Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 305: Thăng cấp! Mặt đất khuếch trương, bản nguyên lột xác (2)

Người dịch: Duy Cường
Đương nhiên, hắn cũng không lựa chọn lập tức thăng cấp, một cái thế giới thăng cấp, không biết sẽ nương theo bao nhiêu cái ngoài ý muốn.
Ít nhất, hắn không thể lựa chọn thăng cấp ở chỗ này.
Hắn có cảm giác, lần thăng cấp này sẽ không đơn giản.
“Hệ thống, đê võ thăng cấp đến trung võ… Sẽ xuất hiện biến hóa như thế nào?”
Lục Phiên hỏi thăm.
Tuy nhiên, hệ thống cũng không cho ra một chút tin tức nào.
Lục Phiên hơi nhíu mày.
Trước đó, hắn đánh phá vách ngăn vị diện, bộc phát ra linh khí thủy triều.
Mà lần này vị diện thăng cấp, cho dù chỉ là thăng cấp tạo ra năng lượng cùng linh khí, tuyệt đối sẽ không yếu.
Lục Phiên có chút lưỡng lự, ngón tay gõ nhẹ trên tay vịn.
Nơi xa.
Chùm sáng từ trên tầng mây hạ xuống, đang dần dần tan biến.
Nhiếp Trường Khanh chậm rãi mở mắt ra, cảm giác tinh thần cả người sảng khoái tràn trề, phảng phất như tâm linh trải qua một lần tẩy rửa, trở nên thông suốt, ý niệm rõ ràng.
Hắn cảm giác được một tia ý thức màu vàng kim, đó là linh thức của hắn.
Linh thức khẽ động, tựa hồ có thể nhìn càng xa, càng rõ ràng hơn.
Hắn thấy được Nhiếp Song, linh thức dạo qua, có thể thấy rất rõ ràng lỗ chân lông của Nhiếp Song vì kích động hưng phấn mà trương lên.
Hắn cũng nhìn thấy Nghê Ngọc, thấy nàng đang há to mồm, bỏ một viên Tụ Khí đan bọc đường vào trong miệng.
Quá rõ ràng, cảm giác trở nên cực kỳ nhạy cảm.
Thiên Tỏa cảnh… Quả nhiên là một cái cảnh giới mới.
So với Thể Tàng, mạnh hơn quá nhiều.
Linh thức của Nhiếp Trường Khanh khẽ động.
Bay về phương hướng của Lục Phiên.
Lục Phiên đang trầm tư, ánh mắt liếc nhìn linh thức của hắn một cái.
Nhiếp Trường Khanh chỉ cảm thấy Lục Phiên hệt như một vầng mặt trời nóng bức, khiến cho linh thức của hắn vội vàng rụt trở về.
“Linh thức sử dụng rất là thần dị, xem như tiêu chuẩn của Kim Đan cảnh cùng Thiên Tỏa cảnh…”
Lục Phiên nói.
“Nếu như ngươi đã vượt qua lôi phạt, ta đáp ứng cho ngươi đao, hiện tại liền luyện chế.”
Trên xe lăn.
Lục Phiên giơ tay lên.
Trong lòng bàn tay có phù văn huyền ảo hiện lên.
Nơi xa, toàn thân của Công Thâu Vũ chấn động, công tử muốn rèn đúc linh cụ.
Ánh mắt hắn trừng lớn, như đói như khát nhìn chằm chằm lại đây.
Chỉ thấy trong tay Lục Phiên xuất hiện từng viên từng viên linh thạch, mấy giọt linh dịch, một ngọn lửa màu trắng đang thiêu đốt, phảng phất dưới ngọn lửa này, không khí đều bị đốt đến vặn vẹo.
Thấy ngọn lửa kia, trong lòng Công Thâu Vũ cực kỳ rung động, trên mặt xuất hiện vẻ không thể tin được.
Đối với một tên thợ rèn mà nói, một ngọn lửa tốt có thể làm cho trình độ chế tạo của hắn tăng lên ít nhất một cấp bậc.
Ngọn lửa này, giống như thần hỏa trong truyền thuyết.
Không hổ là công tử, vậy mà nắm giữ ngọn lửa như vậy.
Linh thạch nhanh chóng bị hòa tan, còn có mảnh vỡ đao mổ heo do Lục Phiên góp nhặt, cùng hòa tan ở trong đó.
Linh thức của Lục Phiên tràn ra, khống chế đoàn vật chất, dần dần thành hình dáng của một thanh đao.
Lục Phiên đánh ra từng cái phù văn, ẩn vào trong thân đao.
Cũng không suy tư quá nhiều, Lục Phiên dựa theo hình dáng của thanh đao mổ heo trước kia mà tạo hình.
Ngọn lửa tan biến.
Bàn tay của Lục Phiên khẽ vẫy.
Thanh đao này ở trên không trung nhanh chóng xoay tròn, bông tuyết rơi vào trên thân đao, phát ra âm than xùy xùy.
Bàn tay của Lục Phiên hướng về hư không túm một cái.
Linh dịch hóa thành giọt mưa rắc vào trên thân đao đang bị đốt đến đỏ bừng, khiến cho thanh đao rất nhanh được làm nguội, gợn sóng linh khí cực kỳ đáng sợ từ trên thân đao tỏa ra, làm cho tu hành giả ở xung quanh cực kỳ hâm mộ.
“Tên của thanh đao này, do ngươi quyết định.”
Lục Phiên khoát tay nói.
Thanh đao vừa mới chế tạo xong, nhanh chóng bay về hướng Nhiếp Trường Khanh.
Đôi mắt của Nhiếp Trường Khanh sáng lên, vươn tay đón lấy.
Mặc dù cùng đao mổ heo trước đó giống nhau đến bảy, tám phần, thế nhưng thân đao càng thêm đen nhánh, lộ ra mấy phần thâm thúy.
Trên thân đao có hoa văn huyền bí đang lưu chuyển.
Nắm trong tay, một cảm giác ấm áp thuận theo lòng bàn tay, lan tràn khắp toàn thân.
Trong đôi mắt của Nhiếp Trường Khanh có ánh sáng lóe lên, hắn có thể cảm giác được sự mạnh mẽ của thanh đao này, có nó, thực lực của hắn ít nhất phải tăng lên một phần ba.
Mặt khác, đao này giúp cho hắn khống chế sức mạnh toàn thân dường như cũng đạt đến bảy, tám phần.
Quả là bảo vật.
Đây là một thanh không thua kém, thậm chí mạnh hơn Cảnh Thiên kiếm.
“Đa tạ công tử.”
Nhiếp Trường Khanh vui vẻ vô cùng, quỳ rạp trên đất.
Mặc dù bước vào Thiên Tỏa cảnh, thế nhưng Nhiếp Trường Khanh cũng không cảm thấy mình sẽ là đối thủ của Lục Phiên.
Cảm giác áp bách mà Lục Phiên mang đến cho hắn, trước sau như một, hình ảnh trước đó linh thức cảm ứng được, cũng làm cho trong lòng Nhiếp Trường Khanh run sợ.
“Thiên Tỏa cảnh cũng chỉ là bắt đầu, đường tu hành dài dằng dặc, phải bảo trì tâm tính, không kiêu ngạo, nóng nảy…”
Lục Phiên nói.
Nhiếp Trường Khanh vuốt ve thanh đao trong tay, thân đao đen như mực, dù cho ánh mặt trời chiếu vào, đều không thể phản chiếu một chút ánh sáng.
Trong mơ hồ, dường như có gợn sóng đáng sợ đang ấp ủ, làm cho Nhiếp Trường Khanh cảm giác được cảm xúc sục sôi.
“Đã từng là đao mổ heo… Nhưng mà trải qua công tử một lần nữa rèn đúc, không thể lại tiếp tục gọi là đao mổ heo…”
Nhiếp Trường Khanh nhẹ nhàng vuốt ve.
Sau đó, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt ngưng tụ: “Đã như vậy, từ nay về sau, đao này liền gọi là Trảm Long.”
Lục Phiên nghe vậy, cũng không nói gì thêm.
Lấy tên gì là tự do của Nhiếp Trường Khanh.
Tiểu Ứng Long đang ghé vào trên vai của Lục Phiên, bất mãn phun một ngụm nước về phía Nhiếp Trường Khanh.
Tựa như đang nói…
Tới đây. Trảm ta thử xem.
Lục Phiên chỉ cười cười, quay người, thân ảnh tan biến trong gió tuyết.
Lục Phiên vừa đi.
Công Thâu Vũ liền nhanh chóng chạy tới trước người Nhiếp Trường Khanh, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm thanh đao trong tay hắn.
“Có thể cho lão hủ nhìn thanh Trảm Long này một chút hay không?”
Nhiếp Trường Khanh không hề cự tuyệt, đem đao đưa cho Công Thâu Vũ.
Công Thâu Vũ vuốt ve thanh đao, bàn tay che kín vết chai đang run rẩy, hắn say mê luyện khí, từng tốn hao cả đời chế tạo ám khí, Bạo Vũ Lê Hoa.
Nhưng mà, đến bây giờ, hắn mới hiểu được, thì ra con đường luyện khí, sâu không thể lường.
“Không hổ là công tử… Dùng linh thạch làm nguyên liệu chính, linh hỏa thiêu đốt, linh dịch làm nguội… Đao này cực kỳ quý giá, cả thế gian hiếm thấy.”
“Khả năng đây là một thanh bảo đao cực kỳ tiếp cận Huyền giai linh cụ.”
Bờ môi của Công Thâu Vũ đều đang run rẩy.
Trong mắt thậm chí có giọt nước óng ánh đang ấp ủ.
Nơi xa.
Cảnh Việt cảm giác rất khó chịu, Cảnh Thiên kiếm của hắn cũng rất mạnh.
. . .
Lục Phiên về tới Hồ Tâm đảo.
Tây Môn Tiên Chi bị chôn, chỉ còn cái đầu lộ ra ngoài liền có cảm giác.
Theo Lục Phiên rời đi, Tây Môn Tiên Chi cảm thấy mình giống như bị cả thế giới vứt bỏ, bây giờ Lục Phiên trở về, nội tâm của hắn trở nên thoải mái rất nhiều.
Đương nhiên, nếu như Tây Môn Tiên Chi biết Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu thật ra đã sớm tới, chỉ là dừng lại chỗ Thí Luyện tháp xem náo nhiệt, có lẽ hắn sẽ hết sức tuyệt vọng.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên tầng hai lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Gió hồ nhẹ nhàng thổi tới, làm mái tóc của hắn nhẹ nhàng tung bay.
Lục Phiên nhìn lên bảng hệ thống.
Có lựa chọn thăng cấp thế giới hay không?
Đê võ đến trung võ… Có thể phát sinh một số biến hóa ngoài ý liệu của hắn hay không?
Một hồi lâu sau, trên tòa nhà Bạch Ngọc Kinh, Lục Phiên bỗng nhiên nở một nụ cười.
Hắn cảm giác cử chỉ của mình có chút ngớ ngẩn.
Mục đích của hắn không phải là vì muốn thăng cấp thế giới sao?
Mà bây giờ, đến lúc có khả năng thăng cấp… Lại trở nên rụt rè sợ hãi.
“Có gì phải sợ?”
Ánh mắt của Lục Phiên nheo lại.
Tinh thần khẽ động.
“Có tiến hành thăng cấp thế giới hay không?”
“Có.”
Lời nói hạ xuống.
Trong nháy mắt, giữa thiên địa dường như chợt lâm vào trong im lặng tuyệt đối.
Lục Phiên trong lòng tựa hồ có cảm giác.
Đột nhiên ngẩng đầu.
Ánh mắt xuyên qua tầng mây, thấy được vị diện bản nguyên.
Bên trong, có năng lượng hùng hồn phun trào, khiến cho bản nguyên bắt đầu bành trướng…
Không ngừng trở nên to lớn.
Đê võ thăng cấp trở thành trung võ… Năng lượng của vị diện bản nguyên bắt đầu bộc phát.
Mà điều này…
Chẳng qua chỉ là bắt đầu.
Trong đôi mắt của Lục Phiên có từng sợi đường cong đang nhảy lên.
Lông mày hơi giật giật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận