Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 528: Cái tên này, hình như đã từng mắng ta. (2)

Cái thế giới này… Còn tồn tại một tên thiếu niên bạch y rất có thể là Xuất Khiếu cảnh lão quái.
Hắn cao hứng cái gì?
Rất nhanh.
Đám người Trúc Lung, Đỗ Long Dương đạt được mệnh lệnh từ Lục Phiên, rời đi tại chỗ.
Băng Tháp thì dần dần chìm vào bên trong hãn hải vô ngần.
. . .
Oanh!
Vùng trời Đông Dương Quận.
Bầu trời vỡ rách.
Một thân ảnh khôi ngô từ bên trong cất bước mà ra, trên đỉnh đầu, trận ngôn chữ “Lâm” đang kịch liệt rung động, chỉ dẫn hướng đi.
Đồ Lãng cưỡi gió mà đứng.
Trong miệng phát ra tiếng cười to điếc tai, tiếng cười của hắn, truyền vang ra, không ngừng quanh quẩn.
Toàn bộ Đông Dương Quận, trong nháy mắt lâm vào trong khủng hoảng cực độ.
Tiếng xé gió nổ vang.
Nguyên Anh cảnh từ bốn đại Thánh Địa, dồn dập vụt không mà đến.
“Đám thổ dân bé nhỏ…”
Đồ Lãng nở nụ cười băng lãnh.
Số lượng Nguyên Anh cảnh vậy mà thưa thế như thế.
Ánh mắt của Đồ Lạng quét ngang.
Những Nguyên Anh cảnh thánh địa này, dồn dập cảm giác linh hồn của mình tựa như đông cứng lại vậy, một cỗ tuyệt vọng hầu như muốn nghẹt thở, tràn ngập thân thể của bọn hắn.
Thật… Thật là đáng sợ!
Tên này, quá mạnh a?
Cho dù là Võ Đế thành Đỗ thành chủ, e rằng cũng không phải đối thủ của tên đó!
Đồ Lãng chậm rãi giơ tay, hai tay đè ép xuống.
Đùng!
Uy áp vô hình, lấy thân thể của hắn làm trung tâm, tứ tán ra.
Phốc phốc phốc!
Từng nhân ảnh, dồn dập bị áp chế tới quỳ sát trên mặt đất.
Nguyên Anh cảnh nổi bồng bềnh giữa không trung, càng là ho ra máu.
Toàn bộ Đông Dương Quận, hết thảy tu hành giả đều ngạc nhiên nhìn.
“Như vậy mới đúng… Sâu kiến, thì nên dùng ánh mắt của sâu kiến để ngưỡng vọng cường giả.”
Đồ Lãng nở nụ cười.
Ông…
Thần tâm khẽ động, hắn đi theo phương hướng mà trận ngôn chữ Lâm chỉ dẫn, lao về phía Hãn Hải.
Hắn không có thời gian rảnh rỗi để lãng phí với bọn sâu kiến này.
Thời gian của hắn rất quý giá, phải ba ngày tìm được trận nhãn, đồng thời phá hủy trận nhãn, hắn cũng không biết trong quá trình này, sẽ tao ngộ cản trợ thế nào.
Cho nên, bất luận từng chút thời gian nào hắn cũng đều phải lợi dụng.
Không thể lãng phí ở trên thân những con sâu kiến không có ích lợi gì này.
Chỉ cần trận pháp vừa vỡ, những sâu kiến này cũng sẽ trốn không thoát.
Oanh!
Đồ Lãng cất bước, xông vào hãn hải mênh mông.
Bên trong thân thể đáng sợ của hắn phóng thích ra lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, khiến cho nước biển đều tách ra hai bên.
Bành bành bành!
Hắn căn bản không che giấu động tĩnh của mình chút nào.
Những nơi đi qua, Hãn Hải đều nổ tung ra sóng cả kinh thiên.
“A?”
“Tựa hồ có khí tức do tên Phó Thiên La kia lưu lại…”
Bỗng nhiên, Đồ Lãng đang cất bước giữa không trung, nghi ngờ ngắm nhìn bốn phía.
Linh thức của hắn khuếch tán, không ngừng quét nhìn, muốn tìm được thân ảnh của Phó Thiên La.
Phó Thiên Là rõ ràng là tiến vào thế giới này sớm nhất, thế nhưng, người đâu?
Một người cường đại như Phó Thiên La, làm sao không thấy?
Mặc dù nội tâm Đồ Lãng nghi hoặc, thế nhưng, hiện tại cũng không rảnh để mà tìm kiếm Phó Thiên La.
So với Phó Thiên La, tìm được trận nhãn càng quan trọng, gấp gáp hơn.
Nhưng mà, Đồ Lãng không biết.
Dưới chân hắn, mặt nước biển đang sôi trào bọt nước.
Phó Thiên La dùng đầu liều mạng đấm vào vách tường của Băng Tháp, hét gọi Đồ Lãng.
Tuy nhiên, căn bản không thể xuyên ra.
Rốt cuộc, Phó Thiên La chỉ có thể ngậm miệng, tuyệt vọng nhìn vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của Đồ Lãng đang đằng không mà đi.
Cảm giác tê tâm liệt phế, để cho Phó Thiên La cơ hồ muốn tắt thở.
Đồ Lãng đằng không.
Trận ngôn chữ Lâm trên đỉnh đầu, run rẩy càng ngày càng kịch liệt.
Mọt hòn đảo nhỏ nổi lên ở trước mắt Đồ Lãng, hắn hóa thành một đường lưu quang nện lên trên đảo, mặt đất của đảo nhỏ tựa hồ đều phải bị hắn đập vỡ nát.
Oanh!
Trên đảo nhỏ, có hai bóng người vụt lên trời.
Chính là Nữ Đế cùng Thiên Hư công tử.
Nữ Đế hồng bào kiều diễm, trong tay cầm từng mảnh Hồng Lăng*, nghiêm túc mà băng lãnh nhìn chằm chằm Đồ Lãng.
(Hồng Lăng: Là một loại lụa màu đỏ, nữ tử thời cổ đại thường dùng để buộc tóc. Dài và có thể bồng bềnh trong gió)
Quanh thân Thiên Hư công tử nổi lơ lửng từng chuôi tiểu kiếm kim loại, khí tức dập dờn.
“Đây chính là tân người luyện tập mà Lục ca cho chúng ta sao?”
Nữ Đế Nghê Xuân Thu với Thiên Hư công tử liếc nhau một cái, lẫn nhau đều có thể thấy được đôi mắt nghiêm túc của đối phương.
Rất mạnh!
Mạnh đến mức để cho tâm tư người ta không cảm thấy địch nổi.
Tuy nhiên, máu của bọn hắn lại sôi trào lên.
Bành!
Phía sau của bọn hắn, đảo nhỏ bỗng dưng nổ tung.
Một thanh tiểu kiếm hồn nhiên như ngọc nổi lơ lửng, chính là địa giai linh cụ bị Lục Phiên xem như cây trâm, đồng thời là trận nhãn của Phúc Thiên trận, Phúc Thiên kiếm.
“Tìm được rồi! Trận nhãn!”
“Nào cần ba ngày, không mất chút lát đã được, ha ha ha!”
Đồ Lãng nổi bồng bềnh giữa không trung, nhìn chằm chằm thanh tiểu kiếm kia, trong đôi mắt đột nhiên phát ra tinh mang sáng chói!
Thân thể hắn khẽ động!
Hải đảo dưới thân trực tiếp nổ tung, vô số đá vụn nện vào trong biển, để cho nước biển tựa hồ đang sôi trào lên.
Hắn hóa thành lưu quang xông về Phúc Thiên kiếm.
Nhưng mà.
Nữ Đế cùng Thiên Hư công tử quát chói tay, dồn dập xuất thủ.
“Cút!”
Hai tên nửa bước Phân Thần, ở trong mắt Đồ Lãng, căn bản không ra gì.
Đùng!
Đòn đánh của Nữ Đế cùng Thiên Hư, b ị Đồ Lãng dồn dập đánh nổ
Khí tức đáng sợ bùng nổ, Nữ Đế cùng Thiên Hư kêu rên ho ra máu.
Đồ Lãng căn bản không để ý đến Nữ Đế cùng Thiên Hư, hắn tiếp tục phóng đến Phúc Thiên kiếm, chỉ cần hủy diệt trận nhãn, là hắn có thể muốn làm gì thì làm ở thế giới này.
“Ngăn cản!”
Chân mày to của Nữ Đế cau lại.
Từng sợi Hồng Lăng bắn mạnh ra, muốn ngăn cản Đồ Lãng.
Nhưng mà, quanh thân Đồ Lãng phóng ra kình khí, xé rách nát vụn Hồng Lăng.
Kiếm của Thiên Hư bắn mạnh mà ra, hóa thành cự kiếm che trời, nhưng mà khi trảm ở trên thân Đồ Lãng, cũng chỉ là xoẹt qua tia lửa, căn bản cả da thịt cũng khó mà cắt vỡ!
Mạnh!
Quá mạnh!
Thiên Hư cùng Nữ Đế đã dùng toàn bộ lực lượng nhằm ngăn cản Đồ Lãng tiến bước.
Đáng tiếc, căn bản làm không được.
Đồ Lãng cách không huy chưởng, đánh ra sóng khí, đã để cho Nữ Đế cùng Thiên Hư không thể chống cự, sau khi hai người rơi vào trong Hãn Hải, lại lần nữa lao ra tấn công.
Đồ Lãng từng bước một đến gần Phúc Thiên kiếm.
Bỗng dưng!
Nữ Đế nổi giận.
Nàng chợt quát một tiếng, trong tay vậy mà hiện ra minh văn đạo học trộm được không ít trong lúc giao thủ với Phó Thiên La ở Băng Tháp.
Minh văn kết hợp với Hồng Lăng, lại thêm uy năng từ đạo ý, cho nên đã bạo phát ra uy lực cường đại.
Bành!
Một kích đập lên trên thân thể của Đồ Lãng, khiến cho một vết máu hiện ra.
Tiến bước của Đồ Lãng ổn định lại, lông mi ngưng tụ.
“Minh văn?”
“Cái tên Phó Thiên La kia… Đã từng nhận biết các ngươi?”
Đồ Lãng nhìn chằm chằm Nữ Đế, giọng nói lạnh như băng.
Nhưng mà, Nữ Đế vào lúc này lại hồn nhiên không có bất kỳ suy nghĩ nào, bởi vì… Nàng cảm thấy mình tựa hồ mò đến vách ngăn Âm Thần!
“Thiên Hư, chạy!”
Nữ Đế khẽ kêu.
Thiên Hư công tử có chút ghen tỵ nhìn thoáng qua N ữ Đế, hắn vì sao lại không thể đột phá chứ?
Nhưng mà, hắn cũng không do dự, thân thể lướt đi trong nháy mắt, xuyên vào bên trong hải dương, tựa như du ngư biến mất không thấy gì nữa.
Nữ Đế cũng chạy.
Đồ Lãng giận dữ.
Đánh hắn xong liền chạy?
Đồ Lãng định truy, thế nhưng, ngẩng đầu, lại phát hiện Phúc Thiên kiếm hơi hơi chấn động một hồi, sau đó xé rách không khí, bắn mạnh ra về nơi xa.
Hắn xoắn xuýt.
Đến cùng là truy bọn người Nữ Đế, hay là truy Phúc Thiên kiếm?
Cuối cùng, sau khi cân nhắc lợi và hại, hắn vẫn là truy trận nhãn Phúc Thiên kiếm/
Bọn người Nữ Đế, chờ hắn phả hủy trận pháp, không sớm thì muộn có thể tính sổ!
Đồ Lạng bạo rống một tiếng, hãn hải xung quanh nổ tung từng vòng sóng khí.
Thiên Hư cùng Nữ Đế lặn sau vào trong biển, lẫn nhau kêu rên, ho ra máu tươi.
Sự khủng bồ của Đồ Lãng, để cho tâm hai người còn sợ hãi.
Người công cụ này, tựa hồ có chút mạnh.
Đồ Lãng vọt đến, truy đuổi Phúc Thiên kiếm.
Tốc độ của Phúc Thiên kiếm rất nhanh.
Rất nhanh là đã biến mất không thấy.
Đồ Lãng chấn nộ, may mắn là trận ngôn chữ Lâm trên đỉnh đầu chỉ dẫn hướng đi.
Không lâu sau, trên Hãn Hải bình tĩnh, có một khối đá ngầm hiển hiện.
Mà trên đá ngầm, có một vị đao khách cụt một tay đeo đao đứng lặng.
Trong nháy mắt Đồ Lãng xuất hiện, hắn không nói nửa câu là đã rút đao.
Ánh đao kinh diễm, cuốn theo Tuyệt Tình đao ý, xé rách màn trời!
“Đạo ý!?”
Đồ Lãng giật mình, thế nhưng lại trở tay đánh ra một quyền.
Có đạo ý thì lại làm sao?
Hắn có thể dùng chiến lực thuần túy để nghiền ép!
Trong ánh mắt của Diệp Thủ Đao tràn đầy vẻ nóng bỏng, không ngừng chém giết với Đồ Lãng.
Trong quá trình chiến đấu, hắn không ngừng tăng cường đạo ý cùng thực lực.
Đồ Lãng dù sao cũng là hậu giai Phân Thần, lại cộng thêm trận ngôn phụ trợ.
Diệp Thủ Đao bổ ra một đao kinh diễm, trảm ra một vết rách ở trong ngực của Đồ Lãng, thế nhưng mà, hắn thì lại suýt nữa bị Đồ Lãng tung một quyền thủng ngực.
Thanh đao trong tay đều bị một quyền đánh lõm.
Bành!
Sóng lớn nổ tung.
Diệp Thủ Đao che miệng, huyết dịch chảy ra từ khe hở, hắn không có lưu luyến, xoay người bỏ chạy.
Đồ Lãng giận không kềm được.
Lại nữa!?
Đánh hắn một thoáng liền chạy?
“Chết đi cho ta!”
Đồ Lãng giận dữ.
Bỗng nhiên.
Đá ngầm nổ tung, Phúc Thiên kiếm màu ngà sữa vọt đến, vung lấy đuôi ánh sáng, bỏ chạy.
Đồ Lãng chuẩn bị giết Diệp Thủ Đao, lại buồn bực cơ hồ phải phun máu.
Chết tiệt!
Đùa nghịch hắn à!?
Đồ Lãng rốt cuộc vẫn là từ bỏ truy sát Diệp Thủ Đao, hắn phát ra tiếng gầm thét, truy đuổi Phúc Thiên kiếm.
Sau một hồi.
Đồ Lãng lại gặp một người, trong tay cầm trường thương, Phúc Thiên kiếm treo ở phía sau.
Đỗ Long Dương nâng thương giết ra, đạo ý phun trào.
Đồ Lãng cũng không nói nhảm, chiến cùng một chỗ.
Đỗ Long Dương mới vào Âm Thần lại phối hợp thêm đạo ý, cho nên cũng có thể chiến một hồi với Đồ Lãng.
Tuy nhiên, cuối cùng vẫn là tồn tại khoảng cách, Đỗ Long Dương tốn tất cả tinh khí thần, đâm ra một thương, đâm ra một cái lỗ máu nho nhỏ dưới Kim Thân của Đồ Lãng.
Sau đó, Đỗ Long Dương liền bị Đồ Lãng một quyền đánh bay, chạy trốn.
Đồ Lãng bưng kít lấy lỗ máu không chút đáng kể nào, phát ra tiếng gầm thét thê lương.
Những tên này bị sao a!
Thứ mà hắn thụ thương không phải là thân thể, mà là tâm linh!
Trận ngôn chấn động.
Đồ Lãng từ bỏ truy sát Đỗ Long Dương, tiếp tục đuổi Phúc Thiên kiếm.
Truy sát mấy trăm dặm đường biển.
Đồ Lãng thấy được trên đảo nhỏ, có một thiếu nữ điềm tĩnh nhắm hai mắt, giống như đang chờ đợi hắn vậy.
“Chết tiệt, còn có nữa à!?”
Đồ Lãng bạo rống.
Khí huyết toàn thân hắn sôi trào, bầu trời tựa như phải bị bùng cháy lên vậy.
Trúc Lung chỉ đánh ra một quyền.
Một quyền này, không khí đều vặn vẹo, trong lúc mơ hồ, có vết nứt màu đen to lớn hiển hiện ở phía trên ánh quyền.
Lông mi dài của Trúc Lung run lên.
Không chút do dự mà mở mắt ra.
Thần thông, Hắc Bạch Ma Bàn!
Oanh!
Nước biển tựa hồ bị bốc hơi.
Ánh sáng trắng đen tán đi.
Đồ Lãng nhìn xem nắm đấm máu me be bét của mình, da mặt hơi hơi run lên.
Ánh mắt của hắn xẹt qua.
Quả nhiên…
Thiếu nữ kia đang rón rén bò lên trên phần lưng của một con Xích Long, bỏ trốn.
Trận nhãn Phúc Thiên kiếm vọt lên.
Đồ Lãng nổi giận gầm lên một tiếng, hải đảo sở dĩ nơi Trúc Lung đứng trực tiếp bị một quyền của hắn đánh vỡ nát.
“Chờ phá trận pháp, lão tử nhất định phải toàn diện giết sạch bọn ngươi!”
Bành!
Sau khi gào thét, thân thể của Đồ Lãng lập tức bắn vọt ra.
Nhưng mà, lần này, hắn chưa đi được bao xa.
Lại thấy được.
Một con Cự Kình chở một hòn đảo.
Trên hòn đảo, một thiếu niên bạch y, dựa vào lan can nghe gió, đánh cờ, uống rượu.
Phúc Thiên kiếm màu ngà sữa, thì an tĩnh phiêu phù ở trên đỉnh đầu thiếu niên, lẳng lặng rủ xuống vầng sáng.
“Lại nữa!?”
“Các ngươi những tên thổ dân đáng chết này, lần lượt chơi đủ chưa!?”
Sát ý của Đồ Lãng trôi trào trong ánh mắt của hắn.
Hắn chịu đủ rồi!
Kim Thân của Đồ Lãng phóng đại, ánh sáng sáng chói bắn ra, khí huyết xuyên thấu hư không, rủ xuống bốn phía, phong tỏa xung quanh.
“Tới a! Tiếp tục trốn a!”
Đồ Lãng bạo rống về phía Cự Kình cõng đảo.
Trên đảo.
Thiếu niên bạch y tựa hồ bị tiếng rống chấn nhiếp.
Ngón tay kẹp lấy quân cờ lở lửng giữa không trùng, khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Đồ Lãng.
“Rống cái gì mà rống…”
Thiếu niên nói.
Ngay sau đó, quân cờ trong tay, đột nhiên quẳng lên bàn cờ.
Trên không, Đồ Lãng đang chuẩn bị cất bước.
Đột nhiên bị một lực lượng khổng lồ đập trúng, hung hăn rơi vào bên trong biển cả.
Đùng!
Nước biển trong nháy mắt lõm ra một cái hố sâu không thấy đáy!
TN: Press F to pay respect for Đồ Lãng :VVV Chương này tương đối dài nên mình xin được set giá cao tý ạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận