Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 102: Bá Vương lướt sóng mà đi

Dịch: Đức Nhật
Gió tanh mưa máu bao phủ Đế Kinh.
Mười cái thế gia ở Đế Kinh, bên trong mỗi thế gia đều có người làm quan trong triều đình, đều từng viết tấu chương vào án thư gửi Hoàng Đế.
Cho nên, những thế gia này, đều bị diệt trừ và huyết tẩy.
Năm trăm thiết kỵ Bắc Lạc, có một cỗ xe ngựa như một con thú dữ từ thuở hồng hoang đang dẹp loạn hết thảy đường đi.
Từng cái thế gia bị diệt trừ, người người bị giết đầu chất thành đống.
Đương nhiên, diệt trừ không có nghĩa là diệt môn.
Bên trong các thế gia vẫn là có người được sống tiếp, nhưng mà, đối với chút hào môn thế gia này mà nói, chắc chắn là bị tổn thương nguyên khí cực kỳ nặng nề .
Một chút tiểu gia tộc run rẩy nơm nớp, lo sợ năm trăm thiết kỵ Bắc Lạc sẽ chà đạp rồi phá cánh cửa phủ đệ của bọn hắn mà xông vào.
Một ngày này, là một tháng ngày đổ máu.
Một ngày này, đối với rất nhiều thế gia ở Đế Kinh mà nói, là tháng ngày bị bao phủ trong sự sợ hãi kinh hoàng .
Nhắc đến Bắc Lạc Lục thiếu chủ, tiểu hài đồng đang khóc thút thít của các thế gia ở Đế Kinh đều sẽ bị người lớn che miệng lại.
. . .
Tướng phủ.
Triệu Khoát ngồi ngay ngắn trên ghế cao.
Hắn ung dung uống nước trà, đến cái độ tuổi này của hắn, chú trọng chính là dưỡng sinh, bình tĩnh hoà nhã.
Ngoài cửa, thủ hạ hốt hoảng chạy tới, quỳ rạp dưới đất.
“Tướng gia, không xong!”
“Bắc Lạc Lục thiếu chủ phái năm trăm thiết kỵ vào kinh thành, hiện đang giam giữ Hà đại nhân, tại kinh đô đại khai sát giới, rất nhiều thế gia đều gặp hủy diệt, bách quan chết thảm. . . Máu chảy thành sông a!”
Vị thủ hạ này vẻ mặt trắng bệch, hiển nhiên là bị hù cho hoảng sợ.
Thừa tướng Triệu Khoát đột nhiên để chén trà xuống, đôt mắt mở toát ra tinh mang.
“Bắc Lạc Lục thiếu chủ này, thật đúng là dám hành hung ở trong Đế Kinh, thật đúng là không kiêng nể gì cả!”
“Tu hành giả thật sự là biến số mới của thiên hạ.”
Tướng gia Triệu Khoát vuốt nhẹ một thoáng nhẫn ngọc trên ngón tay, sau đó, giơ tay lên, quơ quơ.
Trong bóng tối, trên xà nhà, có thân ảnh nhẹ nhàng hạ xuống.
“Đi đông sương phòng thỉnh Đỗ tiên sinh, tu hành giả. . . Nên để tu hành giả tới đối phó.”
Triệu Khoát nói.
Đỗ tiên sinh này, tại bên trong tiên cung ở dãy Ngọa Long thu được tiên duyên, Triệu Khoát liền mời hắn vào phủ đệ, trở thành phụ tá, cũng là lá bài tẩy của hắn.
Nếu như Hà Thủ cùng với rất nhiều đại thần ở chỗ này, tuyệt đối sẽ kinh ngạc.
Thật ra rất nhiều chuyện, bọn hắn căn bản không biết rõ ràng.
Triệu Khoát bây giờ nhìn qua hoàn toàn không giống thời điểm cùng bọn hắn gặp mặt như là già nua hiền lành.
Triệu Khoát tựa ở trên ghế bành, nhấp một ngụm trà, lắc đầu.
“Đám bách quan này làm cho lão phu quá thất vọng. . .”
“Nếu phải đổ máu, vậy liền phải để máu chảy nhiều hơn một chút.”
Triệu Khoát nhìn về phía tên thủ hạ đang quỳ dạp trên đất, nói khẽ: “Chuẩn bị xe.”
Thủ hạ rút đi.
Triệu Khoát cũng khoan thai từ trên ghế ngồi dậy.
“Vẫn luôn thiếu một ngọn gió đông, giờ này ngày này, gió đông liền vừa vặn.”
Triệu Khoát ra phủ đệ, lên xe ngựa, xa phu co rúm dây cương, bánh xe cuồn cuộn, lại là đi đến thư các.
Bên ngoài thư các.
Mạc Thiên Ngữ đang xem bói, không khỏi ngẩng đầu, đã thấy một cỗ xe ngựa ngừng tại trước thư các .
Triệu Khoát xuống xe, liếc mắt nhìn Mạc Thiên Ngữ , nói: “Quốc sư có đó không?”
Mạc Thiên Ngữ liếc mắt nhìn Triệu Khoát, hớp một ngụm hồ lô rượu: “Quốc sư có đây, nhưng hắn không tiếp người.”
Ánh mắt của Triệu Khoát hơi ngưng lại.
Sau đó, hắn không để ý đến Mạc Thiên Ngữ, chắp tay ngẩng đầu, nhìn vào thư các cũ nát.
“Khổng Tu, ngươi với ta tranh giành nửa đời người, cuối cùng cũng nên có cái kết thúc.”
Triệu Khoát lên tiếng nói.
“Bây giờ Thiên Tử đang tuổi nhỏ vẫn còn non trẻ, ngươi thì bị tin đồn nhảm đầy sóng gió, tự thân cũng khó bảo toàn, không bằng ngươi cùng ta biến chiến tranh thành tơ lụa, hợp lực phò trợ Thiên Tử quản thiên hạ.”
Lời này vừa nói ra.
Thư các bên trong tựa hồ có động tĩnh.
Thật sự là trong lời nói của tên Triệu Khoát này, chứa đầy hàm ý.
Hồi lâu sau, lầu hai thư các,Khổng Nam Phi chầm chậm xuất hiện.
“Ngươi đi đi, phu tử để cho ta truyền lời, hắn hơn nửa đời người, chưa bao giờ cùng ngươi tranh, cũng không cần kết thúc.”
Khổng Nam Phi nói xong lời.
Sắc mặt của Triệu Khoát lập tức tuôn ra một màu ửng hồng.
Hắn siết chặt nắm đấm.
Chưa bao giờ cùng hắn tranh, câu nói này, liền căn bản là không có coi hắn làm đối thủ.
Đây là trần trụi lơ đi.
Hắn không nói gì nữa, phất tay áo rời đi.
Hắn sẽ dùng hành động để làm cho Khổng Tu hiểu rõ, lần này hắn cự tuyệt, là ngu ngốc như thế nào.
. . .
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Thân thể của Lữ Động Huyền đang kịch liệt rung động.
Hai câu đối dựng thẳng , phảng phất đối với hắn phóng xuất ra áp lực vô cùng to lớn.
Trên xe lăn, Lục Phiên còn ngủ chưa tỉnh, để Nghê Ngọc đẩy hắn lên lầu các tầng hai, đi tới trước sân thượng, dựa vào lan can hóng gió.
Lữ Mộc Đối đứng ở đằng xa, ánh mắt phức tạp.
Bên cạnh hắn, trên mặt thiếu nữ cõng tỳ bà kia hiển lộ ra vẻ ưu sầu.
“Lữ lão hắn không có sao chứ?”
“Có thể bị nguy hiểm hay không?”
Thiếu nữ lo lắng hỏi.
Lữ Mộc Đối liếc mắt nhìn thiếu nữ, khoát tay áo: “Lữ lão không có việc gì, thậm chí còn được đại cơ duyên.”
Bạch Ngọc Kinh lầu các trước câu đối dựng thẳng, ẩn chứa đại cơ duyên , có thể làm cho tâm thần của người thông suốt, lĩnh ngộ một chút đồ vật có cấp độ càng sâu xa .
Thời gian dần dần trôi qua.
Lữ Động Huyền giống như là tượng đá.
Ngồi xuống chính là nửa ngày.
Trên lầu các, Lục Phiên uống vài chén rượu, lấy ra bàn cờ, điểm cờ bày bàn Sơn Hà cục.
Đang lúc thần tâm phun trào, thuận tiện quan sát tình huống phát sinh bên trong Đế Kinh.
Cùng với. . . Bố trí Dưỡng Long địa.
Tình huống bên trong Đế Kinh, Lục Phiên thật không có nhiều lo lắng, ba người Ngưng Chiêu, Y Nguyệt, Nhiếp Trường Khanh ra tay, trên cơ bản tại bên trong Đế Kinh không người có thể ngăn cản, trừ phi xuất động mười vạn đại quân, bằng không đều sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì.
Ánh mắt nhảy lên, rơi vào chỗ sâu ở Đế Kinh.
Trong lâm viên Hoàng cung .
Vũ Văn Tú cầm Hắc Giao đứng ở một mảnh sóng biếc trong đầm nước.
Hắc Giao quấn quanh ở trên cánh tay Vũ Văn Tú, sau đó, xuyên vào thủy đàm, trong đầm muôn vàn cá bơi, tại Hắc Giao tiến vào trong nháy mắt, dồn dập hoảng hốt tránh ra.
Lục Phiên thần tâm phun trào, giơ tay lên, cầm một sợi linh khí, khoan thai điểm xuống.
Đế cung Dưỡng Long địa, xác định.
Chợt.
Lục Phiên thu hồi thần tâm, hơi nhíu long mi.
Dưới lầu các.
Lữ Động Huyền từ từ mở mắt ra, dây chuyền trên cổ hắn tựa hồ càng ngày càng sáng lạn, tâm tình của hắn, phức tạp mà khó hiểu, cuối cùng xoa xoa đôi bàn tay, ung dung hóa thành một tiếng thở dài. . . Lần này Thiên Cơ gia bị hợp nhất, không lỗ.
Mà Lục Phiên chú ý, lại cũng không phải là Lữ Động Huyền.
Cầm chén rượu thanh đồng , Lục Phiên dựa vào lan can, gió thổi lất phất tóc mai hắn.
Tà chiều nhìn xuống Bắc Lạc hồ gợn sóng.
Chỗ ấy. . .
Có người đi thuyền đến, cũng có người. . . Lướt sóng tới.
. . .
Bên dưới Bắc Lạc thành.
Lục Trường Không đứng lặng trên cổng thành, La Nhạc một thân nhung trang đi theo bên cạnh hắn.
Một con ngựa ô theo phần cuối bình nguyên lao vụt mà tới, xuất hiện dưới thành.
Trên thân ngựa ô, là một người áo bào đen rộng thùng thình, mang theo mũ rộng vành, không thấy rõ bộ dáng.
Thế nhưng cái thân thể khôi ngô kia, cho người ta cảm giác ngột ngạt cực kỳ mạnh.
“Tại hạ, đặc biệt đến đây bái phỏng Bắc Lạc Lục thiếu chủ, thỉnh Lục thành chủ cho phép.”
Người áo đen nắm kéo dây cương đen, nói.
Trên cổng thành, ánh mắt của Lục Trường Không đầy thâm thúy.
“Thành chủ, người này. . . Rất khủng bố.” La Nhạc nói, chẳng qua là nhìn xem người áo đen kia, hắn liền cảm giác được áp lực giống như núi.
Lục Trường Không thân là tu hành giả, cảm giác càng thêm nhạy cảm.
Người dưới lầu. . .
Đồng dạng là tu hành giả, mà lại còn là loại tu vi cực cao.
“Các hạ là ai, từ nơi nào tới?”
Lục Trường Không hỏi, tay của hắn đặt lên trên thanh đao đeo bên hông , điều động linh khí bên trong khí đan, cả người phảng phất như hùng sư thức tỉnh.
Ở dưới sự trợ giúp của Tụ Khí đan, Lục Trường Không bây giờ đã bước vào ngũ đoạn Khí Đan cảnh.
Uy thế của tu hành giả cũng cực cường.
Dưới cổng thành.
Người áo đen mỉm cười.
Không có phóng thích linh khí, ngược lại là cười to nói: “Tại hạ từ Tây Lương tới.”
Trên cổng thành, bỗng nhiên rối loạn.
Tây Lương!
Hắc Phiêu mã!
Ánh mắt của Lục Trường Khong co rụt lại, chẳng lẽ người này. . . Chính là Tây quận Bá Vương?
Trầm ngâm rất lâu, Lục Trường Không phất tay, mở cửa thành.
Người áo đen cười to, hắc mã hí lên, tiếng vó đạp tứ tung, tiến vào Bắc Lạc thành.
Lục Trường Không suất lĩnh lấy đại quân, đã sớm tại dưới cổng thành đợi.
Người áo đen sau khi đi vào, gỡ bỏ mũ rộng vành, lộ ra một bộ mặt cuồng bá.
Lục Trường Không nhìn xem khẽ giật mình.
La Nhạc càng là khẩn trương trực tiếp rút ra bao đeo.
Bá Vương!
Người này lại có thể là Bá Vương!
Bá Vương một trận chiến tại dãy Ngọa Long, lấy một địch năm ngàn, giết đến máu chảy thành sông.
Chiến tích này, như sấm bên tai.
Bây giờ người đời nghe nói tên của Bá Vương, người nào không run.
Bá Vương tới Bắc Lạc vì người nào, La Nhạc không cần nghĩ cũng biết, tuyệt đối là vì Lục Phiên, Bắc Lạc thành có thể làm cho Bá Vương coi trọng, chỉ có Lục thiếu chủ.
Bá Vương đây là tới khiêu chiến Lục thiếu chủ sao?
Trên khuôn mặt của Hạng Thiếu Vân mang một nụ cười, chắp tay hướng phía Lục Trường Không, sau đó, ruổi ngựa chầm chậm phía Bắc Lạc hồ mà đi.
Lục Trường Không mang theo Bắc Lạc binh lính xa xa theo phía sau.
Thời điểm đến Bắc Lạc hồ.
Hạng Thiếu Vân ngẩng đầu, mắt nhìn ánh chiều tà của trời chiều hạ xuống sóng gợn lăn tăn Bắc Lạc hồ .
Trong mơ hồ, hắn tựa hồ thấy được một tòa hòn đảo chứa đầy linh khí lượn lờ .
Trên lưng ngựa, huyết dịch trong cơ thể Hạng Thiếu Vân tựa hồ cũng bắt đầu sôi trào, đó là một loại xúc động, đó là một loại cảm giác hưng phấn khi khiêu chiến một đối thủ mạnh mẽ.
Bỗng dưng.
Hạng Thiếu Vân cười to.
Sau một khắc, áo bào đen nổ tung, lộ ra thân hình cường tráng đang mang Kiền thích dưới hắc bào.
Hắn rơi trên mặt hồ, nước hồ bỗng nhiên bốc lên, phảng phất có sóng biển đang quay cuồng.
Bộ pháp của Hạng Thiếu Vân không dừng bước đi, từng bước một, đạp lên nước hồ mà chạy.
Nước hồ bắt đầu nổi lên sóng cả.
Gió trên mặt hồ đột ngột vọt tới, bọt nước màu trắng nổ tứ tung.
Thân hình Hạng Thiếu Vân đụng nát bọt nước, ánh mắt như mũi tên sắc bén, muốn xé nát sương mù dày đặc đang bao phủ đầy hồ.
Bá Vương lướt song mà đi, thẳng hướng Hồ Tâm đảo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận