Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 314: Tên tiểu tặc trộm thiên kiếp kia! (1)

Dịch: Ming Ming
Note: Lão ẩu = Bà lão; Lão tẩu = Ông lão.
Nam Quận, Nam Giang thành.
Trên đường phố phồn hoa, tiếng rao hàng hết đợt này đến đợt khác vang lên.
Trước một tiểu quán màn thầu, một người vận nho sam đứng đó, mua một cái màn thầu lớn nóng hổi, cắn một ngụm.
Mạc Thiên Ngữ một tay xách theo tấm bạc, một bên ăn màn thầu trắng.
Tia nắng sớm ban mai chiếu rọi trên đất Nam Giang thành, xua tan khói sương mù mịt của đêm tối tại tòa thành lớn này.
Trên đường phố, dòng người đông nghẹt, ngựa xe như nước, đủ loại hoạt động buôn bán bắt đầu diễn ra.
Mạc Thiên Ngữ tìm chỗ, bày cái sạp nhỏ của hắn.
Hắn bày ra một cái sạp thầy bói đoán mệnh, chỉ cần có người tới, hắn đều xem bói giúp.
Nhưng mà, sạp làm ăn không được như ý lắm.
Tựa hồ cảm nhận được cái gì, Mạc Thiên Ngữ quay đầu nhìn về phía nơi xa, đó là hướng của cấm vực.
Trong miệng hắn vẫn gậm màn thầu trắng.
Hắn lấy ra một cái mai rùa cùng ba đồng bảo, bắt đầu xem bói.
Đồng bảo ở trong mai rùa va chạm với nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, rất nhanh, lúc đang chuyển động, ba đồng bảo rơi nhanh xuống, xoay tròn trên bàn.
Mạc Thiên Ngữ một tay đập nhanh lên đó.
Ba cái đồng bảo lập tức dừng lại, chầm rãi từ tay Mạc Thiên Ngữ từng cái từng cái lướt ra.
“Hm… Bói cho chính mình một quẻ, bây giờ vào cấm vực, đại cát?”
“Đại cát…thôi, đi không được, đi không được.”
Mạc Thiên Ngữ cằn nhằn một hồi, tiếp tục ngậm màn thầu, ăn hết màn thầu trong miệng.
Có mấy cái tiểu hài tử chơi đùa ở bên quán, Mạc Thiên Ngữ cũng không xua đuổi đi, vuốt ve ba cái đồng bảo, cười nhìn bọn nhỏ.
Một hồi lâu sau.
Hắn lại nhìn nhìn trời.
Cảm thấy cũng tới lúc rồi, lại lấy mai rùa cùng đồng bảo ra, bói thêm quẻ thứ hai quẻ thứ hai.
“Lúc này vào cấm vực… đại hung?”
Mạc Thiên Ngữ nhếch miệng cười.
Đột nhiên đứng dậy, dọn dẹp tiểu quán, xách theo tấm bạc, sải bước đi về hướng cấm vực.

Nhiếp Trường Khanh bước vào bức tường không khí .
Khu vực cấm vực, nơi có thể khiến công tử cảm thấy nguy hiểm, Nhiếp Trường Khanh tuyệt đối không dám khinh suất.
Cả người phảng phất như một sợi dây bị kéo căng, linh khí và khí huyết trong cơ thể, đã vận chuyển tới cực hạn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát ra sức công phá kinh thiên động địa.
Bước vào trong bức tường không khí, Nhiếp Trường Khanh cảm giác hắn như bước vào trong nước, một cơn lạnh ùa qua, làm lỗ chân lông hắn không khỏi co rút lại.
Cũng may bức tường không khí không dày, Nhiếp Trường Khanh bước vào bức tường, chỉ cần hít thở một hơi là đã đi xuyên qua.
Sau đó, hắn cảm giác như mình dẫm lên trên một mảnh đất bằng.
Bên tai, đột nhiên có thanh âm vang lên, những lời đối phương nói, Nhiếp Trường Khanh cũng nghe hiểu.
Tuy rằng có không ít phát âm khác nhau, thậm chí ngữ điệu cũng rườm rà hơn, nhưng… về ý nghĩa cơ bản, lại là không khác biệt nhau mấy.
“Lại có người tới, lần này đừng nói lại là loại rác rưởi Ngưng Khí cảnh nữa?”
“Nghe lão quái Kim Đan cảnh trong thành nói qua, thông đạo này do Thiên Đạo bản nguyên hoá thành…có thể liên thông tới một tiểu thế giới khác.”
“Há, đáng tiếc, chúng ta không thể thông qua thông đạo này đi tới thế giới bên kia, nếu không, chúng ta đã có thể đi tới tiểu thế giới bên kia, xưng tiên xưng tổ rồi. ”
Âm thanh sột sột soạt soạt vang vọng bên tai Nhiếp Trường Khanh.
Lúc này, hào quang trước mắt Nhiếp Trường Khanh, mới dần dần trở nên rõ ràng lên.
Nơi xa kia, là ba vị thanh niên mặc trên người bào phục hoa lệ, bọn họ như cười như không nhìn Nhiếp Trường Khanh.
Những lời nói khi nãy của bọn họ, Nhiếp Trường Khanh đều nghe rất rõ ràng.
Thông tới một tiểu thế giới khác?
Tiểu thế giới ám chỉ thế giới nơi hắn đang ở sao? Còn muốn tới thế giới của hắn xưng tiên xưng tổ!
Quả nhiên… những tên này chính là Thiên Ngoại Tà Ma!
Phía sau bức tường không khí này, chính là hang ổ của Thiên Ngoại Tà Ma!
“Bắt lấy hắn, mang về Võ Đế thành.”
Rốt cuộc, cũng có người mở miệng.
Khí kình bùng nổ, linh khí xung quanh hội tụ thành xoáy nước, nhanh chóng bay tới bao trùm lấy Nhiếp Trường Khanh.
“Thể Tàng cảnh…”
Nhiếp Trường Khanh khẽ nháy mày.
Nhưng, Nhiếp Trường Khanh không hề có ý khinh thường, đối mặt với những thứ chưa từng gặp qua này, hắn nhất định dốc hết toàn lực ứng phó.
Nhanh chóng rút Trảm Long ở eo ra.
Vệt sáng từ thanh đao đen loé lên, hướng về phía vị cường giả đang tiến tới, một đao chém làm hai, huyết bắn tung toé.
“Không xong!”
“Người tới đây lần này, Trúc Cơ cảnh sao?”
“Không…… hình như không phải Trúc Cơ?! Một đao trảm Trúc Cơ, rất có thể là Kim Đan cảnh a!”
Nhóm cường giả mặc bào phục hoa lệ quý giá, mặt lập tức biến sắc.
Nhát đao của Nhiếp Trường Khanh, khiến cho bọn họ kinh hãi.
Chủ yếu trước đó xuất hiện đều là Ngưng Khí Cảnh, làm cho bọn họ lơ là cảnh giác, đột nhiên xuất hiện một lão đại, khiến bọn họ không kịp trở tay.
Nhiếp Trường Khanh sắc mặt lạnh lùng, giết người… Hắn không phải lần đầu tiên.
Một đao chém chết một người, Nhiếp Trường Khanh nâng lên tay.
Trảm Long lơ lửng trên không.
Nhiếp Trường Khanh hai tay kéo về hai phía, Trảm Long đao, một hóa năm.
Bay nhanh phóng ra ngoài.
Chém chết hết toàn bộ những người còn lại!
Trảm Long bay ngược trở về, Nhiếp Trường Khanh cầm lên phất đi những vệt máu còn sót lại, vắt lại bên hông.
Lúc này, thần kinh căng thẳng của Nhiếp Trường Khanh mới được rảnh rang quan sát xung quanh.
Hắn phát hiện, hắn hiện đang ở một tòa miếu nát.
Sau miếu có một pho tượng phật, Nhiếp Trường Khanh nhìn lướt qua, không nhận ra là vị nào.
Miếu thờ cũ nát, một nửa tấm biển đã rớt xuống đất, trên tấm biển có viết vài chữ, có nhiều chữ đã mờ đi không còn rõ, Nhiếp Trường Khanh chỉ nhìn ra hai chữ “Bồ Tát” .
“Đây là một tòa ‘Bồ Tát’ miếu sao?”
Nhiếp Trường Khanh nỉ non một câu, tuy rằng không biết Bồ Tát miếu là cái gì, nhưng mà, hắn biết, nơi đây không nên ở lâu.
Hắn giết chết bốn tên Thể Tàng Cảnh, đối phương chắc chắn không thể một chút phản ứng cũng không có.
Chạy ra khỏi tòa Bồ Tát miếu cũ nát.
Bên ngoài, tuyết lớn tung bay, một sát khí đáng sợ, ẩn trong những cơn gió, giống như những cây kim sắc nhọn đang áp tới.
Nhiếp Trường Khanh hít sâu một hơi, Trảm Long vốn vắt ngang eo một lần nữa lại được cầm trong tay, đột nhiên chém ra.
Oanh!
Đao mang cuốn nát tuyết trắng, khiến tuyết văng tứ tung, tách ra từng viên rõ ràng.
“Làm càn!”
“Cuồng đồ to gan, dám giết đệ tử Võ Đế thành ta!”
“Đáng giết!”
Một tiếng gầm lên.
Một chưởng, chưởng đến cuốn theo bão tuyết, va vào đao của Nhiếp Trường Khanh, tuyết trên cao rơi rầm xuống, vỡ vụn ra, băng tan tuyết chảy.
“Thiên Tỏa!?”
Nhiếp Trường Khanh ngưng mắt.
“Không đúng…… Là Kim Đan cảnh.”
Nhiếp Trường Khanh nghĩ thông suốt cái gì đó, ngưng thần.
Nơi xa, là một lão ẩu, nắm trong tay một cây trượng gỗ kỳ quái, đứng lặng trong tuyết, quần áo phần phật, lão nhìn thấy Nhiếp Trường Khanh, liền gầm lên một tiếng, quải trượng đột nhiên nện ở trên mặt đất.
Băng tuyết trên mặt đất tức khắc hóa thành Tuyết Long, nhe răng gầm thét bay về phía Nhiếp Trường Khanh.
“Kim Đan cảnh sao!?”
“Công tử từng nói qua, Kim Đan cảnh là cảnh giới của Thiên Ngoại Tà Ma… Quả nhiên, nơi đây thật sự là hang ổ của Thiên Ngoại Tà Ma!”
Nhiếp Trường Khanh cả người căng cứng.
Nhưng, ý chí chiến đấu lại cuồn cuộn dâng lên trong người.
Hắn nhớ tới, vào thời đại thượng cổ tu hành giả, biết bao nhiêu hào kiệt hy sinh thân mình chỉ để tiêu diệt tà ma.
Nhiếp Trường Khanh rút đao, không ngừng mà chém, từng đạo đao khí, liên tục phóng ra, không ngờ thật sự chém tan Tuyết Long!
Hắn không rõ ràng lắm nơi đây rốt cuộc có bao nhiêu kẻ địch, có bao nhiêu Kim Đan cảnh, có tồn tại cảnh giới cao hơn Kim Đan cảnh hay không.
Cho nên, Nhiếp Trường Khanh cần tốc chiến tốc thắng, hắn cần phải thoát ra khỏi Bồ Tát miếu này.
Nhiếp Trường Khanh nắm chặt Trảm Long, không ngừng chạy.
Hắn nhanh chóng tiếp cận lão ẩu kia.
Hắn biết rõ ưu thế của mình so với Kim Đan, hắn có khí huyết lớn mạnh hơn.
Chỉ cần tới gần, với uy lực của Trảm Long, đủ để một đao chặt kẻ địch thành hai mảnh…
“Tìm chết!”
Lão ẩu không cảm nhận được Kim Đan của Nhiếp Trường Khanh, theo lão thấy, Nhiếp Trường Khanh có lẽ chỉ là Trúc Cơ cảnh.
Lão liên tiếp gõ trượng gỗ bốn lần, xung quanh liền xuất hiện bốn bức tường tuyết che chắn cho lão.
Lão ẩu ở phía bên trong tường tuyết vẫn đang niệm cái gì đó, có vẻ như đang chuẩn bị xuất đại chiêu.
Nhiếp Trường Khanh ánh mắt ngưng động.
Trong đôi mắt hắn đột nhiên ánh lên tia sắc bén, liền đến gần tường tuyết.
Chém!
Nhiếp Trường Khanh một tay nắm Trảm Long, chuẩn bị chém xuống.
Bỗng dưng.
Lão ẩu trong bốn bức tường tuyết, đôi mắt đột nhiên sáng rực.
Linh thức hóa thành kim châm, đột nhiên đâm vào đầu óc Nhiếp Trường Khanh, muốn khiến Nhiếp Trường Khanh hốt hoảng mà dừng lại.
Dù sao, Trúc Cơ cảnh không có linh thức, không ngăn được sự tấn công từ linh thức, tất nhiên sẽ bị thương, đến lúc đó, lão có thể dùng quải trượng đánh chết Nhiếp Trường Khanh.
Nhiếp Trường Khanh cảm thấy nguy hiểm, trong con ngươi của hắn ánh lên tia sáng.
Hai linh thức va chạm vào nhau.
Nhiếp Trường Khanh cảm thấy một hồi choáng váng tựa chóng mặt.
Còn lão ẩu rên lên đau đớn, Nhiếp Trường Khanh nắm chặt thời cơ, Trảm Long đột nhiên cách không vung ra nhanh như chóp.
Phốc phụt!
Thủ cấp lão ẩu văng tận trời xanh, máu tuôn ra như nước!
Nhiếp Trường Khanh hơi hơi thở dốc, nhưng lập tức phát hiện trong cơ thể lão ẩu này có một viên kim đan, đột nhiên nổ tung!
Uỳnh!
Tuyết trắng trên mặt đất đều tan chảy, phương viên một dặm, băng chảy tuyết tan, cỏ hoang khô gãy.
Nhiếp Trường Khanh không ngờ vừa ra khỏi Bồ Tát miếu liền gặp phải một tên Kim Đan cảnh.
Đối phương hình như là môn đồ của Võ Đế thành gì đó.
Nói cách khác, sẽ còn tồn tại vô số những kẻ cảnh giới như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận