lại, khẽ vuốt cằm, nói: “Vâng.”
Nàng biết, đây là Lục Phiên muốn cho bốn vị Chư tử này sự tôn trọng mà họ vốn có.
Vô số nước mưa ẩn chứa nguy cơ khủng bố đang không ngừng trút xuống.
Đôi mắt của Công Thâu Vũ nhìn chòng chọc vào lầu các tầng hai Bạch Ngọc Kinh.
Tia lửa bắn tung tóe lên.
Âm thanh thanh thúy vang lên không dứt.
Chỉ thấy, Lục Phiên chậm rãi giơ tay lên, toàn bộ hạt mưa ở xung quanh hắn đều trôi nổi, đình trệ mà không nhúc nhích.
Bên trong của mỗi một giọt nước mưa, đều phản chiếu lấy ngân mang xán lạn, óng ánh tựa như tinh hà đầy trời.
“Ám khí kia, không tệ.”
Lục Phiên tán dương, nói.
Sau một khắc, Lục Phiên nâng tay lên, siết chặt.
Tất cả hạt mưa đều nhao nhao nổ tung.
Vô số ngân châm bị bắn bay ra, ngón trỏ của Lục Phiên khép lại cùng ngón giữa, nhẹ nhàng quét về phía trước.
Bỗng nhiên có tiếng rít phát ra.
Nương theo đó, là vô số ngân châm tinh mịn kia, bị bắn ngược trở lại.
Phốc phốc, phốc phốc.
Đôi mắt của Công Thâu Vũ thịt chặt lại, toàn thân run rẩy…
Đã thấy, 9999 cây ngân châm, dồn dập đâm vào mặt đất ở xung quanh thân thể hắn, ngân mang xuôi theo vẻ lạnh lẽo.
Trong nháy mắt ám khí của Công Thâu Vũ bị bắn bay.
Đạo tông Tạ Vận Linh lại khống chế Thủy Xà đánh tới.
Thủy Xà gào thét, dòng nước cuồn cuộn tản ra lực lượng trùng kích mạnh mẽ.
Thân thể của Thùy Xà mang theo sức mạnh vòng xoắn ốc, đột nhiên va chạm tới.
Lục Phiên dựa vào xe lăn.
Tạ Vận Linh sử dụng chiêu này, ở bên trong ẩn chứa một tí xíu đạo pháp.
Tuy nhiên, cũng chỉ khá hơn Lý Tam Tuế một chút xíu mà thôi.
Bàn tay của Lục Phiên vỗ một cái lên tay vịn xe lăn.
Sau đó, một cái lưỡi đao bạc bị bắn ra, tựa như sao băng trong đêm tối, cuốn theo ngân mang, xoay tròn với tốc độ cực kỳ nhanh, nhìn trông giống như một cái cối xay gió lớn.
Thủy Xà đụng vào đó, rồi bị lưỡi đao bạc dồn dập cắt gọt, khiến nó nổ tung thành vô số bọt nước.
Một con Thủy Xà, rất nhanh thì đã bị gọt sạch.
Ánh mắt Tạ Vận Linh chợt ngưng tụ lại, chỉ trong nháy mắt, tinh khí thần của hắn đã bị hao tổn hết, tiếp đó, lại có thêm hai con Thủy Xà chui ra từ bên trong trận pháp.
Mà trận pháp mất đi lực lượng, cũng đổ vụn trên vòm trời.
Tạ Vận Linh rơi xuống mặt đất, thân thể lảo đảo, miệng phun máu tươi.
Thế nhưng hắn lại không để ý, mà lại ngẩng đầu lên, nhìn chòng chọc vào hai con Thủy Xà ở trên không.
Tuy nhiên, hi vọng tồn tại không được bao lâu liền tan vỡ.
Bởi vì, trên xe lăn của Lục Phiên, lại có hai cái lưỡi đao bạc được bắn ra…
Giống như lần trước, gọt cắt toàn bộ Thủy Xà.
Thủy Xà tan biến, nhưng nước mưa đầy trời vẫn trút xuống như cũ.
Mà ngay thời điểm Thủy Xà bị công phạt, kiếm pháp nhìn giống như sông nước chảy về hướng đông của Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu, đã chém tới.
Mười chuôi kiếm, mỗi một chuôi đều tản ra phong mang, bắn ra công phạt thẳng tiến không lùi.
Sự công phạt của kiếm khách, là cực kỳ cường hãn.
Lúc Hoa Đông Lưu còn trẻ tuổi, không biết có bao nhiêu máu tươi bị nhiễm trên kiếm của hắn.
Kiếm của hắn, không gì không phá, không ai cản nổi.
Lúc trung niên, từng dùng một kiếm biến năm, trảm ra uy danh hiển hách, được người đời xưng là Chung Nam Kiếm Thánh.
Mà lúc về già, hắn trở thành Kiếm phái Chư tử, ẩn nấp mấy chục năm ở hậu sơn Kiếm phái, không người nào thấy qua Kiếm Thành xuất kiếm.
Nhưng vào ngày hôm nay, lại lần nữa thấy được kiếm của vị Kiếm Thanh này.
Kiếm vẫn cường thế như cũ, cái phong thái tuyệt thế kia của Hoa Đông Lưu, cùng với đó là một kiếm hóa năm, vẫn y hệt năm xưa.
Mà quy ẩn mấy chục năm, kiếm pháp của Hoa Đông Lưu chỉ tiến không lùi, thực hiện được một kiếm hóa mười.
Mười kiếm đều xuất hiện, quả thật là giống như dòng nước sông đang chảy về hướng đông vậy.
Thẳng tiến không lùi, thế như chẻ tre.
Ngưng Chiêu che dù, có chút ngạc nhiên, cũng hơi khó tin nhìn xem thủ đoạn của ba vị Bạch Gia Chư Tử này.
Nếu tu hành giả không xuất hiện.
Ba vị Bạch Gia Chư Tử này có khả năng xưng là tuyệt thế cao nhân.
Ngoại trừ Thủy Xà trận được Tạ Vận Linh dựa vào linh khí để xây dựng ra, Hoa Đông Lưu cùng Công Thâu Vũ đều chưa từng tiếp xúc với linh khí, nhưng lại là kỳ tài có thể đánh ra được lực lượng của Khí Đan cảnh đỉnh phong.
Nếu như chưa từng tấn cấp lên Thể Tàng cảnh.
Ngưng Chiêu đối mặt với sự liên hợp của ba người này, có lẽ chỉ có thể ôm hận mà kết thúc.
Dù cho đột phá vào Thể Tàng, cũng sẽ có cảm giác khó giải quyết được, mặc kệ là ‘’Bạo Vũ Lê Hoa’’, hoặc là ‘’Đông Hoa Nhất Kiếm’’.
Dùng từ kinh diễm vô song để diễn tả cũng tuyệt đối không quá phận.
Đáng tiếc…
Nếu đổi lại bất kỳ vị tu hành giả nào, ba người đều có được khả năng thắng.
Tuy nhiên, người mà bọn họ đối phó, lại chính là công tử.
Dù cho đột phá Thể Tàng, Ngưng Chiêu vẫn như cũ cảm giác được công tử sâu không lường được.
“Kiếm này, cũng không tệ.”
Lục Phiên mở miệng tán thưởng.
Ba vi Chư tử, khiến cho hắn thấy được võ đạo cực hạn khi linh khí chưa từng được thức tỉnh ở Đại Chu triều.
Nếu như Bá Vương chưa từng có được linh khí, chưa từng nhập ma, thì tại trước mặt của ba vị Chư tử này, có khả năng chính là em bé, thuộc cái dạng mà bị miểu sát trong nháy mắt.
Không có so chiêu lòe loẹt gì cả.
Nếu có…thì chính là một đòn giết chết.
“Nhất Kiếm Đông Lưu Thủy.”
Lục Phiên nói khẽ.
“Đã như vậy, thì ta cũng…dùng một kiếm, trả lại cho ngươi.”
Lục Phiên nói.
Bên trong mưa to, đôi mắt của Hoa Đông Lưu xoẹt qua giữa nước mưa, con ngươi đột nhiên tròn xoe.
Sau tức khắc, hắn gặp được một kiếm mà cả đời khó quên.
Hắn được xưng là Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu, nhưng lại cảm thấy, khi bản thân đối diện với một nhát kiếm này, chắc chắn sẽ bị miểu sát đến nỗi không còn một chút cặn bã.
Chỉ thấy…
Lục Phiên giơ tay lên, hắn nhẹ nhàng gảy trên tay vịn phía bên phải.
Thoải mái giống như đánh đàn vậy.
Sau đó, một tiếng phượng ngâm nổ tung lên, mưa to gió lớn đầy trời bị bốc hơi, nổi lên hơi nước màu trắng đục.
Một vệt hồng mang từ ở phía trên tay vịn bên phải xe lăn bằng băng mà ra.
Hóa thành một thanh kiếm đỏ bừng ở trên không trung…
Kiếm chỉ vừa mới xuất hiện, vậy mà tất cả kiếm quang của Hoa Đông Lưu đều vỡ nát hết thảy.
Hắn si mê nhìn xem một kiếm màu đỏ rực kia.
Cả người hắn mê mẩn nhìn lấy thanh kiếm, cả đời hắn không lập gia đình, chỉ dùng kiếm làm bạn, đi đến được Kiếm đạo đỉnh phong.
Nhưng mà…hiện tại hắn lại phát hiện.
Kiếm đạo đỉnh phong mà hắn đạt được, chẳng qua là sự khởi đầu của Kiếm đạo mà thôi…
Sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam lòng.
Hoa Đông Lưu si mê nhìn lấy, cả người vô lực mà rơi xuống từ không trung, ngã rầm trên mặt đất.
Hắn nắm kiếm già, đâm trên mặt đất, thân kiếm không thể lay động.
“Đây là…kiếm gì?”
Trong miệng của Hoa Đông Lưu tràn máu tươi ra, si ngốc hỏi.
“Kiếm tên, Phượng Linh.”
Lục Phiên nói.
Giơ tay lên, tay áo dài màu trắng bay tán loạn.
Ngay lập tức, Phượng Linh kiếm giống như là một ngọn lửa, lao vùn vụt mà ra, chỉ trong nháy mắt mà đã di chuyển một vòng trên không trung.
Mưa to đầy trời liên tục bị bốc hơi.
Bên dưới.
Thân thể của Tiểu Phượng Nhất lạnh run run run khi đang ở trong ngực Bạch Thanh Điểu, có hoảng sợ, cũng có xúc động.
Oanh!
Kiếm quang tán đi, tất cả đều yên tĩnh trở lại, Phượng Linh kiếm lại một lần nữa hóa thành tay vịn xe lăn.
Ngưng Chiêu che dù, trên trán đổ xuống từng giọt lại từng giọt mồ hôi.
Mưa lớn đình trệ một tý, rồi lại tiếp tục trút xuống.
Thuyền cô độc trên hồ.
Rốt cuộc thì Lữ Động Huyền cũng không gánh được nửa, song chưởng ‘ba’ một tiếng, rồi đập vào nhau.
Bảy cái ống vàng bị rơi xuống đất, còn Lữ Động Huyền ngửa mặt nằm vật ở bên trên thuyền cô độc, hắn nhìn những giọt mưa đang vung vãi trên bầu trời, nhìn hình ảnh hạt mưa đang không ngừng to ra, bèn thở dài một hơi.
Giống như là cảm thán sự kết thúc của một thời đại.
Lại tựa như đang thán, tại lúc thời đại kết thúc, hắn đã cực lực hiện ra vẻ phong hoa tuyệt đại, cũng không lưu lại tiếc nuối.
“Hai cái lão già Mặc Bắc Khách cùng Khổng Tu, sợ là phải hối hận muốn chết…”
Lữ Động Huyền thì thầm, nụ cười nở ra.
Bên trên Hồ Tâm đảo trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh của mưa lớn.
Lữ Mộc Đối chống gậy gỗ, lắc đầu cảm khái.
Cảnh Viết nhìn lấy Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu đang lộ ra vẻ mặt si ngốc, cảm xúc phức tạp.
Còn Tạ Vận Linh thì ngồi khoanh chân trên mặt đất, nước mưa xối vào thân thể của hắn.
“Bại rồi.”
Mặc dù sớm biết sẽ bại, tuy nhiên, trong lòng của Tạ Vận Linh vẫn còn ôm một tia may mắn.
Lỡ đâu thắng thì sao?
Nhưng mà, sự thật chính là tàn khốc, bọn hắn bại, bại cực kỳ triệt để, thậm chí…kể cả cái vạt áo của Lục Bình An cũng chưa từng chạm vào được, cũng không thể khiến cho một giọt nước mưa nào nhiễm vào bạch y của Lục Bình An.
Dù vậy, Tạ Vận Linh cũng không tiếc nuối.
“Bách Gia Chư Tử, quả thật là danh bất hư truyền, mặc dù chưa đi vào con đường tu hành, nhưng cũng không kém bất luận một vị Khí Đan đỉnh phong nào cả…Các ngươi đến Bắc Lạc này, là vì muốn thời đại Bách Gia Chư Tử trước khi kết thúc, phải hiện ra được vẻ phong hoa tuyệt đại, để có thể không lưu lại tiếc nuối, các ngươi làm được.”
“Nỗ lực, sẽ không lưu tiếc nuối.”
“Ta chỉ có thể làm, chính là sau cơn mưa trời lại sáng, hoa đào nở rộ trên đảo, để kính thời đại của các ngươi kết thúc.”
Bạch Ngọc Kinh lầu các tầng hai.
Lục Phiên từ từ nói.
Âm thanh quanh quẩn ở Hồ Tâm đảo, Bạch Ngọc Kinh.
Lời nói vừa ra.
Hắn không tiếp tục đè nén nữa, trực tiếp thả linh áp của Luyện khí tầng ba ra.
Linh áp kinh khủng dùng phương thức gió lốc để bao phủ ra.
Oanh!
Vô số nước mưa, chỉ trong nháy mắt này, bị linh áp làm cho nổ nát vụn, hóa thành sương mù mông lung, tựa như tiên khí lượn lờ.
Quần áo của ba người Tạ Vận Linh, Hoa Đông Lưu, Công Thâu Vũ dán thật chặt vào cơ thể.
Thân thể của bọn hắn liên tục run rẩy, không thể tưởng tượng nổi.
Thì ra…đây mới là thực lực chân chính của Lục Bình An.
Bên trên thuyền cô độc.
Lữ Động Huyền nở nụ cười đắng chát, thì ra…công tử vốn dĩ không sử dụng toàn lực, bằng không, hắn không tài nào ngăn cản được linh áp.
Lục Phiên giơ tay.
Linh áp xếp lại thành một bàn tay khổng lồ.
Chỉ lên trời mà vỗ.
Một chưởng vỗ về phía mây đen mông lung trên bầu trời.
Sau đó…
Tầng mây dày nặng vậy mà bị đập nát.
Ánh nắng màu vàng thuận theo tầng mây bị phá vỡ mà chiếu rọi xuống…
Giống như là một tầng dải lụa màu vàng óng ánh được rải xuống, giương rắc vào khuôn mặt của Lữ Động Huyền đang nằm ngửa xuống đất, thật ấm áp làm sao.
Trên Hồ Tâm đảo.
Từng đóa từng đóa hoa đang chớm nở trên những cành cây của Đào Hoa Bích La Thụ, tỏa ra linh áp kinh người dưới ánh nắng mặt trời sáng lạn.
Một đóa lại một đóa nở rộ ra.
Hoa đào trên đảo nở.
Giống như là tuyên cáo một trận chiến kết thúc.
Đồng thời cũng nói rõ, thời đại Chư Tử Bách Gia đã chấm dứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận